Lừa Dối Em, Anh Thích Lắm Sao?

Chương 7




Sau khi chụp ảnh cho kì này xong, cả đoàn dẫn nhau đến một nhà hàng ăn khuya ở ven đường. Và người chi trả toàn bộ cho đồ ăn đêm nay chính là quản lý Kim. Hôm nay quản lý Kim vô cùng hào phóng, gọi rất nhiều đồ ăn cho chúng tôi. Tôi vô cùng vui vẻ rót rượu liên tục vào chén của mình rồi cầm một xiên thịt nướng bỏ vào miệng. Mùi thơm cùng với vị chua chua ngọt ngọt làm vị giác của tôi trở nên nhạy bén. Lâu lắm rồi không được ăn một bữa thả rông như vậy, hôm nay có cơ hội nhất định phải chén sạch đến no căng bụng mới được về. Thế là tôi vô cùng quyết tâm không hề chú ý đến hình tượng xinh đẹp của mình mà nhét đầy thịt bỏ vào miệng, thỉnh thoảng uống vài hớp rượu cay. Mùi vị của thịt quyện cùng với rượu trở thành một mùi vị không thể cưỡng nổi. Tôi đang ăn thì chị Lâm ghé vào tai tôi nói:

"Em không sợ bị tăng cân à?" 

Câu hỏi này của chị khiến tôi chợt nghĩ ra mình là người mẫu và mình cần phải giữ một vóc dáng hoàn hảo. Sự tranh đấu giữa nên ăn tiếp hay không nên ăn tiếp xuất hiện trong đầu. Sau một hồi tranh đấu kịch liệt chia làm hai phe thì lý chí đã nghiêng về phía nên ăn. Đêm nay mình cứ ăn, còn việc giữ dáng cứ để ngày mai. Thế là nhìn chị Lâm đáp:

"Ăn quan trọng hơn, việc giữ dáng cứ để mai rồi tính." Sau đó tôi lại vùi đầu vào ăn.

Chị Lâm nhìn tôi rồi mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Có vẻ chị cũng đồng ý với quan điểm của tôi. Ăn là trên hết. Đang hăng hái ăn thì điện thoại đột nhiên reo lên. Tôi buông đồ ăn xuống cầm máy ra ngoài nghe.

"Alo?"

"Tiểu Lam." Cách gọi vô cùng thân mật. Tôi đưa điện thoại trước mặt, là số lạ.

"Xin hỏi ai vậy ạ?"

"Không nhận ra giọng tôi sao? Tôi..." Tôi cố gắng nghe ra câu nói mà người gọi cho tôi nói. Có vẻ bên kia điện thoại đang tổ chức bữa tiệc gì đó nên rất ồn. Giọng hát của ai đó cùng với nhiều khóc nói xen lẫn nam nữ cứ văng vẳng qua điện thoại.

"Alo...Ai vậy ạ?" Tôi kiên nhẫn hỏi lại.

Phải mất vài giây người ở đầu dây mới đáp, có vẻ không gian đã yên tĩnh lại.

"Tôi là Chúc Vũ Huyền."

Tôi nhẩm lại tên mà người ở đầu dây đáp. Cái tên này nghe rất quen. Chúc Vũ Huyền, tên đàn ông nói sẽ theo đuổi cô đó hả? Tôi giật mình, sao anh ta biết số của tôi? Có vẻ như không nhận được câu trả lời của tôi nên anh ta lại hỏi tiếp:

"Cô đang bận sao?"

"À không. Mà sao anh biết số điện thoại của tôi vậy?"

"Chỉ cần tôi muốn cái gì thì tôi nhất định phải có cho bằng được, vậy nên không chỉ số điện thoại của cô, mà địa chỉ nhà cô tôi cũng biết."

Cách ăn ăn nói của Chúc Vũ Huyền quá là ngạo mạn.

"Anh điều tra về tôi sao?" Tôi hỏi với giọng vô cùng khó chịu

Bên đầu dây phát ra tiếng cười nhẹ sau đó anh ta nói:

"Sao cô lại nghĩ tôi xấu xa như vậy? tôi hỏi cô trợ lý nhỏ của cô đấy."

"Là Tiểu Mễ nói cho anh biết! Anh nghĩ là tôi tin sao?" Tôi tỏ ra bực mình nói.

"Tin hay không thì tùy. Cô bé đó rất dễ thương. Vì biết tôi đang muốn theo đuổi cô nên cô bé đang bằng lòng cho tôi số điện thoại cùng với địa chỉ của cô." 

Có vẻ như anh ta nói thật, không có gì là giả cả. Cái con nhỏ Tiểu Mễ này sao có thể dễ dàng bán đứng tôi như vậy chứ? Lần này nhóc thì xong thì chị nhất định sẽ xử mày. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá dưới tán cây cổ thụ to, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm đầy sao.

"Anh gọi cho tôi có việc gì không?"

"Chỉ cảm thấy muốn biết cô đang làm gì thôi."

"Vậy sao? Nếu tôi nói tôi đang tắm thì anh gọi điện tới anh có tin không?" Tôi thích thú đùa anh ta.

"Chẳng phải cô không ở nhà sao?"

"Sao anh biết?" Không lẽ anh ta đang đứng ở một góc nào đó quan sát tôi. Tôi liếc ngang liếc dọc không hề thấy bóng dáng anh ta mới thấy yên tâm.

"Vì ở bên chỗ cô có tiếng xe."

À thì ra là vậy, anh ta cũng thông minh phết nhỉ. Tôi dựa lưng vào ghế ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm đầy sao rồi khẽ mỉm cười, tâm trạng vô cùng tốt.

"Mà anh đang làm gì vậy?" Sau một hồi tìm kiếm chủ đề tôi hỏi.

"Tôi đang tập trung nghe giọng nói trong veo của cô và hiện cũng đang ăn khuya."

Lời nịnh bợ thật thông minh. Tôi cười phát ra tiếng đáp:

"Không có ai nói rằng chiêu tán tỉnh này của anh quá cũ rồi hả?!"

"Cô chính là người đầu tiên..."

Chúc Vũ Huyền vừa dứt lời khiến tôi vô cùng xấu hổ. Sao lại nói thẳng ra như vậy chứ.

"Giọng cô không những rất hay mà cô còn rất xinh đẹp. Cô chính là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp."

Một lần nữa anh ta lại khiến tôi vô cùng xấu hổ, mặt nóng ran. Tôi đưa tay áp lên má cố gắng bình ổn trở lại.

"Đừng nịnh tôi nữa, không còn tác dụng đâu." Những điều tôi nói trên thực tế hoàn toàn đều ngược lại.

Tôi có thể đoán anh ta đang cười.

"Cô nên trở về nhà đi cũng khuya lắm rồi đấy. Một cô gái xinh đẹp như cô tôi sợ đi đêm cô sẽ bị người khác cướp mất. Như vậy chẳng phải tôi sẽ rất đau lòng sao?"

Lời đùa giỡn của anh ta lại khiến tôi bật cười. Không ngờ anh ta cũng hài hước như vậy. Tôi tạm biệt rồi chúc anh ta ngủ ngon sau đó đi vào cửa hàng lấy túi sách xin phép về trước. Tôi nghe theo lời của anh ta ngoan ngoãn về nhà, tắm rửa sau đó ngủ một giấc thật ngon. Đêm ấy tôi ngủ vô cùng say, trong mơ còn văng vẳng những câu nói của anh ta.