" Hộc....hộc "
Đại chạy hớt hải vào phòng của lão Nhị, nhưng ngay lập tức bị người của tổ chức chặn lại.
Đại cau mày quát:
- - Tránh ra, chúng mày đang cản đường tao đấy.
Một tên lạnh lùng trả lời:
- - Lệnh của bà chủ, ngoài bà chủ ra không ai được phép bước vào.
Đại lao tới túm cổ thằng vừa nói, Đại trợn mắt nghiến răng:
- - Lũ khốn, chúng mày không nhận ra tao là ai ư...? Mới có mấy tháng mà chúng mày quên Đại " Sát " này rồi hả...? Tránh ra cho tao...?
Nghe đến danh của Đại " Sát " thì lúc này bọn chúng mới giật mình, tên vừa rồi đang ấp úng định nói gì đó thì Bình Bạc đi tới, Bình lên tiếng:
- - Chú Đại về rồi đấy à..? Đừng nổi giận với chúng nó, bọn chúng là người mới, được bà chủ đưa vào trong thời gian chú không ở đây.
Đưa mắt nhìn đám canh cửa, Bình Bạc tiếp:
- - Đây chính là Đại " Sát " là cánh tay phải của lão Nhị, đừng có đắc tội.....Tránh hết ra đi.
Lập tức bọn chúng đứng tách sang hai bên, Đại cau mày:
- - Người mới...? Mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì vậy...?
Bình đáp:
- - Để sau hãy nói, lão Nhị đang ở trong, cậu nên vào ngay đi.
Linh cảm thấy sự chẳng lành, Đại mở cửa lao vào bên trong. Lúc này Phụng cũng đang ngồi bên cạnh giường chăm sóc lão Nhị, có lẽ Phụng cũng được thông báo là Đại trở về nên thị không lấy gì làm bất ngờ. Liếc mắt nhìn Đại, Phụng nói:
- - Về rồi đấy à....? Lão Nhị đang ốm, lẽ ra cậu phải biết giữ im lặng chứ...?
Vội cúi đầu chào, Đại chạy đến gần chiếc giường nơi lão Nhị đang nằm. Lão Nhị lúc này dường như không còn sức lực, hơi thở yếu ớt, 4 tháng trước lão Nhị không gầy như thế này, giờ cầm bàn tay lão Nhị lên, Đại thấy chỉ còn da bọc xương.....Nhưng lão Nhị vẫn còn mở mắt, nhìn thấy Đại, lão Nhị gật gật đầu rồi dùng bàn tay xương xẩu ấy nắm chặt lấy tay Đại. Lão Nhị đang phải thở bằng bình oxi.
Đại bàng hoàng đến rơi nước mắt, Đại gục xuống ngay thành giường rồi nức nở:
- - Đại ca, sao lại thế này....? Trước lúc em đi, anh vẫn còn khỏe lắm mà...?
Phụng đáp:
- - Lão Nhị được xác định bị ung thư thực quản từ 2 năm trước. Nhưng anh ấy nhất quyết không đồng ý để xạ trị. Cũng đã dùng hết tất cả mọi cách nhưng đến giờ các tế bào ung thư đã di căn giai đoạn cuối. Chưa kể đến lần quay về Trung Quốc để giải quyết những vấn đề nội bộ trong đường dây vận chuyển xuyên quốc gia, lão Nhị đã bị phía quân đội tổ chức vây bắt. Phải rất khó khăn lão Nhị mới có thể chạy trốn về Việt Nam. Bởi vậy tình trạng sức khoẻ của lão Nhị lại càng biến chuyển tồi tệ hơn. Mấy tháng nay, anh ấy không thể tự ăn bằng miệng được mà phải dùng ống dẫn trực tiếp đưa thức ăn vào dạ dày. Vết thương do đạn bắn trúng trong cuộc tẩu thoát khỏi quân đội Trung Quốc tuy chỉ vào phần mềm, nhưng do sức đề kháng suy kiệt, mọi chuyện đang tồi tệ hơn. Cũng không thể đưa anh ấy vào bệnh viện trong khoảng thời gian này.....Đã tìm hết mọi cách...
Đại nói:
- - Chẳng phải ngày đó lão Nhị nói chỉ là u lành thôi sao....? Tại sao việc lão Nhị quay về Trung Quốc không ai thông báo cho em..?
Phụng nhìn Đại trả lời:
- - Đó là do lão Nhị không muốn người khác phải lo lắng về bệnh tình của anh ấy. Cậu phải là người hiểu rõ hơn ai hết chứ...? Bản thân cậu còn đang phải chạy trốn bên Campuchia, chính lão Nhị cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Trên giường bệnh, lão Nhị đưa tay ra hiệu cho Phụng ra ngoài. Mặc dù miễn cưỡng nhưng Phụng cũng phải bước ra khỏi phòng. Lúc này lão Nhị không thể nói được, lão Nhị ra hiệu cho Đại dựng mình ngồi dậy. Nhìn Đại, lão Nhị khẽ mỉm cười rồi gật đầu. Có lẽ ông ta mừng vì Đại vẫn bình an và thấy mãn nguyện khi trước khi chết vẫn có thể nhìn thấy Đại.
Đặt tay vào ngực của mình rồi áp bàn tay đó vào ngực của Đại, ý lão Nhị muốn nói:
" Dù tao có chết nhưng mày vẫn phải sống "
Tiếp đó, lão Nhị chỉ tay về phía kệ sách, ý muốn nói Đại đi đến đó, khi Đại chạm tay vào quyển sách mà lão nhị chỉ thì lão Nhị gật đầu ra hiệu cho Đại lấy quyển sách đó ra. Tiếp tục lão Nhị dùng hành động hướng dẫn Đại cách tìm và mở ngăn bí mật được giấu sau kệ sách.
Dùng 10 đầu ngón tay, lão Nhị thể hiện cho Đại biết mã số để mở cái ngăn đó. Khi ngăn bí mật được mở ra, bên trong có một chiếc hộp gỗ. Lão Nhị hẩy tay ra hiệu bảo Đại lấy chiếc hộp gỗ đó ra, tiếp đó trả lại mọi thứ về nguyên vị trí cũ.
Cầm chiếc hộp đến bên giường, Đại mở hộp, bên trong hộp chính là một nửa của miếng Ngọc Đại Bảo, là vật báu gia truyền.....Đại hiểu tầm quan trọng cũng như sức ảnh hưởng của miêng ngọc này. Bao năm nay, thế lực của lão Nhị ở Việt Nam được liên kết chặt chẽ với khu vực Tam Giác Vàng, và người đứng đầu Tam Giác Vàng chính là lão Tam, em trai của lão Nhị. Lão Tam làm việc cẩn trọng, tỉ mỉ, dù là anh em, nhưng nếu người được cử đến không đem theo miếng Ngọc Đại Bảo này thì không bao giờ ông ấy tiếp chuyện. Thậm chí còn coi đó là kẻ thù, nói cách khác ngọc Đại Bảo chính là biểu tượng gắn kết hai huynh đệ họ lại với nhau. Nhìn thấy nửa miếng ngọc kia như nhìn thấy người.
Cầm miếng ngọc, lão Nhị đặt vào tay của Đại rồi khép những ngón tay của Đại nắm chặt miếng ngọc lại. Cuối cùng, lão Nhị chỉ tay vào người mình trước, sau đó chỉ vào Đại, ý của lão Nhị chính là:
" Mày sẽ thay thế tao "
[....]
Bước ra khỏi phòng của lão Nhị, ngay khi Đại đi ra thì lập tức Phụng đi vào. Nhìn Đại một lượt từ trên xuống dưới, Phụng không giấu diếm:
- - Lão Nhị có nói gì với cậu không..?
Sau vài giây im lặng, Đại trả lời:
- - Không, lão Nhị đâu có nói được.
Tất nhiên Đại hiểu câu hỏi của Phụng mang một ý nghĩa khác. Nhưng lúc này Đại không biết phải làm thế nào cả. Lão Nhị vẫn còn đang nằm trên giường, mấy tháng qua cũng xảy ra nhiều chuyện, nội nộ Gia Đình vốn dĩ đã rất rối ren, Đại không muốn tình trạng xảy ra xấu hơn.
Đại cúi đầu chào Phụng rồi bỏ đi, đi qua sảnh, Đại đang định lên xe thì từ phía sau gốc cây gần chỗ Đại đỗ xe có một giọng nói cất lên:
- - Có vẻ như cậu mới là người được chọn.
Là giọng của Bình Bạc, lão ta đã đợi Đại từ trước. Đại cố gắng giả bộ:
- - Là anh Bình sao...? Sao anh lại phải lén lút như vậy...? Anh nói gì tôi không hiểu.
Bình Bạc mỉm cười:
- - Tôi tưởng cậu phải là người hiểu rõ nhất chứ, mà không người thông minh như cậu chắc chắn phải nhận ra vấn đề này từ rất lâu rồi. Chỉ có điều, cậu không bao giờ nghĩ đến vị trí đó nên coi nó là bình thường mà thôi. Chính vì điều này mà ông chủ đã lựa chọn cậu chứ không phải cô ta.
Đại cau mày:
- - Anh Bình, anh là người nắm rõ luật của tổ chức nhất. Những lời anh đang nói nãy giờ tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì cả. Nhưng nếu còn tiếp tục, tôi không tha cho anh đâu.
Bình cười khẩy:
- - Vậy sao...? Thôi được rồi, tôi không nói nữa. Nhưng luật do người đứng đầu đề ra và tất nhiên nó sẽ thay đổi nếu như người khác nên nắm quyền. Việc tôi đứng đây để đợi cậu không phải nghe cậu giảng luật, chắc cậu cũng nhận thấy, nội bộ Gia Đình từ khi cậu đi đã thay đổi. Đến một thằng lính quèn mà cũng dám cản mặt Đại " Sát "......Nực cười quá phải không nào...? Chào cậu....!!
Đại nắm chặt hai bàn tay lại rồi bước lên xe, Bình Bạc nói không sai, hắn ta tẩm ngẩm tầm ngầm nhưng từng lời, từng chữ trong từng câu nói của hắn cứ như nắm bắt hết được tất cả mọi chuyện.
3 ngày sau, toàn giới xã hội đen phải chấn động bởi một tin: Ông trùm của tổ chức ma túy xuyên quốc gia đã chết.
Ngay sau cái chết của lão Nhị, nội bộ tổ chức đã lập tức dậy sóng khi mà giữa Đại ( cánh tay phải của lão Nhị) và Phụng ( vợ của lão Nhị) đưa ra hai ý kiến hoàn toàn trái ngược nhau về cách tổ chức đám tang cho lão Nhị.
Đại muốn mọi việc diễn ra trong thầm lặng, thậm chí việc chôn cất lão Nhị phải được diễn ra một cách bí mật. Và Đại đề xuất đưa lão Nhị về quê nhà bên Trung Quốc để an táng.
Nhưng......Phụng thì không, Phụng muốn tất cả những anh em xã hội, tất cả những kẻ đứng đầu dưới sự bảo hộ của tổ chức phải đến dự đám tang, nghĩa là đám tang sẽ được tổ chức thật lớn để thông báo cho tất cả mọi người. Ngược lại với Đại, Phụng muốn chôn cất Lão Nhị tại Việt Nam với lý do, để vợ con Lão Nhị chăm sóc hương hỏa.
Cuối cùng, tất cả đều phải làm theo ý của Phụng, bởi Phụng là vợ của lão Nhị, là mẹ của con trai Lão Nhị, mặc dù khi ấy con của lão Nhị vẫn còn quá nhỏ. Mục đích của Phụng lộ rõ ngay sau khi lão Nhị vừa qua đời.
Đại biết, ả ta muốn tổ chức đám ma hoành tráng không phải ả vì chồng, mà ả muốn nhân cơ hội đó chính thức thông báo với toàn tổ chức, ả sẽ là người nắm quyền cai trị Gia Đình. Nhưng Đại không thể ngờ được rằng, âm mưu của Phụng không phải mới bắt đầu thời gian vừa qua.....Thực ra ả ta đã chuẩn bị mưu đồ mấy năm nay, ả đàn bà mưu mô, nham hiểm và cực kỳ tàn nhẫn ấy lúc này mới thực sự lộ diện bộ mặt thật.......Một bộ mặt đáng sợ, tán ác......Có nằm mơ Đại cũng không dám nghĩ đến chuyện, đám ma của lão Nhị lại chính là ngày Phụng thanh trừng những cái gai trong mắt ả.......Lúc này Đại mới hiểu thâm ý của Bình Bạc lúc đó là gì.....?
" Luật Lệ Đã Thay Đổi "