Suốt một năm tiếp theo, mặc dù bị chồng cấm, nhưng Vân vẫn lén lút đi lại thăm nom bố mẹ Tuấn, mặc dù kết quả lần nào cũng như vậy. Thậm chí có lần Vân còn bị tạt nước đến ướt hết cả người. Nhưng Vân cắn răng chịu đựng, không dám kể với chồng dù chỉ một lời. Vân sợ Tuấn biết rồi lại xảy ra nhiều chuyện, hôm đó có bác Dung, là chị ruột Vân đến chơi, bác Dung xoa đầu Nam rồi nói:
— Sao mày phải khổ thế hả em...? Nhà nó đã không chấp nhận thì mày còn cố làm gì...?
Vân buồn đã đáp:
— Như vậy sao được chị, em cũng biết chuyện là do anh Tuấn, nhưng chị xem, bố mẹ không nhận con đã đành, nhưng còn cháu, giờ nó còn bé, sau này nó lớn nên nó cũng phải biết gốc gác, ông bà mình chứ. Nếu cứ thế này, em sợ sau này con em sẽ khổ.
Bác Dung thở dài:
— Nhưng cái nha đó nóng quá đáng quá.....Con người với nhau cũng một vừa hai phải thôi chứ. Đằng này......
Vân nói:
— Lỗi cũng do chồng em mà chị, đặt vào trường hợp là mình, chắc mình cũng tức đến điên lên mất. Thôi chị không phải lo cho em đâu.
Bác Dung hỏi:
— Ủa, mà thằng Tuấn đâu..? Chị tưởng nó nghỉ ở nhà mà nhỉ...?
Vân cười:
— Vầng, anh ấy ở nhà, gió mùa, biển động nên không đi làm được. Nhưng mới sáng ra là đã đi với hai ông bạn lên rừng bắn chim rồi. Khổ lắm, đi làm cả năm, cả tháng, được khoảng thời gian nghỉ cũng có chịu ngơi tay đâu, không làm việc này thì lại làm việc khác.
Bác Dung cười:
— Ừ đúng rồi, mới hôm qua chị còn thấy nó bên nhà bố mẹ, nào chẻ củi, nào nháo than....Một mình nó làm tất, so với anh rể mày thì đúng một trời một vực, bảo sao bố quý nó, đi đâu cũng con rể thế này, con rể thế nọ...Mà chỉ nhắc con rể Tuấn.
Hai chị em cười khúc khích, nhìn đồng hồ cũng đã gần trưa, bác Dung nói:
— Thôi, chị phải về đây.....Chú ấy về thì bảo chị gửi lời hỏi thăm, hôm nào rảnh vợ chồng đến nhà anh chị ăn cơm. Ngày trước ở nhà bố mẹ còn hay gặp nhau, từ hồi chúng mày chuyển về đây, đạp xe đạp cũng gần tiếng đồng hồ. Thế chị về nhé...
Vân vâng dạ rồi ra mở cổng cho bác Dung, cu Nam cũng lon ton đi theo mẹ, thấy vậy bác Dung bẹo khẽ má nó rồi khen:
— Tiên sư bố nhà mày, 2 tuổi mà như con người ta 3 tuổi vậy, đi như bay thế này. Đúng là bố con nhà mày giống nhau như đúc, thôi bác về đây.
Ra đến cổng, bác Dung nhìn Vân nói thêm:
— Thấy vợ chồng em thế này chị cũng mừng, nhà nội nó không ra gì nhưng được cái thằng Tuấn nó chịu thương, chịu khó lại yêu quý vợ con. Chậc, thôi thì mong sao ông bà ấy thương cháu mà nghĩ lại. Cô vào đi không thằng Nam nó lại chạy nghịch rồi ngã bây giờ.
Bác Dung lên xe đạp đạp đi, Vân đang định quay vào nhà thì bên ngoài cổng có một giọng nói vang lên, giọng chua loét, kệch cỡm:
— Ái chà, nhìn thấy chị dâu mà quay đít đi thẳng thế đấy....Nhà cô giờ đúng là không coi ai ra gì rồi.
Vân giật mình quay lại thì nhận ra đó là bà chị dâu, vợ của ông anh cả, Vân vội nói:
— Chị....chị....Xuân, chị đến khi nào....em không biết..
Xuân chép miệng:
— Chẹp...chẹp...Cô thì có coi tôi ra gì mà biết hay không biết, ơ thế không mở cổng mời tôi vào à...?
Vân vội chạy lại mở cổng, Vân khúm núm:
— Em sơ ý quá, dạ mời chị vào nhà ngồi chơi.
Xuân bước qua mặt Vân, mắt đảo một lượt nhìn khắp các ngóc ngách trong khuôn viên nhà, Xuân nói:
— Chà chà, mới có 2 năm mà nhìn cũng khá quá nhỉ...? Sạch sẽ, lại còn đổ cả đất trồng rau nữa cơ đấy.
Bước vào nhà, vừa nhìn thấy Nam, Xuân đã quát:
— Thằng kia, chào bác chưa...?
Nam bị quát thì giật mình, đang cầm đồ chơi trên tay Nam ném luôn về phía Xuân, khiến cho Xuân tức tối:
— Con nhà mất dạy, mày dám ném tao thế à..?
Vân vội giải thích:
— Chị, chị thông cảm, cháu nó mới 2 tuổi, nói chỉ bập bẹ, có gì em xin lỗi chị...
Xuân hừm một tiếng rồi nạt:
— Nhìn nó to thế kia mà mới 2 tuổi thôi á...? Mà thôi, không chấp thằng ranh con, bố nó như thế nào thì nó như thế ấy.....Tôi đến đây cũng không rảnh để chơi, tôi có chuyện muốn nói với nhà chị đây.
Trong lúc Vân rót nước thì Xuân nhìn quanh mọi đồ đạc bày biện trong nhà, ngôi nhà tuy nhỏ nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi, từ bàn ghế, tủ tạng, thậm chí là cái cũi cho trẻ con cũng được đóng rất đẹp, mà lại độc đáo. Bản tính sân si, ghen ghét đố kỵ nổi lên, Xuân móc mỉa:
— Khiếp nhỉ, nhà này đi ăn cắp ăn trộm ở đâu cũng lắm đồ đẹp phết.
Vân đáp:
— Chị nói thế oan cho chúng em, mấy thứ đồ này đều là do anh Tuấn làm ra.
Xuân nguýt dài:
— Cô đúng là ăn điêu nói thừa, thằng Tuấn sao đóng được bộ bàn ghế đẹp như thế này....? Cô đùa tôi đấy à...?
Nhìn lên phía ban thờ, Xuân ngắm nghía hồi lâu rồi hỏi
- - À mà này, sao ban thờ thờ ai mà có đến tận ba cái bát hương thế, bố mẹ chưa chết mà cô chú đã thờ rồi sao...?
Vân thật thà giải thích:
— Không chị ơi, chị hiểu nhầm rồi, anh Tuấn nói đó là bát hương gia tiên của một người mà anh Tuấn coi như bố mình, cũng là người dạy anh ấy nghề mộc. Em nói thật mà chị, em cũng không ngờ anh Tuấn lại làm được nhứng thứ này. Nhưng sắp tới anh ấy bảo, con em cũng lớn rồi, anh ấy sẽ đi sang Thủy Nguyên xin làm nghề mộc. Có người bạn bên đó nói nếu tay nghề mà ổn thì sẽ mở xưởng làm chung. Mà Thủy Nguyên cũng là quê chị, chị Xuân nhỉ...?
Xuân cau mày:
— Quê tôi thì liên quan gì đến nhà cô.....Mà thôi, nghe tôi nói đây này..Ngày trước vợ chồng tôi có bán cho vợ chồng cô miếng đất này, nói thật vừa bán vừa cho chứ làm gì có cái giá đấy mà mua được đất, lại có sẵn nhà cho mà ở.
Vân lễ phép:
— Dạ vâng, vợ chồng em biết ơn anh chị với bố mẹ lắm.
Xuân cười nhạt:
— Hi hi, cô biết điều thế là tốt....Hiện giờ có người muốn mua miếng đất này, giá cả cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng họ nói hợp phong thủy để làm ăn buôn bán gì đó....Họ cứ nghĩ đất vẫn là của vợ chồng tôi nên có đến nhà nói chuyện. Vòng vo tam quốc chi bằng nói thẳng luôn, giờ vợ chồng tôi sẽ trả cho cô chú gấp đôi số tiền mà ngày trước cô chú mua đất, xong cô chú nhượng lại chỗ này cho chúng tôi....Ý cô thế nào....?
Vân xua tay rối rít:
— Em, em không quyết định chuyện này được đâu chị. Em phận dâu con, sao dám tùy ý quyết định, chị chờ anh Tuấn về rồi nói được không ạ..?
Xuân thở dài:
— Nói với cái thằng điên đó thì giải quyết được gì, tôi là tôi muốn nói với cô trước, sau đó cô khuyên nó, cô là vợ nó, nói gì nó chẳng nghe.....Với số tiền đấy, mua ở đâu mà chẳng được chỗ ở.....Không thì có gì tôi sẽ cho cô một khoản nho nhỏ để riêng.
Xuân vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng mở cổng, giọng Tuấn vang lên:
— Vợ ơi, anh về rồi đây......Đun cho anh nồi nước sôi nào, mấy c̠ôи ŧɦịŧ gáy này công nhận béo múp míp.
Nghe thấy tiếng của Tuấn, Xuân sợ tái mặt, vội vội vàng vàng, Xuân đứng dậy rồi cười cười:
— Chu choa, cháu của bác lớn quá....Lớn nhanh không nhận ra luôn.
Vân cười gượng gạo, vì 2 năm nay đây là lần đầu tiên có người trong họ nội đến nhà thì làm gì biết cháu lớn nhanh hay lớn chậm.
Thấy Xuân đi từ trong nhà ra, Tuấn trợn mắt:
— Đến đây làm gì...?
Vân vội nói xuôi:
— Kìa anh, chị dâu đến nhà chơi sao anh lại hỏi vậy..?
Xuân ậm ờ:
— Đúng, đúng rồi....Tôi đến thăm cô chu với cháu thôi mà, giờ....giờ tôi về đây..
Tuấn chỉ hừ có một tiếng mà Xuân đã phải chạy ngay ra ngoài đường, Tuấn hỏi vợ:
— Mụ ta đến đây lại nói gì em à...?
Vân lắc đầu:
— Dạ không, nhưng có chuyện này, anh vào nhà rồi em thưa chuyện.
Nghe vợ nói xong, Tuấn giận dữ đập mạnh tay xuống bàn, cú đập khiến cu Nam đang ngồi chơi trên giường mà cũng phải thót tim bổ ngửa ra sau rồi khóc òa lên. Tuấn nói:
— Không bán chác, sang tên gì cả.....Đất này là đất nhà mình, anh phải đánh đổi nhiều thứ mới có. Chúng nó muốn mua thì đi chỗ khác, thằng nào bước chân vào đây mà mua với bán, ông chém.
Vài ngày sau, thấy vợ đi không có kết quả, đến lượt Vũ tìm Tuấn để bàn bạc. Nhưng Vũ cũng bị Tuấn xách cổ đuổi ra ngoài, chắc có lẽ mảnh đất được người khác mua lại với giá cực cao nên vợ chồng Vũ tìm đủ mọi cách để thuyết phục. Bị đuổi như tà mà hai người này nhất định không chịu từ bỏ.
[.......]
Long hỏi:
— Vậy sau đó anh có bán mảnh đất đó không...?
Ông Tuấn lắc đầu:
— Mảnh đất đó anh đã đổ bao công sức vào, là nơi vợ anh, con anh ở, sao anh có thể vì chút tiền mà bán đi được. Anh không bán, nhưng nó vẫn rơi vào tay bọn khốn ấy......Và đó cũng là lý do, anh giết người rồi vào lãnh án 16 năm tù......Cho đến tận bây giờ, anh vẫn căm thù hai con súc sinh đó. Lẽ ra người anh giết phải là chúng nó mới đúng.