Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 67: Ông xã vạn năng




Sau đó, Cơ Liệt Thần mới bắt đầu chính thức nấu ăn.

Không thể không nói, anh thật rất có chút tài năng, bất kể là rửa rau, xắc thức ăn, nấu canh, vo gạo …, một loạt động tác làm liền một mạch, hơn nữa ưu nhã tự nhiên, nhìn vô cùng có tính thưởng thức, không giống người bình thường lúc nấu ăn mồ hôi như mưa nhếch nhác, biểu hiện của anh càng giống như đang trình diễn.

Cô nghĩ, có lẽ anh chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa nghệ thuật và ưu nhã, người đàn ông này trời sinh nên đi làm diễn viên, biểu diễn một chút nghệ thuật mà không phải Trùm Xã hội đen gì đó. . . . . .

Điều quan trọng là người đàn ông này rất biết làm người ghen tỵ a, chẳng những động tác của anh hoàn mỹ thành thạo mà còn có thể làm rất chuyên tâm!

Ngay như bây giờ, anh và Lâm Nhược Kỳ đang trò chuyện câu được câu không.

"Bà xã, em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?"

"Cái này. . . . . . em không biết." Cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết hôn sớm, dĩ nhiên càng không nghĩ tới chuyện hưởng tuần trăng mật.

"Vậy anh bảo Tuyết Phù giúp thu thập một số tài liệu, đưa cho em xem, sau đó em lựa chọn vậy."

"Ừ, cũng tốt."

"Bà xã, vậy em tính khi nào đi?"

"Cái này. . . . . . Em cũng không biết a. . . . . ." Cô lúng túng trả lời.

Một cậu chủ nào đó lại rất vui vẻ, tự tiện làm chủ, "Vậy chúng ta sẽ đi vào tháng sau, lúc đó thời tiết thích hợp."

"Ách. . . . . . Anh quyết định là được rồi." Lâm Nhược Kỳ chợt nghĩ đến cái gì, hỏi, "Đúng rồi, anh làm sao tìm được em vậy?"

Cơ Liệt Thần giảo hoạt cười một tiếng, chỉ về phía vai phải của cô nói, "Nhìn bả vai em sẽ biết."

"Bả vai của em?" Cô không hiểu.

"Ừ, còn nhớ anh đóng dấu ấn ‘Liệt Diễm’ cho em không?" Cơ Liệt Thần cúi đầu làm công việc trong tay, đầu cũng không ngẩng lên, rất thản nhiên nói, "Trên dấu ấn đó có hệ thống định vị, anh dùng cái đó tìm được em."

Lâm Nhược Kỳ á khẩu không trả lời được, một cái dấu ấn nho nhỏ mà thôi, thậm chí có công dụng như vậy? !

Một bên, Heber đột nhiên xen vào nói, "Đây chính là sự hợp nhất ba hệ thống vệ tinh định vị toàn cầu công nghệ cao, phải bỏ ra món tiền khổng lồ đặt hàng thành kiệt tác vĩ đại, toàn thế giới chỉ có một cái này thôi."

". . . . . ." Cô lại một lần nữa ngạc nhiên, hoàn toàn đánh mất phản ứng tự nhiên.

"Lại cảm động?" Cơ Liệt Thần trêu ghẹo nói, "Nếu thật cảm thấy cảm động thì ăn hết chén cháo này đi."

Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, Cơ Liệt Thần đã nấu xong một chén cháo táo đỏ ngọt ngào tình yêu. Khoan hãy nói, cháo này thật xa đã bay đến mùi thơm, Lâm Nhược Kỳ ngửi xong, dường như thật sự có chút đói bụng. . . . .

Heber lo lắng cháo nóng làm bị thương tay Cơ Liệt Thần, vốn định mình bưng chén cháo cho Lâm Nhược Kỳ, ai ngờ bị Cơ Liệt Thần hung hăng trừng mắt, "Heber, ông tránh ra, tôi muốn tự mình đút cháo cho bà xã."

Heber lo lắng muốn chết, "Cậu, cậu chủ, cậu coi chừng phỏng tay, thân thể cậu quý giá. . . . . ."

Nghe vậy, ánh mắt Cơ Liệt Thần đong lại, có chút không vui, "Thân thể của bà xã tôi quý hơn!"

Biết anh tức giận, Heber lập tức im miệng.

Cơ Liệt Thần dính người như vậy khiến cho Lâm Nhược Kỳ thật sự khó thích ứng, gương mặt cô trở nên màu gan heo, quẫn bách khoát tay nói, , . "Anh đừng như vậy, đừng luôn gọi là em. . . . . . Khụ khụ, bà xã, bà xã. . . . . ."

Giọng nói càng nói càng nhỏ tiếng, càng nói càng không nắm chắc, cuối cùng là lúng túng im lặng.

Bởi vì, trong con ngươi xinh đẹp của một cậu chủ nào đó, nửa uất ức, nửa mong đợi nhìn cô.

Ách. . . . . . Được rồi, cô thừa nhận, đây là biểu hiện thân mật giữa vợ chồng, gọi ông xã, bà xã gì đó cũng là bình thường, cô cũng miễn cưỡng tiếp nhận, chẳng qua để thỏa hiệp phải nói một chút yêu cầu.

Thở dài một cái, nói, "Được rồi, lúc anh ở chỗ riêng tư có thể gọi em là bà xã, ở trước mặt người ngoài, anh nên gọi em là Nhược Kỳ . . . . . ." Đây là nhượng bộ cuối cùng của cô rồi.

Trong tròng mắt đen thâm thúy của Cơ Liệt Thần thoáng qua một tia giảo hoạt sáng loáng, mặc dù trên mặt vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng vui vẻ không dứt.

Hai tháng qua chung đụng, anh hiểu rất rõ tính tình Lâm Nhược Kỳ, hai chiêu "Chính sách dụ dỗ" cùng với "Quấn thật chặt", dùng ở trên người cô lần nào cũng đúng.

Lộ ra một nụ cười vô hại, Cơ Liệt Thần cười nói, "Anh biết rồi, bà xã."

Nghe vậy, chân mày cô nhíu chặt, nghiêm mặt nói, "Heber còn ở đây, anh nên gọi em là Nhược Kỳ!"

Anh giải thích, "Heber không phải người ngoài."

". . . . . ." Cô đen mặt, được rồi, cô nói không lại anh, chỉ có dùng ánh mắt cảnh cáo anh.

Ai ngờ, bị anh trêu chọc, "Bà xã, không cần thường xuyên trừng mắt, động tác này đối với khuôn mặt của phụ nữ không có lợi, sẽ làm tăng nếp nhăn trên trán." Dứt lời, vẫn múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi bay hơi nóng phía trên cho cháo từ từ nguội lại đến nhiệt độ thích hợp để ăn.

"Anh!" Cả người Lâm Nhược Kỳ gần như điên mất.

Cô đang muốn bác bỏ, liền bị anh dùng một muỗng cháo chận miệng.

Cơ Liệt Thần dịu dàng hỏi, "Nếm thử một chút, anh nấu cháo ăn ngon không?"

Cháo ngọt vừa miệng, Lâm Nhược Kỳ liền ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm, "Cháo này. . . . . ."

Vào miệng tan đi, ngọt mà không ngán, mùi vị tuyệt vời, quả thật. . . . . . vô cùng ngon miệng!

Cơ Liệt Thần lo lắng cô ăn không quen, giải thích, "Ở trong cháo anh bỏ thêm một ít táo đỏ và mật ong, nghe nói các cô gái thích ăn ngọt, cho nên anh bỏ thêm chút nữa. , . Hương vị thế nào? Có thể quá ngọt hay không?"

Nghe vậy, chóp mũi của cô không khỏi có chút ê ẩm, gương mặt lại ửng đỏ, ấp úng đáp lại, "Rất, ăn rất ngon. . . . . ."

"Ừ, vậy thì tốt, đúng rồi, anh còn làm một chút món rau trộn, là dùng cải trắng và thịt xào lên, có muốn thử một chút hay không?"

Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc không thôi, anh quả thật chính là người tài giỏi vạn năng, ông xã vạn năng như vậy đi đâu tìm? !

Chương 067: Ông xã vạn năng (2)

Người đàn ông quá ưu tú luôn làm cho người ta phiền não, nhất là người đàn ông giống như anh vậy, một hồi lại ác ma, một hồi lại ôn nhu, ngay cả lúc anh là ác ma, cũng ác ma đến làm cho người sợ hãi! Ôn nhu quả thật không giống người đàn ông bình thường!

Trong lòng cô có chút tự trách, cảm thấy mình thật kém cỏi. Vì vậy, im lặng không nói, yên lặng nhận lấy thức ăn anh đưa tới, dùng đũa gắp một chút đưa vào trong miệng.

Nhai nhưng nước mắt rơi.

Rõ ràng đã nói cô phải chăm sóc cho anh thật tốt, chẳng biết tại sao lại biến thành anh chăm sóc cho cô. Còn chén cháo này, làm cho cô cảm nhận được ấm áp đã lâu không có.

Bởi vì, thật lâu rất lâu không có người quan tâm cô như vậy. . . . . .

Nhìn ra cô có gì không đúng, Cơ Liệt Thần nhíu nhíu mày, vừa lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho cô, vừa trêu chọc cô, "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đang ăn lại khóc? Không phải là bị anh làm cảm động chứ? Sớm biết em dễ dàng bị cảm động như vậy, anh nên dùng cách này rồi."

Cô hít mũi một cái, nói, "Em...em nhớ cha mẹ của em."

Trong lòng Cơ Liệt Thần run rẩy, đen mặt hỏi, "Lâm Nhược Kỳ, nhìn anh già như vậy sao? Lại để cho em nhớ tới ba mẹ em. . . . . ."

Hiển nhiên anh hiểu lầm ý của mình, Lâm Nhược Kỳ vội vàng lắc đầu, giải thích, "Không phải vậy, em nói chuyện nấu cháo đều là người thân thiết nhất mới có thể làm như vậy, nhưng em là đứa trẻ mồ côi, chưa bao bây giờ nếm thử cháo người khác cố ý nấu cho mình, cho nên. . . . . ."

Cô nghẹn ngào một tiếng, trong lòng hạ quyết định, dứt khoát thừa nhận, "Cơ Liệt Thần, anh nói không sai, thật sự em bị anh làm cảm động. , . Cũng bởi vì một chén cháo của anh, em rất không có tiền đồ bị anh làm cảm động! Làm cho em cảm động, hậu quả rất nghiêm trọng. Cho nên, cho nên. . . . . ."

Đột nhiên nghẹn ngào, giọng nói của cô trở nên rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ giọng nói, "Cho nên, không cho phép anh hối hận!"

Nói xong, mặt của Lâm Nhược Kỳ quả thật muốn thiêu cháy rồi.

Thật ra, cô hiểu rất rõ, không phải vì một chén cháo mới nói ra lời này.

Cô nghĩ, mặc dù mình nói rất cẩn thận nhưng với cơ trí như anh, có thể hiểu được ý của mình. . . . . .

Nhưng đợi nửa buổi, cũng chưa thấy anh có bất kỳ phản ứng nào.

Cuối cùng không nhịn được không khí yên lặng, cô giương mắt nhìn anh.

Cơ Liệt Thần yên lặng nhìn cô, ánh mắt trong trẻo khác thường, anh bình tĩnh, nhẹ nhàng buông chén, đũa xuống, cởi xuống tạp dề, hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cụng trán cô, để cho Lâm Nhược Kỳ có thể nhìn thấy rõ trong mắt của anh.

Anh biết, cô đem cả người đều giao cho anh . . . . . .

Có thể đi tới bước này, Cơ Liệt Thần đã đợi rất lâu, gần như đã dùng hết kiên nhẫn, ngay cả mình cũng khó có thể tưởng tượng. Anh nghĩ may mà cô đã đồng ý, bằng không, anh không biết mình còn có thể đợi đến lúc nào . . . . . .

Trong đáy mắt anh lửa dục rõ ràng như vậy, hận không thể biến thành một đốm lửa vây quanh cô. Cô không dám động, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, nghe anh ở ngay trước mắt dịu dàng mềm giọng, "Yên tâm, anh sẽ không hối hận."

Cuối cùng, anh bổ sung: "Chỉ cần em không hối hận, anh sẽ không hối hận."

Dứt lời, anh bắt đầu khẽ hôn cô, môi mềm mại trở nên nóng bỏng, sau đó từng tấc từng tấc muốn di chuyển đến cổ cô, cuối cùng lại trở về, thắm thiết cùng cô dây dưa, lý trí Lâm Nhược Kỳ bị anh thiêu đốt không còn sót lại chút gì.

Cô choáng váng, hoàn toàn choáng váng để mặc cho anh định đoạt. . . . . .

Heber ở trong góc vẫn lặng lẽ nhìn tất cả, đã sớm rất thức thời đi khỏi hiện trường.

Hai người trẻ tuổi chìm đắm, hôn quên hết tất cả. . . . . .

Có thể Lâm Nhược Kỳ cảm thấy nhiệt độ trên mỗi một tấc da toàn thân Cơ Liệt Thần rất cao, tích tụ thành hơi nóng khủng khiếp, dường như chỉ cần thêm một tia xúc động, ngọn lửa sẽ kịch liệt bốc cháy.

Thành thật mà nói, anh có chút nóng lòng, rất khó kiểm soát hành động mà đem cô đè trên giường, hai chân cũng nóng lòng không kịp đợi chen vào giữa hai chân cô, thân thể mạnh mẽ ép xuống phổi của cô, làm cho hơi thở của cô trở nên dồn dập khó khăn. . . . . .

"Chờ, chờ một chút. . . . . ." Cô mơ hồ không rõ nhỏ giọng lẩm bẩm, lại dùng hơi sức phản kháng không được nửa phần, ngược lại bởi vì anh hôn, giọng nói trở nên khàn khàn khẽ rên.

Một cô gái khẽ rên như vậy, đối với đàn ông mà nói gần như là trêu chọc. Cho nên Cơ Liệt Thần hôn càng thêm vội vã.

Nếu cô đã quyết định rồi, vậy sẽ không cần thiết nữa che giấu, anh cũng không cần bận tâm chuyện gì nữa, có một vài chuyện dĩ nhiên thuận nước đẩy thuyền.

Môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng đặt lên môi hồng mềm mại ướt lệ, anh hôn cô, nhẹ như vậy, tỉ mỉ như vậy, vô cùng kiên nhẫn trấn an cảm xúc cô hơi có chút sợ hãi, từ từ dụ dỗ cô ra khỏi ngượng ngùng đáp lại mà không thể phát hiện.

Trong lúc môi lưỡi triền miên, hai bàn tay ấm áp của anh gần như phủ phớt qua mỗi một tấc da thịt toàn thân cô. . . . . . Cực độ động tình mà vô hạn trìu mến, êm ái trêu chọc, trêu chọc cho cô không nhịn được giãy dụa.

Ngón tay của cô bị anh đan vào mười ngón tay cài ở bên gối, cả thân thể khi anh hôn vào mềm nhũn hóa thành nước, thân thể trẻ trung vào thời khắc này toát ra dáng vẻ tuyệt mỹ. , . Trong lúc nỗ lực khống chế thở dốc, anh lại mút trên môi cô, không nhịn được cắn nhẹ, cạy hàm răng cô cùng với cô hôn dây dưa thật sâu.

Về phần Lâm Nhược Kỳ, ít nhiều vẫn có chút sợ hãi, lần đầu tiên của cô gái khó tránh khỏi ngượng ngùng.

Cô thật vất vả từ trong môi anh triền miên mút hôn, trộm được một chút thở dốc, có chút sợ sệt, lại có chút bàng hoàng nói, "Cơ. . . . . . em. . . . . ."

Ảo não ngẩng đầu, môi mỏng treo ở môi cô cách nhau một đường, anh nheo cặp mắt yêu mị, mê hoặc nói, "Gọi anh là Thần."

Một giây kế tiếp, không cho cô một chút thời gian thở dốc, cánh môi nóng bỏng lần nữa hôn lên cô, cũng đem một cái tay xoa nhẹ một bên người mềm mại của cô, giống như trừng phạt khẽ xoa chậm vân vê, làm cho toàn thân cô run rẩy.

"Đừng, đừng. . . . . ." Cô làm nũng đầu hàng, thật vất vả lại trộm một hơi thở dốc, hai cánh tay bị kẹp quá chặt, "Đừng như vậy, không thể có đứa bé. . . . . ."

Cô thật sự rất sợ hãi nha, nhất là bản thân đã một lần trải qua chuyện thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp, đối với loại chuyện đó càng thêm cảm thấy sợ hãi.

Nghĩ đến đây, hai chân cũng không nhịn được kẹp chặt . . . . . .

"Không được!" Cơ Liệt Thần quả thật muốn điên rồi

Chương 067: Ông xã vạn năng (3)

Cô gái nhỏ chết bầm này muốn hành hạ anh tới khi nào, cố tình không thể dùng sức mạnh, là lần đầu tiên của cô, nếu lần đầu tiên tạo áp lực không tốt trong lòng cô, sau này “tình thú” của hai người bọn họ thật sự con mẹ nó, xong đời.

Anh đành phải nâng người dậy, rút hai chân mình ra, đầu lưỡi trơn trợt chậm rãi dời đến vành tai của cô, từ từ liếm láp, trêu chọc, nhẹ nhàng mút vào. . . . . .

"Nhược Kỳ, anh muốn em, hiện tại rất muốn. . . . . . anh sẽ từ từ, em buông lỏng một chút. . . . . . Chỉ cần em đừng căng thẳng, không đau như em nghĩ đâu. . . . ."

Anh thật sự cảm giác mình rất suy yếu, làm chuyện yêu mà con mẹ nó, nói nhảm nhiều như vậy. . . . . .

Nhưng bất đắc dĩ, lòng anh yêu thương cô gái nhỏ phía dưới thân, sợ mình thêm một phần sức lực sẽ làm đau cô.

Lần đầu tiên của bọn họ, nhất định phải tốt đẹp.

Hôm nay không khí vừa đúng thiên thời - địa lợi - nhân hòa, cho nên hai người bọn họ hưởng thụ cho tốt. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ biết tối nay mình chạy không khỏi rồi, huống chi cô cũng không có ý định chạy trốn tiếp nữa. Trong mắt của người đàn ông này cố gắng khống chế yên tĩnh, lạnh nhạt thế nhưng thân thể lại rõ ràng ồn ào náo động sôi sục khó có thể đè nén.

Vì vậy, gương mặt ửng hồng, khẽ gật đầu một cái, ngầm cho phép.

Ánh mắt Cơ Liệt Thần sáng lên, cúi người, dùng đầu lưỡi của mình từng chút liếm láp gương mặt của cô, cánh môi, gò má, sau đó lại hôn lên môi cô.

Trong nháy mắt, hơi thở ngọt ngào ở trong miệng Lâm Nhược Kỳ tùy ý trôi chảy, hơi thở đàn ông nồng nặc theo nụ hôn của anh chiếm lấy hơi thở của cô, tước đoạt một tia lý trí cuối cùng của cô, dần dần gây nghiện giống như hoa anh túc, xâm nhập tận xương cô, sau đó, lây lan, ăn mòn.

Hôn càng lúc càng kịch liệt, cho đến khi hai người cũng thở hồng hộc mới dừng lại.

Khi đôi môi được buông thả, vô cùng thiếu dưỡng khí Lâm Nhược Kỳ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cảm giác không khí hít vào trong phổi dường như cũng nóng rực, trời đất quay cuồng, cái gì cũng mơ hồ, thở cũng xốc xếch nhưng mỗi một lần cũng đặc biệt rõ ràng, đặc biệt hừng hực.

Cơ Liệt Thần ngưng mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ bị anh hôn cho ngây ngốc, đột nhiên trong đầu nhớ tới một chuyện thật quan trọng.

Chợt tuôn ra một câu chửi bậy. Đáng chết, anh lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy, uổng phí anh sớm làm xong chuẩn bị. . . . . .

Vùi đầu, thấp giọng khàn khàn nói, "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên một chuyện quan trọng, anh có một thứ cho em."

Sau đó, buông tay giam cầm cô, từ trong túi quần lấy ra một hộp trang sức.

Phim truyền hình đã xem không ít, cảnh tượng như vậy thật sự rất dễ dàng làm cho người ta hiểu sai, chẳng lẽ anh muốn cho cô. . . . . . Chiếc nhẫn? Cô có chút lờ mờ phát hiện, theo bản năng vươn tay muốn nhận lấy nó.

Nhưng giống như bị trêu đùa, anh giơ cao tay tránh thoát, anh đem hộp trang sức giơ lên thật cao trên đỉnh đầu.

"Có phải nghĩ tới điều gì hay không?" Người này vẫn không quên trêu chọc cô, gương mặt tà mị và ranh mãnh.

Bị anh nhìn rõ suy nghĩ, cô ảo não, nghiêng đầu không nhìn anh cũng không nhìn cái đó hộp trang sức nữa.

Lúc này, ngoài cửa sổ trăng đã nhô lên cao, thỉnh thoảng bên tai chỉ có thể nghe được vài tiếng chim hót "Thì thầm".

Đêm đen dày đặc trên không trung, dệt thành một tấm lưới mềm mại, đem toàn bộ cảnh vật gắn vào bên trong. Mắt nhìn thấy đều là thứ gì đó gắn vào tấm lưới mềm mại này, mỗi một cảnh một vật, cũng không thực tế giống ban ngày như vậy, màu sắc dường như mơ hồ hư ảo, nó cất giấu cẩn thận, bảo vệ bí mật của nó, khiến người ta có một loại cảm giác như mộng như ảo. . . . . .

Đêm hè xinh đẹp như vậy, hít hơi thở của nhau, tuyệt vời đến say lòng người.

Cô ngây ngốc cười một tiếng. Nghĩ thầm, có lẽ thuốc mê của Điền Lão Thất quá mạnh còn chưa tan hết, nên sinh ra ảo giác, ảo tưởng Cơ Liệt Thần đưa cô "Chiếc nhẫn"? Anh cầu hôn cũng tùy ý như vậy, làm sao lại cho cô nhẫn cầu hôn?

Đang lúc vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ ngây ngốc, cảm thấy tay phải của mình bị một bàn tay ấm áp, mạnh mẽ nâng lên. Đợi cô ý thức được cái gì, muốn quay đầu lại thì Cơ Liệt Thần đã đem một chiếc nhẫn kiểu nữ đeo vào trên ngón vô danh bên phải. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ lại bối rối.

Ông trời, thật sự là chiếc nhẫn? ! Cô nhất định đang nằm mơ chứ? !

Chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay phải mình, đó là một quả chiếc nhẫn kim cương, trên thập tự giá bắt chéo nạm một viên kim cương hình ngọn lửa, thần thánh sáng lấp lánh. kim cương màu đỏ là loại trân quý nhất, hiếm thấy trên đời, giá trị liên thành. . . . . .

Tầm mắt không khỏi mơ hồ, bóng ảnh nổi lên từng tầng lớp, lơ lững khác thường.

Nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác. . . . . .

"Này, đeo lên cho anh!"

Vành tai truyền đến tiếng ra lệnh của Cơ Liệt Thần. Tuy âm lượng không cao nhưng lộ ra nghiêm túc không thể nghi ngờ.

Lúc này Lâm Nhược Kỳ mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông yêu mị nằm ở trên người mình, cuối cùng đưa mắt rơi vào bên trong hộp trang sức nam giới. . . . . .

Phản ứng của Lâm Nhược Kỳ vô cùng đờ đẫn, khiến cho Cơ Liệt Thần có chút bất mãn.

Anh không thể chờ đợi nữa, mạnh mẽ đem chiếc nhẫn nam nhét vào giữa ngón trỏ phải và ngón tay cái của Lâm Nhược Kỳ, đồng thời dùng sức kẹp chặt tay phải của cô, đem chiếc nhẫn nam đeo ở trên ngón vô danh tay trái của mình. . . . . .

Lúc đó cô vẫn chưa biết, Cơ Liệt Thần đưa cho cô chiếc nhẫn này cùng với dấu ấn "Liệt Diễm" trên người cô, cũng là sản phẩm công nghệ cao, giá trị liên thành. (Về phần này: trong chiếc nhẫn nữ có trang bị kỹ thuật công nghệ cao, giữ lại một chút bí mật ở đây, sau này công bố.)

Chương 067: Ông xã vạn năng (4)

Sau đó, chậm rãi, tay trái anh đeo chiếc nhẫn nam, tay phải cô đeo nhẫn nữ, mười ngón tay đan nhau thật chặt.

Ánh sáng Kim loại lấp lánh, chiếu vào ánh đèn trong phòng ngủ, sáng rực rỡ, chứng kiến cho thời khắc tuyệt vời và thiêng liêng này.

Anh nhẹ giọng êm ái nói, "Bởi vì nợ em một cuộc hôn lễ, anh chỉ có tặng cho em chiếc nhẫn này trước. Trả lời anh, Lâm Nhược Kỳ, em đồng ý gả cho anh không?"

Hai bàn tay mười ngón tay đan nhau, bàn tay to lớn của Cơ Liệt Thần kéo kéo, nhẹ nhàng đong đưa. Anh ngưng mắt nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô.

"Em. . . . . ." Đột nhiên nghẹn ngào.

Vào giờ phút này, cô rất muốn nói, cô đồng ý nhưng trong cổ họng nghẹn ngào khó chịu, cô không phát ra được một chữ.

Lâm Nhược Kỳ yên lặng nhìn mười ngón tay đan xen nhau của hai bàn tay, cùng với cặp nhẫn, ngây ngốc nức nở thành tiếng.

Vài giây sau, rốt cuộc gật đầu một cái, kèm theo tiếng oà khóc.

Lâm Nhược Kỳ cũng không thèm trông nom cái gì, cũng không để ý cái gì, không che giấu, cứ như vậy ngay trước mặt Cơ Liệt Thần, ngửa mặt há miệng khóc lóc nức nở. Cũng không lau, mặc cho nước mắt tùy ý chảy trên mặt mình!

Cô tự trách, cô áy náy, hơn nữa cảm thấy đau lòng vì anh! Bởi vì, cô đột nhiên nhớ tới, cũng không bao lâu nữa người đàn ông này rời khỏi cuộc đời rồi !

Đây rốt cuộc là người đàn ông như thế nào a, rõ ràng mình vẫn còn bệnh, tại sao muốn đối với cô tốt như vậy? ! Mặc dù anh cũng không chính miệng thừa nhận thích cô, nhưng anh đã làm đủ loại, làm cho cô cảm động, để cho cô cảm động đến ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình là một cô gái xấu xa, tại sao không sớm phát hiện anh tốt một chút? Tại sao không thể đối với anh tốt một ít?

Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ chỉ muốn khóc, chỉ có thể khóc, khóc như điên, khóc đau xé tim gan, khóc vô cùng thương tâm!

Cô vẫn cứ khóc như vậy mà Cơ Liệt Thần vẫn cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt rơi như mưa của cô. . . . . .

Dường như khóc đã mệt, Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu lên, nghiêng qua cổ áo sơ mi của anh, thô lỗ lau toàn bộ chất lỏng trên khuôn mặt mình lên áo sơ mi trắng như tuyết của Cơ Liệt Thần, vừa định buông tay, lại bị anh ôm thật chặt trong ngực.

Ôm thật mạnh. . . . . .

Ôm thật chặt. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ cảm thấy phổi mình nhanh chóng bị anh đè ép.

Nếu là tính cách trước đây của cô, nhất định sẽ cho anh một đấm, hoặc là hung hăng mắng một phen để cho anh mau buông mình ra nhưng hiện tại cô không nói được gì, chỉ muốn để cho anh ôm.

Cơ Liệt Thần nhắm mắt lại, đầu chôn thật sâu ở cổ của cô, ngửi mùi của cô.

"Bà xã, bây giờ nguyện ý động phòng với anh chưa?" Anh thấp giọng khàn khàn, dịu dàng hỏi, mang theo một chút mê hoặc.

Lâm Nhược Kỳ nghe xong liên tục lắc đầu, nước mắt càng lả tả tuôn ra.

Không phải là không nguyện ý mà cô đang tự trách, đang áy náy, trong lòng đau xót, còn đâu có tâm trạng động phòng? !

Nước mắt rơi xuống lả chả, Cơ Liệt Thần nhìn thấy thế, đau lòng không dứt.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, cô gái nhỏ này mặc dù bình thường hay quen thói khinh thường nhưng từ trước đến giờ đều rất lạc quan, mạnh mẽ, có bao giờ nhìn thấy cô khóc?

Dịu dàng thắm thiết nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng lòng ngón cái giúp cô lau liên tục. . . . . .

"Ghét! Đừng lau. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ cố gắng đẩy đôi tay kia ra, không có kết quả, chỉ đành phải để mặc cho anh nắm giữ, lau, vẫn khóc đến lợi hại, theo quán tính khóc thút thít, "Đừng lau, càng lau sẽ càng nhiều. . . . . ."

Nước mắt vẫn tuôn như suối, khiến cho Lâm Nhược Kỳ vốn cứng cỏi mạnh mẽ, trở thành búp bê pha lê dễ vỡ, nhạy cảm.

Cười khẽ một tiếng không dễ phát hiện, biết cô đang thẹn thùng. Cơ Liệt Thần cưng chìu vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, khẽ nghiêng đầu đến gần, đôi môi đặt lên khóe mắt cô, hút đi những giọt nước mắt.

Lâm Nhược Kỳ chợt ngơ ngẩn, nước mắt giống như vòi nước bị vặn lên, lúc này đã ngưng chảy xuống. Cặp mắt cô sững sờ nhìn anh chằm chằm, thật lâu cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Cơ Liệt Thần đặt tay trên đỉnh đầu cô khẽ xoa mấy cái. Cái loại xúc giác an ủi đó, khiến cho Lâm Nhược Kỳ cảm giác thoải mái.

Cô đem gò má của mình dán vào trên mu bàn tay trái đeo nhẫn của anh, giống như con mèo nhỏ chà chà cọ cọ, giống như một đứa bé thiếu hụt cảm giác an toàn . . . . . .

Lòng ngón tay của anh nâng cằm của cô, để lo lắng của cô chìm đắm trong tròng mắt đen cực nóng, một nụ hôn chậm rãi phủ xuống.

Nụ hôn nồng hậu lưu luyến vẫn hôn xuống, Lâm Nhược Kỳ rất thuận theo nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh.

Hơi thở rất nhanh bị chiếm đoạt, đại não bắt đầu thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cô cảm thấy ý thức trống không, rồi lại hỗn loạn, dường như có quá nhiều thứ phức tạp rối ren, có một chút nóng ấm.

"Em vẫn chưa trả lời anh, hiện tại nguyện ý động phòng với anh chưa?" Cơ Liệt Thần lại trở lại vấn đề mấu chốt này, ngón tay thon dài yêu thích không buông vuốt trên trán cô, quyến rũ dẫn dắt.

Đàn ông là như vậy, chỉ có vừa lấy được lòng của phụ nữ, lại vừa được thân của phụ nữ mới có thể cảm thấy yên tâm.

Cho dù Cơ Liệt Thần là người đàn ông xuất thân cao quý, cũng không tránh được tầm thường.

Lâm Nhược Kỳ lắc đầu thật mạnh. mặc dù trong lòng không kháng cự, nhưng thân thể kháng cự. Nói cho cùng, cô vẫn sợ hãi, chưa bao giờ dám tưởng tượng vật kia của người đàn ông, đi vào bên trong thân thể của phụ nữ, hơn nữa vật kia của anh không phải là hùng vĩ bình thường. . . . . .

"Thật không muốn? Là sợ, hay chưa muốn?" Một mắt đào hoa chứa đầy tình ý sâu xa, ngắm nhìn Lâm Nhược Kỳ, đang mong đợi cô chỉ giả vờ ỡm ờ và ngượng ngùng.

Nhưng Lâm Nhược Kỳ vẫn lắc đầu. Chỉ dùng đầu ngón tay chăm chú vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh bên trái của Cơ Liệt Thần. . . . . .

Một vòng, lại một vòng, cứ lặp lại liên tục, rất chăm chú!

Chương 067: Ông xã vạn năng (5)

Cơ Liệt Thần thở ra một hơi, hung hăng nắm được bàn tay nhỏ bé của Lâm Nhược Kỳ!

Dường như thở dài nói, "Anh hiểu rồi, em muốn hành hạ anh đúng không? Tại sao em nhẫn tâm để cho ông xã mình nghẹn thành nội thương nghiêm trọng? Bà xã, anh đã bệnh không nhẹ rồi, em không thể tàn nhẫn như vậy. . . . . ."

Người này, bình thường thích trêu chọc còn chưa tính, giả bộ đáng thương cũng rất giống!

Không chỉ như thế, anh đem tay cô dời về phía bụng dưới của mình. . . . . .

Khi Lâm Nhược Kỳ cảm nhận được nhiệt tình của anh thì chợt mò trúng một cây giống như độc xà, nhanh chóng rút tay của mình!

Nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Lâm Nhược Kỳ, Cơ Liệt Thần khẽ thở dài một tiếng. Được rồi, nhớ đến cô gái nhỏ này đã từng từng trải qua chuyện kinh hãi, mình vẫn nên làm đầy đủ phút dạo đầu, phải hết sức cẩn thận. Vì cô, anh không thể không kiên nhẫn, kiên nhẫn thêm một chút. . . . . .

Anh rất muốn cho cô một đêm động phòng khó quên, nghĩ đến đây, anh đưa đôi tay, ôm lấy hai chân Lâm Nhược Kỳ, chợt lật người, để cho cô giạng chân ở trên người của mình.

"Được rồi, vậy chúng ta ôm một chút là được." Đôi môi mỏng khêu gợi của Cơ Liệt Thần vẽ lên một đường cong xinh đẹp.

Kế hoãn binh, anh cũng hiểu, thậm chí dùng thành thạo hơn cô.

Lâm Nhược Kỳ chẳng qua từ chối mấy cái tượng trưng, thấy Cơ Liệt Thần không có bất kỳ cử động nào khác, cũng ỡm ờ rúc vào trong lồng ngực nở nang của anh, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim anh đập thật mạnh mẽ.

Thình thịch, thình thịch, từng tiếng từng tiếng. . . . . .

Không nói lời nào, chỉ ấm áp dán sát vào nhau, không suy nghĩ điều gì, chẳng qua hít lấy hơi thở của nhau, thưởng thức ánh trăng xinh đẹp tĩnh lặng ngoài cửa sổ, lắng nghe nhịp tim của nhau.

Thân thể mềm mại thơm tho của Lâm Nhược Kỳ dựa của người của anh, anh ôm cô thật chặt, làm cho cô không chỗ nào trốn tránh. Thử thăm dò, anh hôn cái trán của cô, êm ái giống như chuồn chuồn lướt nước.

Sau đó dừng lại, ngẩng đầu ngưng mắt chờ phản ứng của cô. Thấy cô gái nhỏ trong ngực vẫn mềm mại ấm áp tựa sát vào mình, khóe môi Cơ Liệt Thần thoáng qua nụ cười.

Sau đó, anh gia tăng thế công. . . . . .

Bắt đầu hôn lỗ tai Lâm Nhược Kỳ, lưỡi ấm ướt như một cây cọ vẽ, miêu tả hình dáng lỗ tai, tiếp theo lại tuần tra tìm được khoảng trống sau tai, từng bước xâm chiếm. Loại không nóng không lạnh này, làm cho thân thể Lâm Nhược Kỳ dần dần ấm lên.

Cô khẽ quẩy người một cái, vươn tay đẩy ra cái lưỡi dây dưa thấm ướt ở vành tai cô. Nhưng chủ nhân của cái lưỡi lại không bỏ, môi trượt xuống cái gáy trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng trêu chọc, rơi xuống vô số nụ hôn tinh tế.

Theo đó, môi của cô bị hai mảnh mềm mại bao trùm lên. . . . . .

Dịu dàng hôn, dần dần sâu hơn, môi lưỡi quấn quít, hơi thở trở nên nặng nề. Mút hôn thật sâu làm cho nhịp tim cũng trở nên hỗn loạn.

Dịu dàng hôn như thế, Lâm Nhược Kỳ không kháng cự được. Thân thể bắt đầu nóng lên, một loại tình cảm khác thường từ môi hôn trong miệng anh truyền khắp toàn thân. Chậm rãi, lưỡi của cô bị anh hít thật sâu, kéo vào trong miệng khác, bị thâm tình mút, bị mềm mại liếm, nước miếng trộn lẫn, ngọt ngào, nhộn nhạo rung động, say đắm lẫn nhau. . . . . .

Cô không cách nào nghĩ đến, Cơ Liệt Thần là một người bệnh hiểm nghèo "Ung thư tinh hoàn", vấn đề rất quan trọng nhưng rất mâu thuẫn với thực tại đã bị cô ném sau ót. Vẻ mặt quyến rũ mềm mại đáng yêu, mắt sáng nửa khép, mông lung hấp dẫn.

Đôi môi cô hé mở, hàm răng trắng tinh như ẩn như hiện, yêu kiều thở hổn hển, gò má xinh đẹp.

Trên môi vẫn còn ấm nóng. . . . . .

Anh đã hôn cô rất nhiều lần nhưng cô không nghĩ tới nụ hôn này có ma lực như thế, làm cho cô cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân cũng mềm nhũn, ngực kịch liệt nhảy lên, dường như muốn nổ tung. . . . . .

"Anh. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ." Giọng nói của cô như nức nở, lộ ra một chút vô dụng.

Thấy trong mắt cô hoảng sợ, anh dừng lại.

"Đừng sợ, anh không làm gì." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng cái tay len lén dò vào trong quần chíp bông của cô, cũng không có ý rút ra.

Lại tiếp tục hôn cô, không để cho cô có một giây suy tư, lúc cô lại một lần nữa lâm vào trong hỗn loạn thì một cái tay khác cũng bắt đầu động tác công thành chiếm đất. Chẳng qua, động tác này vô cùng cẩn thận.

Anh dịu dàng hôn hòa tan cô. . . . . . Thân thể của cô đã mềm yếu đến không xương, không hề có sức chống đỡ.

Anh khàn khàn rên rỉ, trong lòng không nhịn được khô nóng!

Âm thầm khẽ nguyền rủa, thật là tiểu yêu tinh giày vò!

"Dừng tay. . . . . . Mau dừng tay! Cơ Liệt Thần. . . . . . Anh...anh lưu manh!" Đại não trộm được một chút lý trí, Lâm Nhược Kỳ sợ hãi phát ra tiếng thét chói tai.

"Ông xã làm chuyện như vậy đối với bà xã là bình thường." Anh cười tà, hai tay tiếp tục xoa nắn.

"A. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ run rẩy khẽ rên, vừa xấu hổ lại lúng túng, muốn đập đầu chết.

"Bà xã, thân thể của em thật ra rất nhạy cảm, rất thành thực. Bọn chúng yêu thích anh, không giống chủ nhân của bọn chúng ăn ở hai lòng như vậy!"

Cơ Liệt Thần khàn khàn lẩm bẩm ở vành tai Lâm Nhược Kỳ, mang theo trêu chọc. Da thịt nhạy cảm không chịu được anh làm càn, một cơn đau nhói tê dại kích thích thần kinh của cô. . . . . .

"Bà xã, em thật đáng yêu. . . . . ." Anh càng không che đậy, miệng trêu chọc.

"Anh...anh. . . . . . A. . . . . ." Đáng tiếc, xấu hổ, cáu giận bị dìm ngập trong bá đạo, bất chấp mọi thứ mút hôn.

Khuôn mặt Lâm Nhược Kỳ cũng đỏ, cổ cũng đỏ, lỗ tai cũng đỏ, cô có loại ảo giác, dường như ngay cả sợi tóc cũng muốn bốc cháy!

Cô rụt rè bị anh quyến rũ kích tình mút hôn, vỗ về làm cho hoàn toàn thiêu đốt hủy diệt. Không nhịn được bật ra yêu kiều, một đôi tay trắng chẳng biết lúc đặt trên gáy của anh. Thân thể cũng không nhịn được dán sát anh, dán thật chặt!

"Cơ Liệt Thần, anh. . . . . . Ghét!" Lâm Nhược Kỳ nức nở ra tiếng.

Cô thật không biết, cậu chủ bề ngoài ưu nhã cao quý, trong xương kinh khủng thế này!

Một tiếng cười khẽ không dễ phát hiện, anh đáp lại, "Lời của em nói, anh sẽ hiểu thành em rất ưa thích."

Chương 067: Ông xã vạn năng 6

Khi anh càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng bá đạo, dưới thế công, cô gần như binh bại như núi đổ, không thể làm gì khác hơn là mệt mỏi chống đỡ giơ cờ đầu hàng. Thân thể mềm mại, ôm chặt lấy anh.

Ông trời ơi, cảm giác này thật là muốn mạng người, cô vừa xấu hổ, vừa ảo não, vừa sợ, nhất thời không biết nên làm sao, khẽ run, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt. . . . . .

Một giây kế tiếp, không đợi cô kịp phản ứng, anh liền nhắm ngay khe hẹp hăm hở tiến vào, hai người cũng không nhịn được phát ra tiếng rên khẽ. . . . . .

Mà tiếng "rên khẽ" này và tiếng "rên khẽ" kia khác nhau, ít nhất cảm thụ khác nhau rất lớn.

Đối với Lâm Nhược Kỳ mà nói, đó là một loại đau từ từ!

Đối với Cơ Liệt Thần mà nói, là một loại sảng khoái!

Lâm Nhược Kỳ vô cùng khổ sở, theo bản năng, trong khoảnh khắc đó muốn thối lui, cô bắt đầu lùi bước, bắt đầu giãy giụa thật mạnh, tay không ngừng vỗ vào lồng ngực của anh, muốn đẩy anh ra, hai chân ra sức khép lại đá đạp lung tung, trán gần như rịn mồ hôi, không ngờ cảm giác đau từ từ càng lúc càng kịch liệt. . . . . .

Cả người Cơ Liệt Thần cũng đổ mồ hôi.

Ông trời ơi, cô đá đạp lung tung như vậy, cảm giác không biết có bao nhiêu kích thích, có bao nhiêu kịch liệt! Thắt lưng trở xuống trong khoảnh khắc dâng lên từng trận run rẩy, cảm nhận lên đỉnh điểm, thiếu chút nữa anh nhịn không nhịn được, bắn ra rồi. . . . . .

"Oh. . . . . ." Vô cùng sảng khoái làm cho anh phát ra tiếng rên nhỏ.

Lâm Nhược Kỳ cũng mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người căng thẳng, "Anh...anh đi ra ngoài!"

Anh vội vàng mút chặt vành tai, cánh môi cô, vừa mút, vừa thở gấp nặng nề, dụ dỗ cô, "Ngoan, hít sâu. . . . . . Em buông lỏng. . . . . . Anh không động, không động, anh chờ em . . . . . ."

Lời nói ngọt ngào dịu dàng, hơi thở dụ hoặc làm cho Lâm Nhược Kỳ tình mê ý loạn quả nhiên nghe lời hít sâu, thân thể từ từ mềm nhũn. . . . . .

Thân thể đau đớn dần dần chuyển thành vui vẻ khoái cảm, trong lúc vô tình sợ hãi biến mất, ngược lại dâng lên khao khát và chờ mong bị chôn sâu tận đáy lòng, đến cuối cùng, chỉ có thể để mặc cho anh định đoạt, đến lúc cao trào, lý trí hoàn toàn không có cách nào chịu đựng, thân thể tự động lựa chọn hôn mê. . . . .

Thật ra, Cơ Liệt Thần cũng không dùng quá nhiều hơi sức, bởi vì là lần đầu tiên của cô, anh lo lắng thân thể cô không chịu nổi, cho nên làm hết sức ẩn nhẫn, cẩn thận.

Nhưng cô gái nhỏ này đã hôn mê.

Sau khi bắn ra, Cơ Liệt Thần vẫn chưa buông cô ra, vẫn ở trong cơ thể cô, đầu chôn sâu ở cổ của cô, nặng nề thở dốc. Thỏa mãn hí mắt, hít sâu mùi thơm quyến rũ của cô gái trên người Lâm Nhược Kỳ.

Chầm chậm, anh lo lắng vỗ nhẹ mặt của cô, thấy cô lắc đầu một cái, hất tay của anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra cô chỉ mệt đến ngủ mê, cũng không phải bởi vì thân thể khó chịu mà ngất đi . . . . . .

Dừng lại, Cơ Liệt Thần ngồi dậy, ôm Lâm Nhược Kỳ đi vào bên trong phòng tắm, muốn tắm sạch thân thể mệt mỏi rã rời của hai người.

Lâm Nhược Kỳ thật sự rất mệt mỏi, lần đầu tiên khó tránh khỏi cạn kiệt thể lực. . . . . .

Cơ Liệt Thần cười nhẹ, cưng chìu hôn hít lên trên cô một chút, cẩn thận từng li từng tí lau chùi thân thể cho cô. Lẳng lặng ngắm nhìn Lâm Nhược Kỳ đang ngủ mê man, trong lòng không nhịn được dâng lên thương yêu nồng đậm, anh cúi người, dịu dàng hôn môi Lâm Nhược Kỳ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

***

Cùng lúc đó, tại nhà riêng của Lãnh Như Phong.

Trên giường rộng hai mét, cô gái giống như con mèo Ba Tư cao quý, nằm co ro ở trong ngực Lãnh Như Phong, trên mặt ửng hồng tràn đầy kích tình đi qua, hưởng thụ đem mặt chôn sâu vào trong gáy của anh, hít sâu mùi vị người đàn ông của anh, nói.

"Phong, thật muốn cùng anh chết ở trên giường lớn này!" Vô cùng thẳng thắn bày tỏ, cô gái lộ ra thỏa mãn.

Đây là một người đàn ông lần đầu tiên để cho cô mê muội thật sâu, cũng là người đàn ông để cho cô muốn quyến luyến dựa dẫm cả đời. . . . . .

Khóe môi Lãnh Như Phong thoáng qua một tia lạnh lùng, mặt không thay đổi hít sâu một hơi thuốc, phà lên mặt của cô gái, coi như là đáp lại cô.

"Anh thật hư. . . . . ." Cô gái làm nũng lẩm bẩm một tiếng, lại đem thân thể dán anh chặt hơn, "Phong, anh cho chị của em trở về có được không? Em đồng ý cùng chị phục vụ anh."

Tên của cô gái gọi là Văn Sương và người chị sinh đôi tên Văn Tuyết đều là bạn trên giường của Lãnh Như Phong.

Nửa tháng trước, bởi vì chị Văn Tuyết phạm vào chuyện sai lầm, bị Lãnh Như Phong đưa cho Ngụy Lãng, thủ hạ của mình. Đối với phụ nữ, từ trước đến giờ Lãnh Như Phong đều cứng rắn, lạnh tình. Chuyện lần này, Văn Sương có chút oán hận, dù nói thế nào đó là chị sinh đôi của mình.

Về phần Ngụy Lãng kia càng giống tên súc sinh phóng đãng, thường đánh Văn Tuyết thương tích khắp người. Thỉnh thoảng còn len lén chạy về cầu xin Văn Sương, muốn cô ở trước mặt Lãnh Như Phong xin tha cho mình, muốn trở lại phục vụ Lãnh Như Phong.

"Câm miệng!" Lãnh Như Phong lớn tiếng trách mắng, âm thanh vang vọng ở trong phòng tối, "Còn muốn ở bên cạnh tôi thì đừng bao giờ cầu tình!"

Dứt lời, tròng mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng liếc Văn Sương nằm trên giường, gương mặt lạnh lùng.

Hai ngày trước, Lãnh Như Phong phái người đi đón Lâm Nhược Kỳ, lại biết được cô đã được Cơ Liệt Thần cứu đi, thật vất vả dâng lên một tia hi vọng trong nháy mắt tan biến.

Cô nói cô và anh có hôn ước. . . . . .

Cô nhớ ra rồi sao? Vẫn nhớ khoảng thời gian cùng anh ở trẻ mồ côi viện sao?

Bây giờ Lãnh Như Phong đã xác định 100%, Lâm Nhược Kỳ chính là "Cô" khi còn bé mà anh ta biết, một cô bé có nụ cười ấm áp như thiên sứ.

Mắt thấy lần nữa tìm được cô nhưng lại bị Cơ Liệt Thần đi trước một bước!

Trong lòng Lãnh Như Phong phiền loạn, nóng nảy không nói nên lời, hùng hùng hổ hổ trở lại, vừa vào nhà liền đè Văn Sương hung hăng tàn sát một trận, sau khi giải tỏa ngọn lửa trong lòng, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.

Lãnh Như Phong liếc mắt nhìn Văn Sương, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi tới phòng tắm.