Edit: Thố Lạt
Hai người một khóc một dỗ, những người khác đều biết điều tạm thời rời khỏi, cục trưởng Hà cười tít mắt nói: "Tiểu Quách, buổi chiều trong cục còn một hội nghị, tôi cũng không thể nán lại, hôm khác trở lại thăm cậu sau."
Mễ Tiệp lau mặt nhanh chóng đứng thẳng lên.
Quách Bách Vĩ khoát tay nói: "Cục trưởng Hà, tôi không có gì đáng ngại, ngài bận rộn, đừng đi tới đi lui, đợi mấy này nữa tôi xuất viện sẽ báo cáo công việc với ngài."
Cục trưởng Hà vỗ vỗ vai anh nói: "Cậu đấy, yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, công việc của cậu tạm thời giao cho Tần Cương, cậu không sao là tôi yên tâm rồi. Có điều lần này cậu bị thương, chuyện thị trấn Liễu Hà lại dễ xử lí, lãnh đạo thành phố đã gọi điện thoại cho tôi, không chỉ hết sức khen ngợi cậu, còn muốn chúng ta lập hồ sơ truy cứu, nhất định phải điều tra rõ, giải quyết triệt để chuyện thị trấn Liễu Hà."
"Ha ha, tôi cũng đang hồi phục đây."
"Mấy ngày nay có thể lãnh đạo sẽ tới thăm cậu, nghỉ ngơi cho tốt."
Sau khi cục trưởng Hà rời đi, Quách Bách Vĩ mới nhìn sang Mễ Tiệp, nén ý cười bên môi, vươn tay: "Lại đây."
Mễ Tiệp nhìn gương mặt thê thảm của Quách Bách Vĩ, vừa đau lòng vừa giận: "Không phải anh rất tài giỏi sao, sao lại biến bản thân thành ra như vậy rồi."
Quách Bách Vĩ lấy tay sờ sờ băng vải quấn đầy trên đầu, nói đùa tự giễu: "Vớ vẩn, bộ dạng mới của anh có đẹp không? Thỉnh thoảng đổi tạo hình một chút, xem anh đẹp trai, thời thượng bao nhiêu?"
Mễ Tiệp trong hốc mắt còn vương nước đã bị Quách Bách Vĩ chọc cười: "Vậy giá để anh đổi tạo hình cũng quá cao rồi, nếu không phải đồng nghiệp của anh nói người nằm trên giường là anh, tôi thật sự không phân biệt được, nhìn xem, kìa, mặt biến dạng hết rồi."
"Ha ha, không phải gần đây đang thịnh hành Transfomers sao, anh cũng phải bắt kịp trào lưu chứ."
"Anh còn đắc ý được à, nhìn xem, mắt bầm tím hết cả rồi."
"Thật không? Không phải vừa rồi Tiểu Dương nói mắt anh rất sáng sao?"
"Sáng, sáng như ánh trăng trên trời."
"Ha ha, thì ra em cũng có thể nói, êm tai như thơ vậy."
"Một con mắt là mùng một, một con mắt là ngày rằm, có thể chiếu sáng nửa tháng đó."
"...Anh đã bị như vậy rồi, có thể nói chuyện dễ nghe một chút không?"
"Tạo hình này của anh rất được, tinh tế hơn xác ướp được bọc kín ba ngàn năm trước, tôi phải chụp cho anh tấm hình, giữ làm kỉ niệm." Mễ Tiệp nói xong lấy điện thoại di động ra "tách tách tách tách" chụp mấy tấm.
"Mau lấy qua đây cho anh coi," Quách Bách Vĩ mở đôi mắt tím bầm một to một nhỏ nhìn chăm chú vào điện thoại một hồi lâu, mới nói: "Núi cao không đè dược đất lớn, khó khăn không làm khó được anh hùng, nói thật, tuy anh nằm một chỗ nhưng vẫn có thể hô mưa gọi gió, bức ảnh này của anh, em đừng cho người ở bảo tàng xem, nha."
"Cái gì?"
"Anh sợ bọn họ đến nghiên cứu anh."
Mễ Tiệp cười khanh khách, lại sờ sờ đầu anh: "Rốt cuộc vết thương kia đã làm gì anh vậy, khâu đến hai mươi lăm mũi."
"Nói ra thật sự rất mất mặt, bị người ta đánh lén từ sau lưng, người đó xem đầu anh như quả hồng, suýt chút nữa dùng một xẻng đập bẹp anh."
"Không phải anh có nhiều anh em lắm sao, sao chỉ có mình anh bị thương."
"Fu*k, nếu toàn quân bị diệt thì còn sống gì nữa, đi gặp thẳng thượng đế luôn cho rồi."
"Những người này cũng quá biến thái rồi, lại lấy xẻng sắt đập đầu anh, sao anh không lấy súng bắn anh ta."
"Khi bọn anh nổ súng có yêu cầu nghiêm khắc, em tưởng giống phim Hồng Kông, tùy tiện nổ súng quăng lựu đạn sao."
"... vậy công việc này của anh cũng quá nguy hiểm, cả ngày đối mặt với đủ dạng người, có thể chết bất cứ lúc nào."
"Chuyện lần này là ngoài ý muốn, không có lần thứ hai, không có lần thứ hai."
"..."
"Đến đây, ngồi xuống."
"Làm gì."
Quách Bách Vĩ vừa vươn tay vén váy cô lên vừa nói: "Để anh nhìn thử..."
"Anh đã bị thế này rồi vẫn không quên giở trò lưu manh sao?"
"Này, đừng tự mình đa tình, anh chỉ muốn xem vết thương ở chân em ra sao rồi, phụ nữ kiểu gì vậy, nói trong đầu em có thể nuôi cá em lại không vui, cả ngày toàn nghĩ chuyện lung tung."
Mễ Tiệp đỏ mặt, vén váy lên để lộ ra đầu gối mới đóng vảy đỏ, Quách Bách Vĩ khó khăn nghiêng mặt qua nhìn thử, lấy tay sờ sờ: "Đợi vài ngày nữa tróc hết vảy là được, qua mùa đông này, sang năm sẽ không nhìn ra đã từng bị thương, đến lúc đó sẽ rất đẹp."
Mễ Tiệp ngó ngó cái đầu của anh hỏi: "Anh? Còn đau không?"
Quách Bách Vĩ cười ha ha nói: "Đau lòng rồi hả? Không phải em nên vui mừng sao, lần này có người báo thù cho em rồi."
"Người này xuống tay cũng quá độc ác rồi, phải khâu tới hai mươi lăm mũi, miệng vết thương rất lớn."
"Trước đây anh trai anh ta bị đội hình sự bọn anh bắt, tòa án vẫn chưa phán quyết, anh ta thấy anh như thấy kẻ thù, may mà đánh từ đỉnh đầu, nếu đánh thẳng xuống, có khi đầu anh đã bị bổ đôi như dưa hấu rồi."
"Trời ơi anh đừng nói nữa, tôi sợ."
"Ha ha, không phải em rất to gan sao, nói lại anh cũng không sao mà." Quách Bách Vĩ chỉ tay lên bàn, "Không phải em thích ăn táo sao, bây giờ đủ cho em ăn một tháng rồi."
"Khô miệng không? Đút anh uống nước nha?"
"Được, cũng khát rồi."
Mễ Tiệp lấy thìa nhỏ đút anh uống vài ngụm nước, lại lau khóe miệng anh, Quách Bách Vĩ cười hì hì nói: "Thì ra được em hầu hạ lại thoải mái như vậy, sớm biết vậy anh đã bảo người khác đánh vài cái, làm cho bị nội thương gì đó, cũng được sai khiến em."
Mễ Tiệp hô "cắt", trợn mắt, ngồi xuống cầm một quả táo dùng dao nhỏ gọt vỏ, Quách Bách Vĩ nhìn lại ngứa ngáy trong lòng, vươn tay đặt lên đùi Mễ Tiệp: "Mễ Tiệp, hôm nay em thật đẹp."
Mễ Tiệp nghe được, trong lòng ngây ngất, nhưng Quách Bách Vĩ lại nói: "Nhưng mà đồ em mặc đến thăm bệnh cũng quá hở hang rồi, lộ hơn nửa ngực, không phải em đang hại anh sao."
Mễ Tiệp vừa lúng túng vừa thẹn, căm hận nói: "Lưu manh, tôi hại anh gì chứ."
"Thấy được không sờ được, không phải hại người thì là gì."
Mễ Tiệp liền bỏ trái cây xuống muốn nhào lên, nhưng nhìn băng vải trên đầu Quách Bách Vĩ, hạ tay xuống cù nách anh giải hận, Quách Bách Vĩ không thể động đậy chỉ kêu lên "ai ái": "Được được, anh xin lỗi, anh xin lỗi, nữ hiệp, có thể tha cho anh không, ái, đầu anh đau."
"Tiểu súc sinh, đã thế này vẫn không quên chiếm tiện nghi của tôi."
Quách Bách Vĩ bắt lấy tay Mễ Tiệp kéo đến trước người, khẽ nói: "Mễ Tiệp, em hôn nhẹ anh đi."
Mễ Tiệp cúi đầu nhìn khuôn mặt bị thương của Quách Bách Vĩ, trong lòng dâng nên niềm hạnh phúc êm dịu, từ từ cúi đầu xuống hôn đôi môi nứt nẻ của anh, Quách Bách Vĩ phát ta tiếng rên rỉ trong cổ họng, đưa tay ôm gáy Mễ Tiệp, dúng lực ấn về phía mình.
Hơi thở của hai người như bị cướp đi, đến khi không thể thở được mới từ từ tách ra, Quách Bách Vĩ nhẽ nhàng vuốt ve vành tai của Mễ Tiệp, nghiêm túc lại dịu dáng: "Anh thích em Mễ Tiệp, ở bên anh được không, khi bị đánh ngã xuống anh thật sự sợ sẽ không được nhìn thấy em nữa."
Lời thổ lộ thẳng thắn động lòng người biết bao, nhưng Mễ Tiệp nhìn Quách bách Vĩ đầu bị cuốn giống bánh chưng, hốc mắt xanh tím như gấu mèo, thật sự không thể nín cười, vừa chỉ vào mặt anh vừa cười vừa nói" Hơ hô, Quách bách Vĩ, anh, mặt anh thật sự rất buồn cười, tôi chịu hết nổi rồi."
Quách Bách Vĩ nghe xong tức đến đấm mạnh vào giường, bực bội: "Cmn có phải phụ nữ không vậy?"
Mễ Tiệp cười nghiêng ngả làm nhô lên bộ ngực kiêu ngạo, liếc mắt nhìn Quách Bách Vĩ, quyến rũ nói: "Anh bị người ta đập ngốc rồi à? Không nhìn ra sao?"
Quách Bách Vĩ nuốt nước miếng nhìn chằm chằm bộ ngực trắng nõn của phụ nữ, căm hận nói: "Con quỷ nhỏ, qua đây để anh sờ kiểm hàng, vài ngày không thấy lớn lên chút nào."
Mễ Tiệp "xì" anh một tiếng, cố ý cúi người đàng hoàng để anh nhìn rõ hơn, vặn vặn eo, trước ngực đung đưa: "Tôi không qua đấy, cho anh chết."
Quách Bách Vĩ lập tức cảm thấy mặt đỏ tim đập mạnh không thể tự kiềm chế, vừa đưa tay vào trong chăn vừa nói: "Trời ơi, kích thích hơn cả Âu Mĩ, em cứ tiếp tục, anh phải giải quyết đã."
Mễ Tiệp lập tức nhảy lên đè Quách Bách Vĩ, ra sức đấm vào ngực anh, hung tợn nói: "Không biết xấu hổ không biết xấu hổ, Quách Bách Vĩ, đừng ép tôi sử dụng tuyệt chiêu với anh, coi chừng tôi phế anh thật đấy."
Quách Bách Vĩ bị Mễ Tiệp nện vào ngực, không khí trong phồi đều trào ra, kêu to: "Cứu mạng."
Bọn họ còn đang đùa giỡn thì cửa mở ra, Tiểu Dương cầm cặp lồng trên tay vốn đang vui vẻ phấn chấn, vừa thấy tình cảnh này trong phòng liền sợ tới mức bỏ cặp lồng xuống đẩy Mễ Tiệp ra, lạnh lùng nói: "Cô làm gì vậy?"
Mễ Tiệp còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Quách Bách Vĩ bất mãn hỏi: "Tiểu Dương, ai bảo cô vào đây?"
Lần này đến Tiểu Dương không kịp phản ứng, rõ ràng cô ta nghe thấy đội trưởng của mình kêu lớn cứu mạng, lại thấy người phụ nữ điên điên khùng khung đang "hành hung", sao mình cứu thì đội trưởng lại không hài lòng vậy?
"...Em, em tới đưa cơm..."
"Đi đi, có cô ấy ở đây rồi, cô đi làm đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc."
Nghe thấy giọng điệu không có cảm tình của Quách Bách Vĩ, tiểu Dương cảm thấy uất ức trong lòng, cúi đầu Mễ Tiệp đang lắc lư tay mình, lắp bắp: "Chuyện đó, tôi..."
"Đi đi đi đi, tôi cũng không sao rồi, nói mấy người bên ngoài phải làm gì thì làm đi, đừng canh giữ chỗ này mãi, cô cô ấy ở đây mọi người đừng lo lắng, chưa kể còn nhiều bác sĩ y tá như vậy."
Tiểu Dương không hiểu sao Quách Bách Vĩ lại tin tưởng người phụ nữ điên này, người phụ nữ điên này thô tục lại vô lễ, hơn nữa còn kiêu ngạo ngang ngược, lúc trước cô ta còn suy nghĩ sao đội trưởng Quách lại tìm một người bạn gái như vậy, nhìn cách ăn mặc của cô không giống con gái đàng hoàng chút nào, hấp dẫn đội trưởng Quách ở điểm nào cơ chứ? Bây giờ nghe thấy Quách Bách Vĩ bực mình thúc giục, trong lòng cô ta bực tức khó chịu, đỏ mắt gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Mễ Tiệp không nhìn mặt cô ta, nhìn chằm chằm, gẩy gẩy tay mình, cô có thể nhìn ra từ trong mắt cô gái nhỏ, cô gái nhỏ tự cho là mình ngồi tít trên cao cũng không muốn gặp cô, hơn nữa trong mắt cô ta còn tràn ngập niềm hâm mộ với Quách Bách Vĩ. Mễ Tiệp cười thầm, đọc sách nhiều mấy thì cũng chỉ là cô gái nhỏ, quả xanh chát vẫn chưa trưởng thành, đâu biết đàn ông thích chính là ngọt ngào, chán ghét phụ nữ chanh chua. Nghe thấy tiếng đóng cửa mới nhìn Quách Bách Vĩ: "Vô tình vô nghĩa qua cầu rút ván."
"Được rồi, giả vờ gì nữa, nếu anh để em liếc mắt đưa tình với cô bé, em còn không đấm anh gần chết sao, ầm ĩ hồi lâu cũng đói lắm rồi, mau nhìn xem đưa tới cái gì vậy?"
Mễ Tiệp mở cặp lồng ra thì thấy, là cháo hoãng, Quách Bách Vĩ thở dài: "Anh thật sự nhớ bón thịt cừu hầm cà rốt của em."
"Vậy thì có sao đâu, tôi hỏi bác sĩ nếu anh có thể ăn liền đi siêu thị mua, buối tối anh có thể ăn rồi."
"Trừ hai món này anh không cần gì hết."
"Anh còn muốn gì nữa?"
"Lần trước ăn thịt cừu hầm của em, suýt chết, lần này anh anh dũng bị thương, trăm ngàn lần đừng chỉnh anh đấy."
"Ha ha ha, thật sao? Tôi vẫn cảm thấy quái lạ sao anh lại giống như không có việc gì, còn tưởng tôi bỏ ít thuốc xổ, khà khà."
"Chuyện đáng sợ như vậy có thể để cho em biết sao? Em không người ngất đi mới lạ."
"Này, sao anh lại hiểu tôi vậy chứ."
"Lần này em có thể đảm bảo không bỏ thuốc không?"
"Hai chữ đảm bảo của Mễ Tiệp, người trái đất ai cũng biết."
"Dẹp đi, tin em có mà anh thành cỏ thơm rồi."
"Ha ha, vậy, tôi viết giấy cam đoan?"
"Phải là huyết thư mới được."