Edit: Thanh Hưng
Quách Bách Vĩ về đến nhà cũng không lập tức xuống xe, tắt động cơ đi rồi châm một điếu thuốc, nhìn bên trong nhà Mễ Tiệp vẫn để một ngọn đèn mờ nhạt, anh biết, Mễ Tiệp vẫn đang chờ anh.
Cuối cùng anh nên đối mặt với Mễ Tiệp thế nào? Anh có thể coi như mình cái gì cũng không phát hiện ra cùng Mễ Tiệp sống bình an như trước sao? Anh không làm được. Thật ra thì theo như tính cách của anh, anh hẳn là nên trực tiếp chất vấn Mễ Tiệp mới đúng, nhưng anh càng không làm được, anh sợ, sợ Mễ Tiệp sẽ hỏi: anh để ý sao?
Đúng vậy, anh để ý sao? Anh hỏi mình như vậy, lấy được đáp án là anh đương nhiên sẽ quan tâm. Quá khứ của Mễ Tiệp quá không tầm thường, lấy thân phận của Quách Bách Vĩ anh, người phụ nữ như Mễ Tiệp đương nhiên là không xứng với anh. Anh đường đường là cục trưởng phân cục công an Quách Bách Vĩ, lại có thể lấy một người phụ nữ có tiếng xấu làm vợ? Quách Bách Vĩ sững sờ nhìn chằm chằm cửa sổ nhà Mễ Tiệp, ý định phập phồng, cho đến khi mắt chua xót đau đớn, mông chết lặng, anh cứ như vậy ngồi ở trong xe đã bao lâu? Mười phút? 20"? Hay là nửa giờ? Dụi mắt mới phát hiện, ngọn đèn trong phòng Mễ Tiệp kia không biết đã tắt từ bao giờ, anh lại nhìn một chút đoạn thuốc lá trong tay, đã sớm tắt, tản mát ra một mùi cháy khét làm người ta không thể nhịn được. Anh ném đầu mẩu thuốc lá ra ngoài cửa xe, hít một hơi thật sâu, đặt hai cánh tay ở trên tay lái từ từ cúi đầu xuống, lẳng lặng ngây ngô, anh nghĩ, Quách Bách Vĩ vô cùng tiêu sái trước kia đi đâu rồi? Khi đó phụ nữ nhìn thấy anh trong đôi mắt liền phát sáng, nếu là người phụ nữ mà anh cũng cảm thấy hứng thú thì anh sẽ không keo kiệt chút nào mà bày ra tính cách hài hước hào phóng, nam nữ trưởng thành luôn có vẻ mê luyến giằng co đại chiến trên giường, nhưng kể từ sau khi anh có Mễ Tiệp, cũng không tiếp tục đi tới nơi không nên đi, một lòng một dạ cưng chiều Mễ Tiệp. Mễ Tiệp, lại là Mễ Tiệp. Quách Bách Vĩ phiền chán ngẩng đầu nhìn chính mình trong kính chiếu hậu, hạ quyết tâm, đưa tay vặn mở khóa xe, nổ máy, đem xe đỗ lại quay đầu lại, chẳng có mục đích lái ra khỏi tiểu khu.
Mễ Tiệp lẳng lặng ngồi xổm ở trên ghế sa lon trước cửa sổ, cánh tay chống lên cằm đặt ở trên ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ngoài cửa sổ kia, sớm đã lệ rơi đầy mặt. Nghe được tiếng động cơ ô tô, Mễ Tiệp vui mừng muốn bổ nhào ra, nhưng khi cô thấy Quách Bách Vĩ cũng không xuống xe thì đã biết, việc gì phải đến cũng sẽ đến, là phúc hay họa, đã không phải chuyện cô có thể quyết định. Mễ Tiệp tắt bóng đèn ở cửa, ngồi ở dưới cửa sổ lặng lẽ nhìn, mãi cho đến khi chiếc xe kia khởi động lần nữa, cuối cùng biến mất. Mễ Tiệp lật người trượt vào trong ghế sofa, trong đầu trống rỗng, trong cổ họng nặn ra một chút nghẹn ngào, cô có thể nghe thấy chính mình không ngừng lẩm bẩm gọi: “Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ...... Em vì sao lại yêu anh chứ? Vì sao chứ......”
Quách Bách Vĩ lái xe khắp đường phố, anh hạ cửa xe xuống, rạng sáng gió đã bắt đầu lạnh, sắp đến mùa thu, mùa hè sẽ lập tức trôi qua, giờ phút này ngay cả tim của anh, cũng là lạnh, mà chiếc xe dưới tay anh kia, lại giống như là quen thói, tới khi anh dừng xe lại vừa nhìn thì ra là một quán bar trước kia mình thường ghé qua.
Quách Bách Vĩ ngồi ở trong xe ngơ ngác nhìn biển hiệu với những chữ cái nhấp nháy. Đúng vậy a, tại sao anh lại không nghĩ tới, anh nên thả lỏng thần kinh căng thẳng một chút sau một đêm kéo căng, Quách Bách Vĩ anh giờ nào lại có thể vì nhi nữ tình trường mà nhếch nhác như thế? Anh là đàn ông, đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông, mồm to uống rượu, lớn tiếng nói tục, muốn phụ nữ? Chỉ cần mình xuống xe đi vài bước, trong quán bar khắp nơi đều là phụ nữ mê người lại quyến rũ, người nào có thể thua kém Mễ Tiệp? Phụ nữ Quách Bách Vĩ anh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thế kỷ hai mươi mốt, làm gì có ai rời xa ai thì không sống nổi nữa. Quách Bách Vĩ ma xui quỷ khiến xuống xe, bước chậm đi vào trong quán bar, anh muốn chứng minh một chút, rời xa Mễ Tiệp, Quách Bách Vĩ anh như cũ là miếng mồi ngon của đàn bà.
Trong quán bar đang để một bài hát tiết tấu chậm, khắp nơi đều là nam nữ đêm khuya tìm kiếm kích thích tình dục. Quách Bách Vĩ đi thẳng đến trước quầy rượu, nhìn người pha chế Tiểu Tứ Nhi đang biểu diễn pha chế cốc-tai, pha chế rượu dùng bình kim loại dài trước sau trái phải ném tới ném đi, đổi lấy tiếng ca ngợi của một nhóm tiểu hoa si quần áo hở hang bên quầy bar, Quách Bách Vĩ không khỏi bật cười. Tiểu Tứ Nhi bên cạnh sau khi phát hiện ra anh, vui mừng gọi: “Ơ, anh trai, khách hiếm thấy nha, anh bao lâu không tới rồi..., có thể tưởng tượng chết em á.”
Nhóm tiểu hoa si bên cạnh cửa lập tức nhìn về phía Quách Bách Vĩ, thấy Quách Bách Vĩ mỗi người trong đôi mắt ít nhất phóng ra hai ngàn oát điện. Quách Bách Vĩ cười cười nói: “Gần đây bận việc, không rảnh, buôn bán thế nào?”
Tiểu Tứ Nhi đem một đám tiểu hoa si đuổi đi, rót cho Quách Bách Vĩ một chén Vodka thêm đá nói: “Tạm được, cứ như vậy đi, hiện tại quán bar nhiều như vậy, không chết đói là được. Ngược lại là anh, lần trước anh Cương Nha tới, nói anh thăng quan hả..., em chúc mừng anh..., rượu này hôm nay em mời.”
Quách Bách Vĩ cười nói: “Thật sao? Vậy tôi có thể thoải mái uống rồi?”
Tiểu Tứ Nhi cười hì hì: “Em đây rượu tùy anh uống..., biết anh tửu lượng tốt, nhưng em biết rõ anh tốt bụng nhất, làm sao cam lòng để em phá sản chứ.”
Quách Bách Vĩ cười mắng: “Nghe lời nói của cậu xem, ai, hôm nay quét mật mới ra ngoài hả.” Mới vừa nói xong thì bên cạnh có một làn gió thơm thổi tới, Quách Bách Vĩ quay đầu nhìn lại, ơ, người quen, Vivian.
Vivian rất đẹp, vóc người vô cùng gầy, theo lời của Tiểu Tứ Nhi mà nói thì đúng là, thịt trên người cũng giống như có mắt, chỗ nên lớn tuyệt đối lớn, chỗ nên nhỏ tuyệt đối nhỏ, làm cho đàn ông không tìm ra khuyết điểm, đặc biệt là gương mặt đó, có điểm giống nữ minh tinh hấp dẫn Angelina Jolie nước ngoài. Khoa trương nhất là đôi môi đỏ tươi luôn cong lên, làm cho đàn ông vừa nhìn liền thích thú, tâm ngứa ngáy khó nhịn, đôi môi đỏ mọng này nếm lên có mùi vị gì Quách Bách Vĩ rất rõ, trước kia anh không chỉ một lần lưu luyến ở trên cánh môi đó, anh càng rõ ràng hơn người phụ nữ này ở trên giường lẳng lơ như thế nào. Khi anh vẫn còn nhìn chằm chằm môi người phụ nữ, bên tai đã truyền đến âm thanh kiều mỵ mê người: “Thật đúng lúc, là anh sao? Đã lâu không gặp, thế nào? Không mời em một ly sao?”
Quách Bách Vĩ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ánh mắt của Vivian, long lanh giống như biết nói, nhẹ nhàng nhìn qua Quách Bách Vĩ, lại nhẹ nhàng nhìn nữa, nếu là đàn ông bị cô ta nhìn như vậy sẽ choáng váng. Quách Bách Vĩ đột nhiên cười, “Mời, sao lại không mời, tôi ước gì có thể mời được người đẹp như ngươi vậy uống rượu, rất có mặt mũi đúng không?”
Vivian đã dây dưa lại đây, gắt gao quấn lấy Quách Bách Vĩ, dùng bộ ngực đầy đặn cọ xát ở trên cánh tay Quách Bách Vĩ, trong lỗ mũi Quách Bách Vĩ lập tức tràn đầy một mùi thơm dâm mỹ. Vivian còn cong lên đôi môi đỏ mọng mê người nhẹ nhàng hà hơi vào tai Quách Bách Vĩ, có chút ngứa: “Anh thật hư quá đi, lâu như vậy cũng không tới tìm em, đồ tồi.” Nói xong bò lên chân Quách Bách Vĩ, chậm rãi vuốt ve lên trên.
Tiểu Tứ Nhi cười mị mị pha cho Vivian một ly rượu cốc-tai, sau khi đặt xuống thấy dáng vẻ mập mờ của họ, cười cười biết điều rời đi.
Quách Bách Vĩ nhẹ nhàng bắt được cái tay nhỏ bé muốn làm chuyện xấu kia, Vivian liền vô lực tựa vào trong ngực Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ nghiêng đầu nhẹ nhàng nói vào tai Vivian: “Tôi đây không phải đã đến rồi sao, thấy tôi giữ chữ tín như vậy, thưởng tôi thế nào hả.”
Vivian nũng nịu liếc một cái: “Lâu như vậy mới xuất hiện, còn đòi phần thưởng sao? Làm gì có chuyện tiện nghi như thế a, xem em phạt anh.” Nói xong bưng rượu của Quách Bách Vĩ lên đưa tới khóe miệng anh.
Quách Bách Vĩ uống một hớp lớn, lại dùng một cái tay ấn gáy Vivian lại gần mình, anh đem miệng mình dính vào trên môi khêu gợi của Vivian, dùng đầu lưỡi đẩy ra hai môi cô ta, rượu kia theo đầu lưỡi đi vào trong miệng Vivian. Vivian vừa rên rỉ vừa dùng lực nhéo ngực Quách Bách Vĩ, biết rõ Quách Bách Vĩ nổi lên phản ứng, mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên nhìn Quách Bách Vĩ.
Quách Bách Vĩ cười như không cười nhìn Vivian, dùng ngón tay vẽ ở trước ngực kiêu ngạo của cô ta. Vivian chịu không nổi người đàn ông kiêu ngạo thờ ơ như thế, vì vậy lại nhào tới, hai người cực nhanh lại quấn lấy, mà Quách Bách Vĩ rốt cuộc ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói một câu, Vivian sắc mặt trở nên hồng, nhưng mà trong nội tâm lại là kích động không thôi, dùng cặp mắt long lanh như nước kia si ngốc nhìn Quách Bách Vĩ, giống như ở trước mắt cô ta chính là một tuyệt thế anh hùng làm người ta kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ).
Quách Bách Vĩ rút ra mấy tờ giấy lớn từ trong ví tiền, đặt ở trên quầy bar, sau đó kéo tay Vivian xuyên qua đám người huyên náo, khó khăn đi tới lối thoát hiểm bên cạnh dùng toilet, đẩy cửa ra, một phen kéo Vivian vào, vừa mới đóng cửa lại Vivian liền giống như rắn quấn lên cổ của Quách Bách Vĩ, tựa như gặm cắn môi Quách Bách Vĩ.
Quách Bách Vĩ không chút nào thương tiếc đem Vivian “Đông” đụng vào trên tường, vừa hôn vừa dùng lực gãi gãi vú lớn của Vivian, anh biết người phụ nữ này thích đàn ông dùng bạo lực đối với cô ta. Anh dùng bắp đùi cường tráng chen vào giữa hai chân mặc quần cực ngắn của Vivian, dùng thân người cứng rắn nghiền bắp đùi Vivian. Vivian không chịu nổi sức lực của Quách Bách Vĩ, trong cơn đau đớn “ưm” một tiếng, Quách Bách Vĩ càng thô lỗ hơn một phen đẩy dây đeo phụ nữ lên, hoàn toàn lộ ra vú phụ nữ làm người ta hoa cả mắt, nhưng Quách Bách Vĩ chỉ là nhìn, lấy tay vuốt, cũng không giống như trước đây bụng đói ăn quàng nhào tới gặm nuốt.
Vivian bị tình dục hành hạ đến khó chịu, cô ta hít một hơi ưỡn vú trần trụi lên cao hơn chút nữa, cô ta đương nhiên biết đàn ông đối với vú của phụ nữ vô cùng có cảm giác thần bí cùng cảm giác thân thiết, cô ta còn biết vú của mình đối với đàn ông mà nói có lực sát thương cỡ nào, nhưng Quách Bách Vĩ mới vừa rồi còn rất tập trung còn bây giờ xem ra giống như là đang thưởng thức một bức tranh sơn thủy, chỉ là dùng ánh mắt cúng bái, lấy tay sờ sờ, không có cử động khác nữa. Lúc Vivian không dằn nổi nữa muốn nhào qua thì cô ta nghe Quách Bách Vĩ nói: “Rất đẹp, xinh đẹp hơn bạn gái tôi.”
Vivian đang bị nhiệt độ cao của tình dục thiêu đốt lập tức giống như dội nước lạnh “Xuy xuy” dập tắt, ngây ngốc nhìn Quách Bách Vĩ ngẩng đầu nhìn cô ta cười nói: “Cô dáng dấp cũng đẹp mắt hơn bạn gái tôi.”
Ánh mắt Vivian nhìn Quách Bách Vĩ giống như thấy được ET người sao Hỏa, chỉ là một câu nói cũng không nói lên lời, người này chẳng lẽ có cái tật xấu gì? Đi ra ngoài lăn lộn lại còn nghĩ tới bạn gái? Quả thật cười chết người.
Quách Bách Vĩ đã bắt đầu từ từ đem áo Vivian kéo xuống, che khuất vú run rẩy rẩy lại trắng bóng vì không thõa mãn tình dục mà phập phồng, lại còn có thể thay cô ta sửa sang lại một phen, cuối cùng cầm mặt của cô ta, cười hì hì hôn môi cô ta một cái, nói: “Tạm biệt Vivian, không hẹn gặp lại, ha ha.” Anh ngược lại nói đi là đi, Vivian chỉ nháy mắt một cái, Quách Bách Vĩ đã không thấy tăm hơi. Chân mang giày cao gót đã có chút tê rần, cô ta vừa động động chân, đã nhìn thấy một người đàn ông đi vào, gặp phải cô ta thì quát to một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài, một giây sau lại quay trở lại, kẹp chân giật môi chỉ vào cửa chính nói: “Làm ơn đi chị gái, đây là nhà vệ sinh nam, tôi mắc tiểu.”