Lửa Mạnh Gặp Củi Khô, Không Biết Ai Đốt Ai

Chương 4




Edit: Hamano Michiyo

Thi Thi nghẹn họng, hỏng bét, bị người ta nghe thấy rồi.

Đang suy nghĩ không biết nên giải thích với người ta như thế nào thì ngay giây tiếp theo, cô lập tức ngẩn người nhìn anh chàng bác sĩ bình tĩnh gỡ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt dù có hóa thành tro cô cũng không quên được.

Không ngờ lại là… Diệp đầu gỗ đáng ghét!

Người vừa nói chuyện từ ngoài cửa là một bác sĩ trung niên khoác chiếc áo trắng, đôi mắt ông đảo qua, khiến Thi Thi không khỏi giật thót trong lòng.

“Giáo sư, thầy đã về.” Diệp Thừa cất tiếng chào hỏi lễ phép.

Bác sĩ Vương hừ một tiếng, quay đầu sang nhìn Thi Thi, mỉm cười hiền lành: “Tiểu Thi đấy à, đã tẩy răng xong chưa? Có phải thằng nhóc này vừa bắt nạt con không?”

Thi Thi nheo mắt, thầm nghĩ đây chính là một cơ hội báo thù rất tốt, lại liếc mắt nhìn Diệp Thừa, kinh ngạc phát hiện tên cọc gỗ bắt đầu đỏ mặt.

Động tác của cô quả nhiên khiến bác sĩ Vương không hài lòng, trợn mắt nhìn Diệp Thừa: “Diệp Thừa, nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Thi Thi bỗng thấy trống ngực đập thình thịch, thôi rồi, cứ để cho người này nói, không khéo lại xuất hiện cái thứ gì đó kiểu như “Em ấy nói câu kia chính là một mưu kế dựa trên lòng trả thù…” chẳng hạn, chỗ này có bậc cha chú, không thể so sánh với ngày hôm qua, tình thế đối với cô quá bất lợi, thế nên Thi Thi vội vàng mở miệng muốn cứu vớt thế trận.

Tuy nhiên vẫn bị Diệp Thừa bình tĩnh cướp lời: “Em ấy nói câu đó…”

Thi Thi không khỏi thầm mắng trong lòng, cúi đầu than khóc một câu, xong rồi, chẳng lẽ lần này phải chịu thua trong tay anh ta thật sao?

“…Chẳng qua chỉ để đùa giỡn mà thôi, đại khái là em gái cảm thấy cháu quen mặt, cho nên muốn bảo cháu bỏ khẩu trang xuống cho mình nhìn một chút.”

Cái gì? Anh ta nói gì thế?

Thi Thi khó hiểu nhìn Diệp Thừa, dựa theo tính nết bảo thủ cũ kĩ của tên đầu gỗ này, sao có thể nói được như vậy chứ?

Bác sĩ Vương không nghi ngờ anh ta, đùa giỡn cười hai tiếng: “Cảm thấy quen mặt là đương nhiên, Diệp Thừa cũng là sinh viên trường cháu mà, hệ cao cấp khoa Răng Hàm Mặt ở Viện Y Học đấy, hiện tại đang thực tập ở chỗ bác, chờ cậu ấy tốt nghiệp là có thể trực tiếp tới đây đi làm rồi.”

Nghe vậy, Thi Thi không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Thừa một cái, không nghĩ tới người này lợi hại thế, sinh viên Đại học bây xin việc khó khăn ra sao đương nhiên cô biết rõ, ngay cả nghề bác sĩ phổ biến như vậy, có thể ổn định cuộc sống trước khi tốt nghiệp đã là một điều rất tuyệt vời rồi.

“Không phải chỉ là một nha sĩ thôi sao…” Thi Thi thầm lẩm bẩm trong lòng, không dám nói ra ngoài miệng, chỉ lộ ra vẻ mặt tươi cười trò chuyện mấy câu với bác sĩ Vương, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Cuối cùng, Diệp Thừa không tiếp tục đỏ mặt nữa, chẳng qua anh ta cứ dùng đôi mắt đen và sâu kia nhìn theo cô, không biết có gì tốt mà nhìn.

Chẳng qua, sau đó, Thi Thi không còn sức lực để rối loạn vì Diệp Thừa nữa, bởi vì cô còn có một chuyện quan trọng hơn cần phải làm — bắt gian Trần Bằng!

Vì chuyện này, cô đã cẩn thận làm công tác chuẩn bị cả một buổi chiều, đầu tiên là dằn lòng cuốn những lọn tóc quăn gợn to lên, sau đó đội một chiếc mũ lớn cỡ nắp nồi, lại mua thêm một chiếc kính đủ che nửa khuôn mặt, mặc áo sơ mi vải bông đã lưu hành từ những năm tám mươi của thế kỷ trước, quan sát mình trong gương một chút, gật đầu một cái, đã hài lòng.

Lúc cô đang thay đồ, Thái Hậu từng ghé đầu vào nhìn một lần, sau đó hỏi: “Cái này là con… đang muốn đi bán trứng gà hay là trứng vịt thế?”

Thi Thi đen mặt, thuận miệng làm một câu: “Con đang muốn đi bán người đấy.”

Thái hậu vui mừng gật đầu: “Nhớ mua một đứa đẹp trai về nhé.”

Thi Thi ngổn ngang bay trong gió, đối với Thái hậu đại nhân anh dũng mười phần nhà mình chỉ còn cách cúi đầu sùng bái mà quỳ lạy.

Xử lý mọi chuyện xong xuôi, Thi Thi gọi taxi trở về trường học, vội vàng chạy lên kí túc xá thay đồ cải trang, ra khỏi đó như một tên trộm, rồi lén lút đi tới dưới kí túc của Trần Bằng, trốn sau một thân cây quan sát mọi chuyện. Lúc này chắc anh ta vẫn còn ở trong kí túc xá, đợi ở chỗ này, nhất định không thể sai.

Vừa ngồi chờ đợi, Thi Thi vừa thầm cười khổ trong lòng, dù sao không có cô gái nào vào lúc đi bắt gian bạn trai lại mang theo tâm trạng tốt được.

Đợi khoảng một phút đồng hồ, lúc gần sáu giờ, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Trần Bằng ngâm nga ca hát đi ra khỏi kí túc, quần áo trên người còn là phong cách thời trang mới cô chưa từng nhìn qua, hình như tóc còn vuốt keo nữa.

Thi Thi vô cùng phẫn nộ, chỉ số tức giận tăng vọt một đường thẳng tắp, hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến ánh mắt kỳ quặc của những người xung quanh, rảo bước đi theo phía sau anh ta.

Chỉ có điều, câu ngạn ngữ bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi trước giờ luôn luôn chính xác, Thi Thi không hề phát hiện, một người con trai nào đó tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy cô trong trang phục kỳ lạ, khẽ cau đôi lông mày đen nhánh, cũng đi theo sau.

Cho đến tận lúc thấy Trần Bằng tới cửa rạp chiếu phim, nhìn vẻ mặt hớn hở của anh ta lúc đón chào cô gái xinh xắn đáng yêu ấy, Thi Thi mới hiểu được: người cặn bã nhất trên đời thật ra không phải là kẻ thứ ba, mà là đám đàn ông hèn mọn bỉ ổi từng giây từng phút luôn cảm thấy ăn không no mới đúng.

Thi Thi cởi mũ, tháo kính râm không chút do dự, mái tóc quăn thật dài tung bay trong cơn gió đêm hè, hùng dũng khí thế như một đấu sĩ bước thẳng về phía trước, tát một cái trúng mặt Trần Bằng, sau đó cười híp mắt nhìn cô gái đó nói: “Em gái à, kẻ này quá cặn bã, không xứng với em đâu, em đáng giá có được người tốt hơn, thật đấy.”

Nói xong lời này, nhìn vẻ mặt đủ mà khác nhau của Trần Bằng và cô nữ sinh kia, ngay cả một ánh mắt Thi Thi cũng cảm thấy không đáng, thoải mái phất tay, quay đầu bước đi.

Mà người con trai vẫn luôn đi theo sau cô khẽ nhíu mày, cũng không nhìn hai người kia một chút, chỉ nhanh chóng đuổi theo Thi Thi.