Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 58: Kẻ chạy trốn




Xếp hàng trước cửa nhà ăn, ngay khi những phạm nhân của buồng giam số 17 đi đến, ngay lập tức, những ánh mắt của những tên tù nhân thuộc buồng khác, khu khác lập tức đổ dồn về phía ông Tuấn. Hình như, thông tin mong manh về cái chết của Dũng Chó Điên đã được ri tai nhau, lan truyền khắp mọi nơi bên trong nhà tù. Tuy không dám nói ra, nhưng ai cũng hiểu, nửa ngày cấm túc hôm nay chính là thời gian đẻ " các thầy " giải quyết gọn gàng, sạch sẽ những gì còn sót lại.

Long trừng mắt nhìn những tên đang soi mói ông Tuấn, thấy lạ, ông Tuấn cũng đưa mắt nhìn bọn chúng, nhưng khi ông Tuấn làm vậy thì không một thằng nào dám nhìn ngang nữa, tất cả bọn chúng tự động cúi mặt xuống đất. Cũng phải thôi, trong trại giam này nổi lên 2 người ở 2 khu, 1 chính là Long, tay thanh niên độ tuổi chưa đầy 30, mới vào tù 1 lần, nhưng sau 2 hôm nhập trại đã đánh gãy chân đại bàng của buồng 17. Buồng giam " khủng bố ", chỉ dùng để chứa chấp những tên tội phạm máu mặt, khó bảo và liều lĩnh. Thế nên việc Long đánh cho đại bàng buồng 17 phải đi bằng nạng trước khi ra trại là sự việc khiến ai cũng phải e sợ. Tuy nhiên việc Long làm không phải do may mắn. Sau khi đại bàng của khu A bị đánh què cả chân, dĩ nhiên những đại bàng của những buồng khác sẽ đều muốn lấy lại danh dự trước một thằng tù nhân mới. Và quan trọng hơn, chúng nghĩ, chỉ cần hạ được Long, danh tiếng của chúng trong tù sẽ nâng lên một tầm cao mới.

Và kết quả, trong 4 tháng đầu tiên ở tù, Long đã phải đánh không biết bao nhiêu trận. Tuy Long không kiếm chuyện, nhưng lũ giang hồ thất thế vẫn tìm đến Long đòi sống, đòi chết. Nhưng kết cục vẫn chỉ có 1, cũng như ông Tuấn, vô hình chung Long trở thành nỗi khiếp sợ của đám tù nhân thuộc khu A. Và Long trở thành đại bàng từ đó, có điều, khác với những đại bàng trước, ức hiếp kẻ yếu, chia bè kéo cánh, bắt nạt tù nhân mới nhập buồng thì Long lại dửng dưng, mặc kệ tất cả, chúng mày muốn đánh nhau thì đánh, muốn làm gì thì làm, miễn " không ảnh hưởng tới tao ".

Cũng chính vì điều này nên đám tù nhân buồng 17 mới lộng hành, mới không coi ai ra gì và hậu quả, chúng dằn mặt ông Tuấn ngay trong ngày đầu tiên.

Đó là Long, còn về Dũng Chó Điên, một đại ca ở khu B. Trái ngược với Long, Dũng Chó Điên cũng là người có sức lực, có máu liều. Bởi Dũng chịu án về tội buôn bán ma túy, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại thoát án tử và chịu mức án chung thân ở trại giam này. Khi Dũng vào tù, với sự hung tợn của mình, đám tù nhân khu B không ai dám động vào hắn cả. Sơn bắt từng mặt, ma bắt từng người, Long thì trẻ tuổi và không có kinh nghiệm ở tù nên nhìn vẻ ngoài rất dễ bị " hiếp ", còn Dũng, tuổi đời đã ngoài 30, do tính chất công việc hắn làm nên nhà tù với hắn trước đây ra vào như cơm bữa, chỉ là thời hạn không quá dài. Chỉ đến khi hắn bị tóm do một chuyên án lớn. Chuyên án lớn để bắt một " nhánh nhỏ " trong tổ chức Gia Đình. Dũng bị tuyên án chung thân, vào tù Dũng được n giám thị để ý, bởi hồ sơ của Dũng " phù hợp " với những gì mà lão béo đang tìm. Vừa bặm trợn, có chút bản lĩnh, lại vừa được hậu thuẫn từ giám thị. Dũng Chó Điên trở thành " ông vua " của khu trại B.

Nhưng tất cả những điều đó chỉ đúng trước khi Tuấn " Điên " xuất hiện. Cũng cùng một cách, ngay trong buổi tối đầu tiên nhập buồng, ông Tuấn đã đánh gục 4 thằng đầu sỏ nhất buồng. Và trong số đó có 1 tên được gọi là đại bàng.....Không ai khác chính là Long, nhưng cái cách mà ông Tuấn đánh gục Long nó quá khủng khiếp. Trong khi ai cũng nghĩ Long là kẻ mạnh nhất ở đây thì cuối cùng, Long lại bị đấm gục chỉ sau cú đấm đầu tiên.

Chẳng phải tự nhiên mà Long lại ngưỡng mộ ông Tuấn đến như vậy, kẻ mạnh trọng kẻ mạnh cũng như người xưa có câu " anh hùng trọng anh hùng ". Long tự biết thực lực của bản thân còn kém xa so với người đàn ông này. Và khi biết ông Tuấn còn chính là người bảo hộ cho đại ca của Long ngày trước thì Lonng không còn nghi ngờ gì nữa. Ít người biết, nhưng nếu ai đã nghe về Tuấn Điên ở trong tù thì đều phải kính nể.

Một kẻ đứng đầu khu A giờ đang đi theo như một gã đàn em tận tụy, một " ông vua " của khu B thì đã được cho là " đứt bóng " ngay sau khi chạm trán với gã tù trung niên kia. Chẳng ai dám nghi ngờ về khả năng của Long và Dũng......Nhưng giờ chúng biết, kẻ khủng bố nhất ở đây chính là Tuấn " Điên ".

Khi ông Tuấn cùng những tù nhân buồng 17 dừng lại, giữa sân trước nhà ăn, một tiếng hô đồng thanh vang lên khiến cho lính canh cũng như quản giáo phải giật mình:

" ĐẠI CA "

Ngay sau đó, tất cả những tù nhân của hai khu đều cúi rạp đầu xuống. Ông Tuấn nhìn Long hỏi:

- - Có chuyện gì vậy...?

Long khẽ cười rồi nói:

- - Anh Tuấn, từ hôm nay, huyền thoại về Tuấn " Điên " sẽ được tiếp tục ở nơi này. Giờ anh chính là trùm của nhà tù.

Thấy vậy, đám lính canh cùng quản giáo phải lập tức trấn an:

- - Trật tự, chúng mày làm gì đấy.....Im hết cho tao.

Sau khi mọi thứ được ổn định trở lại, tù nhân được bước vào nhà ăn. Sự việc ban nãy tuy chỉ diễn ra nhanh chóng, nhưng ai cũng hiểu, mọi chuyện trong nhà tù này từ hôm nay sẽ thay đổi. Đứng ở một góc khuất, ông Liêm nở một nụ cười run run:

- - Không thể tin được, tưởng rằng sau cái chết của Dũng Chó Điên, mọi thứ sẽ hỗn loạn....Nhưng có vẻ như mình đã nhầm, rốt cuộc thì hắn ta đã làm gì cơ chứ....?

Buổi tối hôm đó, trước khi quay trở lại với công việc của mình, ông Tuấn được đưa đến để gặp n giám thị. Hai người bọn họ nói gì với nhau thì không ai biết, chỉ biết khi quay trở ra, ông Tuấn được đưa đến khu làm việc bí mật. Những gì đang diễn ra bên trong nhà tù tiếp tục được thêu dệt, và lần này những tin đồn còn uy hiếp hơn nữa khi đám tù nhân rỉ tai nhau là ông Tuấn có quan hệ mật thiết với giám thị, ngày trước ông Tuấn chính là trùm mafia, rồi nào là ông Tuấn từng đi tù tận 20 năm.....Mọi thứ cứ được phóng đại lên một cách quá lố, điều này lại càng khiến cho tiếng tăm của ông Tuấn trong mắt đám tù nhân càng đáng sợ.

[.....]

Tại một nơi khác, Đại đang lái xe thì có người gọi đến, cuộc gọi đến số máy bí mật của Đại, đó chính là Huệ, Đại bắt máy, Huệ nói:

- - Đã tìm được tung tích của thằng khốn đó.

Đại đáp:

- - Nói luôn đi, nó đang ở đâu..?

Huệ cười rồi trả lời:

- - Theo thông tin mới nhất mà tôi vừa lấy được từ người thân của hắn thì hắn hiện đang ở huyện Tam Đường - Thành phố Lai Châu. Có vẻ như sau khi cáo bệnh, hắn đã bị tay giám thị hỏi thăm quá nhiều nên đã rời khỏi đây. Mà còn thêm một chi tiết nữa, lý do hắn đến Lai Châu là vì ở đó hắn có anh em họ hàng, người này đang làm quản lý tại nhà hàng Tam Đường Tea. Thông tin tôi đã gửi qua mail cho anh rồi, nếu muốn kiếm gã đó, anh chỉ việc đến nhà hàng Tam Đường tìm tay quản lý Thiên là được. Giờ anh Đại tính sao...?

Đại cười:

- - Tam Đường sao...? Thế hóa chẳng phải nó tự tìm đến cái chết à...? Đi đâu không đi lại đi đến đúng địa bàn của quỷ. Thông tin của cô chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Ok, việc của cô đến đây là xong rồi, còn lại tôi sẽ giải quyết.

Huệ hỏi:

- - Đừng nói là anh sẽ giết hắn đấy nhé...?

Đại mỉm cười:

- - Giết người không phải cách làm việc của tôi nếu không bị dồn đến đường cùng. Hơn nữa lão giám thị mới gọi điện cho tôi, lão nhận sai và mong tôi tha lỗi.....Có vẻ như anh tôi vẫn đang ổn, hơn nữa già néo đứt dây, làm căng quá tôi cũng không thể kiểm soát được tình hình bên trong nhà tù. Tuy nhiên, oan có đầu, nợ có chủ, tha cho lão béo là một chuyện, còn chuyện tìm thằng quản giáo kia lại là chuyện khác. Kể cả hắn có bị đuổi ra khỏi đó đi chăng nữa thì hắn vẫn phải nhận lại đúng với những gì mà hắn đã làm với anh tôi. Thế nhé.

Đại tắt máy, ánh mắt Đại cau lại, đôi lông mày chỉ chút xíu nữa là chạm lại gần nhau. Đại nói:

" Mình đã dặn dò kỹ lão béo rằng không được tiết lộ thân phận cũng như công việc của mình. Nhưng lão ta lại dùng anh Tuấn ra làm bia đỡ đạn, cuộc điện thoại ban nãy đã thể hiện rõ ý đồ của lão. Tuy nhiên, có vẻ anh Tuấn vẫn chưa biết gì, khốn kiếp, ban nãy lỡ mồm nói sẽ không làm gì rồi. Ngay sau đó ả Huệ điện lại báo tìm được chỗ thằng quản giáo đó đang ở. Giờ không làm gì thì chẳng phải quá dễ dãi cho hắn hay sao, còn làm gì đó thì thành thất hứa với anh Tuấn. Ư...ư....điên quá đi mất...."

Lái xe ra đến trục đường lớn, Đại bấm số gọi cho một người nào đó, bên kia vừa bắt máy, Đại nói:

- - Phi phải không em, khu vực huyện Tam Đường vẫn do em phụ trách phải chứ...?

Phi đáp:

- - Dạ đúng rồi đại ca, có việc gì vậy ạ...?

Đại tiếp:

- - Đến ngay nhà hàng Tam Đường Tea, tìm hiểu xem người này có đang ở đó không..? Thông tin cá nhân, tên tuổi, anh sẽ gửi cho mày ngay bây giờ. Khéo léo một chút tránh bứt dây động rừng, tìm tay Thiên quản lý của nhà hàng. Bắt hắn khai ra thông tin, nếu hắn không nói, tụi mày biết phải làm gì rồi đấy.

Phi hỏi lại:

- - Thiên à, Tam Đường Tea em cũng không lạ gì, mấy lần đón khách từ Trung Quốc sang em đều tổ chức ăn uống ở đó. Nhưng hình như nhà hàng đó có đến mấy quản lý, chuyện này dễ thôi, nếu anh Đại yêu cầu, em sẽ đi hỏi ngay. Nếu hắn có ở đó thì sao ạ...? Anh Đại muốn chúng em làm gì..?

Đại suy nghĩ mấy giây rồi đưa ra quyết định:

- - Lẽ ra anh muốn trực tiếp cắt tai của nó, nhưng vì lời hứa nên anh không tự mình ra tay được. Đành nhờ mọi người vậy, nếu nó có ở đó, xin nó một ngón tay út và một bên tai, trái phải tùy chọn.......Khi cắt tai của nó, nhớ nói vào tai bên kia nó một câu " Anh Tuấn bảo tha mạng cho mày ". Làm cho thật kín và gọn gàng vào, trong trường hợp nó ngoan cố hoặc muốn chống cự.....Chôn xác nó ở ngay Tam Đường.

Phi trả lời:

- - Em rõ rồi, thưa đại ca.