Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 94: Một mình tao... Chấp hết...




Bâu đỏ bừng mặt mũi, chỉ đến lúc này Bâu mới cảm nhận được kẻ đang đứng trước mặt mình không đơn giản. Nhưng những gì mà Tuấn được nghe kể về Bâu là hoàn toàn đúng. Chính vì Bâu có máu liều, có độ điên, và hắn thực sự tin vào khả năng của bản thân nên nhờ vậy Bâu mới có chỗ đứng. Sĩ diện của Bâu rất cao, chỉ cần người của mình bị đánh là Bâu sẽ giải quyết đến tận cùng. Chưa kể đến, thằng bị Tuấn đấm gãy răng lại chính là em trai của Bâu.

Khi nãy đã quá khinh thường Tuấn, bị Tuấn khích bác, Bâu đứng thẳng người rồi bẻ tay kêu răng rắc, đám đàn em của Bâu định xông vào nhưng Bâu đưa tay ra ngăn lại, Bâu nói:

- - Chúng mày đứng yên ở đó, nó nói đúng, khi nãy tao có nói như vậy. Được rồi thằng kia, tao với mày sẽ đánh tay đôi. Chính tay tao sẽ bẻ từng cái răng của mày cho đến khi nào hết thì thôi. Xem ra mày không phải chỉ biết nói mồm, nhưng trước tới nay, tao chưa ngán bất cứ bố con thằng nào cả.

Tuấn cười nhếch mép:

- - Được đấy, ít nhất thì mày cũng ra dáng đàn ông. Chiến thôi nào, lâu lắm rồi tao mới thấy hứng thú thế này.......Hê....hê...hê....

Vừa dứt lời, Tuấn lập tức lao thẳng vào Bâu, Tuấn tung một cú đấm thẳng, Bâu cũng có nghề nên cúi đầu xuống né đòn, hai tay đưa về trước tạo thế phòng thủ, Bâu lạnh lùng chúi người rướn lên phía trước, Bâu cũng tung một cú đấm móc nhắm thẳng vào hàm của Tuấn.

" Pặp "

Nắm đấm dừng lại ngay cổ của Tuấn, bọn đàn em Bâu đứng bao quanh thành một vòng tròn hô hào hưởng ứng vì nghĩ Bâu đã đấm trúng. Cả hai khựng lại trong khoảng 3s, Tuấn nhe răng ra cười vì thấy hứng thú, còn Bâu thì nghiến răng chửi thề:

- - Thằng chó chết.

Cú đấm của Bâu bị lòng bàn tay Tuấn chặn lại khi chỉ còn cách hàm vài xentimet, thêm bộ dạng cợt nhả của Tuấn lại càng khiến Bâu khó chịu.

Bâu hét lên:

- - Đỡ này....

Vừa hét, Bâu vừa vung chân phải đá vòng vào mạn sườn của Tuấn, Bâu ra đòn khá nhanh, lại thêm cự ly gần, tưởng chừng đòn đá sẽ trúng đích nhưng một lần nữa, Tuấn chỉ cần khép cùi trỏ lại rồi hạ thấp trọng tâm xuống, cú đá của Bâu bị cánh tay của Tuấn chặn lại một cách dễ dàng.

Vừa đỡ đòn Tuấn vừa nói:

- - Động tác thừa nhiều quá, ở cự li gần thế này cho dù có đá trúng tao thì lực chân của mày cũng quá yếu.

Tuấn giơ nắm đấm lên nhưng không ra đòn vội, Tuấn cố tình chậm lại một nhịp để Bâu có thời gian rút lại chân rồi lùi về sau vài bước. Ánh mắt của Tuấn nhìn Bâu sắc lẹm, Tuấn lắc lắc đầu rồi vươn tay ra phía trước vặn đi vặn lại, Tuấn nói:

- - Tao không muốn đánh với những kẻ yếu hơn. Đúng là lúc đầu tao muốn đánh gục mày. Nhưng qua vài đòn, mày quá yếu, hơn nữa nghĩ lại thì tao cũng là người đánh em trai mày, tao không muốn rắc rối, nhưng việc mày đánh bạn tao, phá quán sửa xe của nó thì mày phải chịu trách nhiệm. Mày phải đến bệnh viện xin lỗi nó và đền bù thiệt hại.....Còn tao, tao cũng sẽ làm như vậy với em trai mày. Mọi chuyện kết thúc.

Tất nhiên là Bâu không đồng ý, đứng trước đám đông, bao nhiêu đàn em đang nhìn, giờ Bâu chấp nhận yêu cầu của Tuấn chẳng khác nào tự hạ nhục bản thân mình. Bâu cũng biết Tuấn rất mạnh, nhưng giờ mà chịu nhục đồng nghĩa với việc từ nay về sau, danh tiếng của Bâu, vị thế của Bâu sẽ lung lay, thậm chí mất đi danh dự.

Bâu trợn mắt, nghiến răng Bâu nói:

- - Con mẹ mày, yếu ư.......? Con chó, để bố cho mày chết.

Dồn hết sức, Bâu lao vào Tuấn như một thằng điên, nghiến răng, nghiến lợi, Bâu tung cú đấm mạnh nhất của mình vào giữa mặt Tuấn.

" Bốp "

Cú đấm trúng ngay sống mũi của Tuấn, Tuấn không né mà đứng im lãnh trọn cú đấm của Bâu. Máu mũi Tuấn chảy ra, nhưng toàn bộ cơ thể Tuấn sừng sững như một hòn đá tảng, không hề xê dịch dù chỉ là một bước chấn.

Đấm trúng đối thủ, nhưng lúc này Bâu lại có một cảm giác run sợ, toàn thân Bâu ớn lạnh khi Tuấn khẽ lè lưỡi liếm máu từ mũi chảy ra rồi nhe răng ra cười:

- - Khà khà, tao đấm em mày một đấm, giờ tao nhận lại của mày một đấm.....Như vậy, tao đã trả nợ cho mày xong. Còn sau đây, tao sẽ đòi nợ cho bạn của tao. Yên tâm, tao không muốn giết người nữa, tuy nhiên, những vết thương mà bạn tao phải chịu, mày cũng sẽ được y như vậy.

Bâu nuốt nước bọt, chỉ một đòn như vậy thôi Bâu đã hiểu sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người. Đòn đấm vừa rồi là cú đấm mạnh nhất của Bâu, nó không chỉ là dồn toàn bộ sức mà còn có sự điên cuồng trong nỗi tức giận bộc phát. Vậy mà gã này không thèm né, thậm chí hắn còn đứng yên để chịu đòn.

Bâu rụt tay lại, trên nắm đấm của Bâu vẫn còn dính máu của Tuấn, Bâu nhìn Tuấn nói run run:

- - Mày...là thằng.....nào....?

" Bốp "

Khi mà Bâu hiểu được tương quan chênh lệch cũng là lúc Bâu mất đi ý chí cũng như sự hùng hổ ban đầu, bởi vậy Tuấn chỉ tung một đòn đấm vòng đơn giản nhưng Bâu cũng không né được. Cú đấm vòng trúng vào má của Bâu khiến Bâu ngã nhào ra đất, loạng choạng bò dậy, không chỉ Bâu mà tất cả những người đang đứng quây tròn xem trận đấu cũng phải sững sờ trước độ lỳ cũng như bản lĩnh của Tuấn.

Cú đấm đầu tiên không hạ gục được Bâu nhưng cũng đủ khiến cho Bâu xây xẩm mặt mày, mồm miệng ứa máu be bét. Tuấn quệt máu mũi vẫn đang chảy xuống rồi lầm lỳ bước lại gần Bâu, khi đã đủ khoảng cách, Tuấn nghiêng người rồi vung chân tung cú đá vòng cung tầm trung, cú đá nhắm thẳng vào khuỷu tay trái của Bâu.

" Rắc "

Tất cả rùng mình khi đứng bên ngoài cũng nghe được tiếng xương gãy, Bâu bị đá văng cả mét trước sự chứng kiến của rất nhiều người.

Bâu gào lên đau đớn:

- - Á.....á......á......Ngăn....ngăn...nó.....lại.....Cứu....tao....

Một nửa thân bên trái của Bâu không thể cử động nổi sau cú đá vừa rồi, Bâu nằm quằn quại, Bâu cảm tưởng như cả xương sườn cũng đã bị gãy đang cắm vào nội tạng vậy.

Thấy Bâu nằm gục rên rỉ đau đớn, Tuấn biết đã đến lúc dừng lại, chứng kiến cảnh đại ca bị đánh gục chỉ sau 2 đòn, đàn em của Bâu tái xanh mặt, nhưng chúng đông hơn nên đương nhiên chúng không muốn để Tuấn toàn mạng rời khỏi đây. Hơn mười thằng đàn em của Bâu tay cầm đồ lao thẳng vào Tuấn.

Tay không không thể chống lại cả đám người kẻ cầm dao, kẻ cầm kiếm, cầm bài.....Người dân đứng xem nãy giờ thấy vậy cũng bỏ chạy tán loạn, lợi dụng thời cơ, Tuấn cũng bỏ chạy, Tuấn lách qua đám đông khiến cho bọn đàn em của Bâu gặp trở ngại trong việc đuổi bắt. Khi nãy Tuấn đã để xe ở một chỗ cách đây một đoạn, nhào ra gốc cây nơi con xe " đầu rồng, đít phụng " đang dựng ở đó, Tuấn dậm số rồi rồ ga phóng đi mất. Do không chuẩn bị trước nên người của Bâu đành trơ mắt đứng nhìn Tuấn, nhưng không phải chúng chịu thua để Tuấn thoát.

Một thằng đàn em của Bâu lấy điện thoại bấm số rồi gọi, vừa có người bắt máy, hắn gào lên:

- - Kêu bọn đàn em chặn hết các con đường đi vào trong quận, thấy thằng nào mặc áo lao động của công nhân màu xanh nhạt, đi con xe độ với tiếng pô xe ầm ỹ thì bắt nó lại bằng mọi giá. Nó vừa đánh anh Bâu gãy xương rồi bỏ chạy.

Ngay lập tức, gã vừa nhận điện thoại quay lại ra hiệu cho đám xe ôm đang đứng bắt khách:

- - Chúng mày, theo tao.....Thằng khốn đi con xe máy độ ấy xuất hiện rồi, mà hình như nó đánh phủ đầu anh Bâu. Không thể tin là có thằng liều lĩnh đến như vậy. Theo tin báo, nó đang chạy trốn về hướng này, đường đi vào quận chỉ có 3 đường, gọi cho những đội khác chặn đầu nó lại. Nó mặc áo công nhân màu xanh, đi con xe độ với tiếng pô không giống ai.Nhanh chân lên.

Cả đoàn xe ôm khoảng chục người bắt đầu lao ra đường, Tuấn trước nay hành động không suy nghĩ mà chỉ dựa vào bản lĩnh cũng như máu liều. Lúc đến đây Tuấn chỉ muốn trả thù cho Minh, mà quên mất rằng xong việc thì cần phải tẩu thoát. Lời Xuân nói không sai, một khi có chuyện, bọn đàn em của Bâu phản ứng rất nhanh, bởi chúng phân bố khắp mọi nơi. Chỉ bằng một vài cuộc điện thoại, các tuyến đường để Tuấn có thể chạy trốn gần như là bị phong tỏa.

Không dừng lại ở bảo kê bãi xe ôm, khu du lịch này còn có 2 điểm trông xe oto được Bâu quản lý. Tin Bâu bị đánh gục ngay tại đại bản doanh ngay lập tức lan rộng ra, khi Tuấn phóng xe qua điểm giữ xe đã bị người của Bâu nhận dạng, dựa theo cung đường mà Tuấn đang chạy, bọn chúng biết cần phải chặn đầu Tuấn ở đâu. Bởi con đường Tuấn đang lao vào chỉ có một đường ra, đó chính là đường dẫn đến khu đèn đỏ.

Chỉ cần chặn Tuấn ở ngay khu vực này thì Tuấn hết đường thoát. Khoảng 15 chiếc xe ôm nhận được lệnh đã dàn hàng chắn giữa đường, cảnh tượng khiến cho người dân xung quanh phải hoảng sợ.

Khi Tuấn phóng đến đây thì mới nhận ra mình không còn đường chạy, phía sau chắc chắn đám đàn em của Bâu đang truy đuổi. Còn phía trước, số lượng quá đông, hơn nữa đường bị chặn, lao xe qua là điều không thể.

Chỉ còn một cách duy nhất đó chính là mở đường máu phía trước, bởi Tuấn nhận thấy đám xe ôm kia chỉ có gậy gộc bình thường chứ chúng không cầm dao, hơn nữa tuy số lượng bọn chúng đông nhưng chỉ là giang hồ nửa mùa, nếu tập trung hạ gục nhanh vài ba thằng, có thể sẽ thoát được.

Tuy nhiên nghĩ là một chuyện, còn hành động lại là chuyện khác.

Tuấn dựng xe giữa đường, cách đám người chặn đầu chừng 5m. Cởi vội cái áo quấn vào tay phải để đỡ đòn, Tuấn rút dây thắt lưng quật đen đét xuống mặt đường làm vũ khí, Tuấn lao vào giữa đám đông một cách thận trọng, quan sát kỹ những tên cần hạ gục trước, máu trong người Tuấn sôi lên sùng sục, dù đã có gắng để dòng máu điên ấy ngủ sâu nhưng những lúc này, Tuấn lại cần đến nó.

Mắt Tuấn long lên, miệng khẽ mỉm cười:

- - Chiến nào.....