[......]
2 ngày sau, lúc đấy đang là chập tối, bên ngoài trời mưa rả rích. Vân đang gấp cho chồng mấy bộ quần áo để cho vào balo đi làm. Ngó nghiêng bên ngoài, Tuấn bồn chồn lo lắng, quay lại Tuấn nói với vợ:
— Hay anh nghỉ chuyến này nhé, tự nhiên anh thấy nôn nao thế nào ấy.
Vân đáp:
— Sao thế được anh, tàu bè cũng nghỉ gần nửa tháng nay rồi, hôm nay xuất hành anh phải đi chứ. Mẹ con em ở nhà không sao đâu, với lại anh chẳng bảo nhờ chị Dung đến đây thăm nom em còn gì. Nếu anh lo quá thì mai chị Dung đến, em nói chị ấy chở mẹ con em về ông bà ngoại vài hôm.
Thấy vợ nói vậy Tuấn thấy cũng hợp lý, Tuấn gật đầu:
— Ừ, em tính thế cũng được. Cố gắng một thời gian nữa, có thêm chút tiền, anh sẽ đi xem công việc làm đồ gỗ ở bên Thủy Nguyên thế nào. Nghề mình có trong tay, không dùng thì có lỗi với thầy Nguyên quá. Bấy lâu nay anh vẫn mong có ngày được sử dụng những gì mà thầy đã dành hết tâm huyết để dạy cho anh. Chỉ cần thành công, vợ chồng mình sẽ không còn phải lo lắng gì nữa. Lúc đó, nếu em muốn, mình có thể rời khỏi chỗ này, không phải nhìn thấy ánh mắt coi thường của họ nữa.
Vân vâng dạ đồng ý với chồng, nghe Tuấn kể, cũng như nhìn những đồ dùng trong nhà do một tay Tuấn làm, Vân biết chồng mình là người có tài. Tuy nhiên vào thời buổi ấy, có tài thôi chưa đủ, thời không tới, tiền không có thì tài cũng vứt. Thời ở đây có nghĩa là nơi Tuấn sống người ta chỉ làm nghề biển, không chuyên về đồ gỗ nên Tuấn có tài mà không có đất dụng võ. Tuấn cũng muốn đi làm ăn ở nơi khác, ngặt nỗi còn con nhỏ, là trụ cột trong gia đình, Tuấn chưa thể đi đâu được. Gần 3 năm gắn bó với biển cả, nhưng những gì Tuấn học được từ thầy Nguyên chưa bao giờ mai một. Trong lúc đi làm, Tuấn tình cờ quen được một người ở Thủy Nguyên, nơi này cũng có những xưởng mộc chuyên về đồ gỗ. Tuy không nổi tiếng bằng Bắc Ninh nhưng với tay nghề của Tuấn, với những gì mà thầy Nguyên chỉ dạy, sẽ chẳng khó khăn khi đưa sản phẩm ra thị trường.
Mọi thứ đều đã được tính toán, chỉ chờ ngày khởi công xây dựng. Nhưng đúng lúc này, sóng gió lớn nhất, cũng là sai lầm biến chuyển cuộc đời Tuấn bất ngờ xảy ra. Xách ba lô lên rồi rời khỏi nhà, không quên ôm vợ và thơm nhẹ vào mà cậu con trai đang ngủ ngon lành. Tuấn mặc áo mưa bước ra khỏi cổng để đến nhà chủ tàu tập kết, chuẩn bị đồ đạc cho một chuyến ra khơi sau gần nửa tháng nghỉ ngơi.
Sau khi đến nhà chủ tàu, đồ đạc bao gồm thức ăn, nước uống....đã được sắp sẵn, vợ chủ tàu soạn một cái lễ thắp hương cầu trời khấn phật cho chuyến đi thuận buồm, xuôi gió, đánh được nhiều, bán được giá cao.....Vừa làm lễ xong thì chẳng hiểu tại sao, chị vợ chủ tàu đột nhiên nằm lăn ra đất rồi bất tỉnh. Mọi người nháo nhào đưa chị ta vào bên trong, sợ có điềm chẳng lành nên chủ tàu quyết định hôm nay không xuất hành nữa, có gì ngày mai sẽ thông báo.
Vậy là mọi người giải tán, ai về nhà nấy....Với Tuấn thì không đi hôm nay cũng không có gì là xui cả. Trên đường về Tuấn nghĩ bụng, sáng mai sẽ đưa vợ con ra ông bà ngoại cho yên tâm. Trời bất chợt đổ mưa nặng hạt, Tuấn về đến nhà khoảng 8h tối, bên ngoài đường tối om, mưa lại lớn nên lại càng vắng tanh, vắng ngắt. Định mở cổng thì Tuấn thấy cánh cổng nhà mình bị mở toang, trong tiếng mưa rào nhưng Tuấn vẫn nghe được mang máng có tiếng trẻ con khóc.
Giật mình, Tuấn chạy xộc vào nhà, càng vào đến gần cửa thì tiếng khóc của trẻ con lại càng rõ hơn....Là cu Nam đang khóc, nó khóc như muốn gào lên lạc cả giọng đi. Không chỉ cánh cổng mở toang mà cả cửa nhà Tuấn cũng mở, Tuấn hét lên:
— Vân....Vân ơi, Vân.....
Bên trong nhà tối om, không ai trả lời Tuấn cả, chỉ có tiếng khóc của Nam vẫn văng vẳng mà thôi. Bám hai tay vào thành cửa....
" Ùng.....Oàng "
Một tia sét chớp lóe sáng cả bầu trời, dưới ánh chớp, Tuấn há hốc mồm, mắt mở to, hai bàn tay siết lại, Tuấn gào lên:
— Vân.....Vân......Vân ơi.
Nằm dưới sàn nhà với phần đầu vẫn đang chảy máu, Vân nằm bất động, bên trên giường là cu Nam đang khóc nức nở, quá hoảng loạn, không biết phải làm sao. Đầu Vân máu vẫn chảy không ngừng, cu Nam càng lúc càng khóc to hơn.
Đỡ Vân dậy, Tuấn run rẩy không dám thở mạnh, Vân vẫn còn thở, vội lấy một cái áo bịt phần đầu đang chảy máu lại, Tuấn bế xốc Vân lên, lúc đó Tuấn chỉ bế được một người, nếu như đưa Nam đi cùng thì chỉ sợ tính mạng Vân sẽ càng nguy hiểm bởi máu đã chảy nhiều. Nhưng cũng không thể để con ở lại một mình.
Hàng xóm, trong đầu Tuấn nghĩ ngay đến hàng xóm, nhưng giờ xung quanh, nhà nào nhà nấy đã đóng cửa đi ngủ.
Vừa bế vợ dưới trời mưa tầm tã, vừa đạp chân vào cổng nhà hàng xóm.
" Rầm....Rầm "
Tuấn vừa gào lớn:
— Anh Đổng ơi, anh Đổng.......Anh Đổng ơi...
Đổng là hàng xóm ngay bên cạnh nhà Tuấn, tính Tuấn cởi mở, lại phóng khoáng nên xung quanh đây tuy có nghe việc Tuấn cầm dao uy hiếp bố mẹ để cướp đất nhưng tiếp xúc với vợ chồng Tuấn gần ba năm qua họ thấy tin đồn không phải sự thật. Vậy nên lắm lúc có miếng mồi ngon, hai bên nhà vẫn gọi nhau sang làm vài chén rượu.
Có lẽ do trời mưa mà trong nhà vẫn không thấy ai đáp lại.
" Rầm....Rầm...Rầm "
Tuấn càng đạp mạnh hơn, tưởng chừng như cái cổng sắp bị đạp bung ra bởi lực chân của Tuấn. Và rồi, từ trong nhà, giọng chị Xoan, vợ anh Đổng cũng vang lên:
— Ai đấy, ai làm gì mà phá nhà tôi đấy...
Nghe thấy tiếng chị Xoan, Tuấn hét lên:
— Chị Xoan, chị Xoan ơi....Cứu....cứu em với....Em Tuấn đây, Tuấn-Vân hàng xóm nhà chị đây......Vợ em, vợ em sắp chết rồi....
Nghe thấy đúng giọng Tuấn, lại nghe thấy gì mà có người sắp chết, chị Xoan vội chạy vào gọi chồng dậy rồi cả hai đội mưa chạy ra bên ngoài cổng. Dưới cơn mưa, nhìn tháy Tuấn đang bế vợ, Vân thì lúc này nằm trên tay Tuấn như một cái xác. Không còn nhiều thời gian, Tuấn vội nói:
— Vợ...em bị vỡ đầu.....Giờ em phải đưa cô ấy đến bệnh xá.....Phiền anh chị sang nhà trông giùm em thằng Nam....Em đi đây....
Hai vợ chồng anh Đổng còn chưa kịp hỏi nguyên do tại sao thì Tuấn đã bế vợ chạy thục mạng, ngày đó còn khó khăn, cơ sở y tế làm gì được đầy đủ như bây giờ, cả làng chỉ có một cái trạm xá, mà trạm xá cách nhà Tuấn phải hơn 2km. Cũng may mà trời phú cho Tuấn một sức khỏe phi thường, cộng với việc đam mê luyện võ, rèn luyện cơ thể nên quãng đường đó đối với Tuấn không quá khó khăn. Bế vợ lao thẳng vào bên trong, Tuấn khiến cho người đàn ông trực đêm ca đó giật mình sợ hãi. Tuy mất máu nhiều, nhưng vết thương may mắn không vào trúng yếu huyệt cho nên Vân không nguy hiểm đến tính mạng, băng bó, sơ cứu xong ông y sĩ nói Vân ngất đi do va đập mạnh và mất máu, chỉ cần nghỉ ngơi, tịnh dưỡng vài ngày là sẽ không sao cả.
Lúc này Tuấn mới ngồi thụp xuống ghế rồi thở phào nhẹ nhõm, trong cuộc đời mình, có lẽ đây là lần đầu tiên Tuấn sợ hãi đến như vậy. Nghĩ đến lúc bế Vân trên tay, Tuấn có lúc sợ đến run người vì lo rằng Vân sẽ chết. Nhờ được vợ chồng anh Đổng trông con giùm nên đêm đó Tuấn ở lại trạm xá để trông vợ cho tới tận gần trưa ngày hôm sau. Lúc này Vân vẫn chưa tỉnh, đến khoảng gần 11h trưa thì bác Dung hớt hải đi vào. Chạy vội vã vào trong, thấy Vân đang nằm trên giường với phần đầu băng bó, bác Dung lo lắng hỏi:
— Trời đất ơi, làm sao thế này......Sao lại bị thương thế kia hả...? Nó có sao không...?
Tuấn đáp:
— Họ nói Vân ngất do va đập với mất máu, nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại. Mà sao chị biết mà đến đây.
Bác Dung đáp:
— Thì tôi đến nhà chú, định bụng chở hai mẹ con nó về ông bà ngoại....Nhưng tôi vào nhà thì thấy vợ chồng hàng xóm đang ở đó với thằng Nam, trên nền nhà vẫn còn máu......Hỏi cũng không ai biết chuyện gì, chỉ biết chú đưa nó đến trạm xá nên tôi vội đạp xe đến đây. Nhưng sao lại thế này...?
Tuấn trả lời:
— Tối qua lẽ ra em đã đi thuyền, nhưng xảy ra việc ngoài ý muốn nên em quay về....Lúc về đến nhà đã thấy vợ em nằm dưới đất, chảy máu đầu....Còn thằng Nam ngồi trên giường cứ gào khóc. May mà em đưa vợ đến đây kịp thời. Nhưng giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh.
Bác Dung nheo mày:
— Hay là bị trộm nó vào nhà, vừa tôi vào nhà thấy đồ đạc trên ban thờ đổ tung tóe, mà hình như mấy món đồ gỗ chú bày trên ban không thấy đâu nữa. Tôi có hỏi thì vợ chồng hàng xóm nói lúc sang nhà đã như vậy rồi.
Nghe đến đây Tuấn đứng bật dậy, miệng ấp úng:
— Chị....chị nói...nói sao......Mấy món đồ gỗ trên ban thờ...bị....bị...mất rồi....hả...?
Bác Dung đáp:
— Ừ, tôi không thấy đâu nữa cả....Lần nào vào nhà cô chú tôi cũng nhìn lên ban thờ đầu tiên mà, nhưng sao trộm nó lại lấy mấy thứ đồ thờ thế nhỉ...?
Hai bàn tay Tuấn run lên, mặt tái nhợt, bác Dung nói như vậy là bởi vì bác không biết giá trị thật của những món đồ thờ ấy.....Nói cách khác, trong nhà Tuấn chẳng có gì đáng giá ngoài những món đồ thờ gia truyền mà thầy Nguyên để lại. Những món đồ Tuấn coi như gia bảo, là những di vật cuối cùng thầy Nguyên để lại. Tuy là vật giá trị, nhưng nơi đây chẳng ai biết giá trị của nó cả. Nhà Tuấn cũng chỉ có ông bà ngoại thi thoảng đến thăm cháu, hay bác Dung rảnh đến nhà chuyện trò với Vân, ngoài ra không có ai ra vào.
Tuấn nói:
— Chị, em nhờ chị trông vợ em giúp em...Em quay về nhà một chút, cho em mượn xe đạp.
Bác Dung đồng ý, Tuấn đạp xe thẳng một mạch về nhà. Tầm trưa nên cu Nam được anh chị Đổng bế sang nhà cho ăn cơm. Quẳng chiếc xe đạp ngay trước cổng, Tuấn chạy vào, nhìn lên ban thờ, đúng như lời bác Dung, những món đồ thờ bằng gỗ Hoàng Đan đã biến mất, Tuấn lấy chìa khóa giấu dưới chân giường để mở tủ, lục lọi một lúc thì thấy số tiền hai vợ chồng dành dụm vẫn còn. Trừ ban thờ ra mọi đồ vật trong nhà không hề bị xáo trộn, chỗ Vân nằm bất tỉnh tối qua cũng là ngay dưới chân tủ thờ. Như vậy có nghĩa, kẻ trộm ngay từ đầu đã nhắm đến những món đồ thờ trong nhà Tuấn.
[......]
Không giữ nổi bình tĩnh, cả buồng đồng thanh hỏi:
— Là thằng chó nào đã lấy vậy đại ca..?
Ông Tuấn đáp:
— Còn ai nữa, là do con Xuân, vợ thằng Vũ, cũng là hai kẻ mà anh gọi là anh cả, chị dâu......Nhưng để biết được sự thật này, anh đã phải trả một cái giá quá đắt.