Ông Tuấn chưa kịp quay lại thì phía sau lưng ông, bên trong buồng giam có những tiếng cười khúc khích vang lên:
" Hê hê hê con bò lạc được lùa đến rồi nè. "
" Nhầm chỗ rồi thằng ngu....Ha ha ha "
Đôi tay vẫn bị còng, ông Tuấn nghiêng nửa đầu nhìn ra đằng sau rồi nhe răng ra cười:
- - Hừm, có vẻ như chúng mày đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi phải không...? Vậy còn chờ gì nữa.
Từ trong bóng tối, Dũng chó điên bước lên phía trước, hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống nền nhà rồi trợn mắt nói:
- - Mày vẫn giữ cái bộ mặt khốn kiếp đó sao hả thằng chó. Chúng mày đâu, đập chết con mẹ thằng này cho tao.
Dũng vừa dứt lời, ngay lập tức 4-5 tên hùng hổ lao thẳng vào ông Tuấn. Hai tay bị còng, nhưng ông Tuấn vẫn dồn toàn bộ lực xuống đôi chân đứng một thế tấn đầy vững chãi. Điều tiết hơi thở, cách duy nhất ông Tuấn có thể làm lúc này chính là phán đoán, tìm ra sơ hở của những kẻ đang muốn giết mình để ra tay sao cho gọn gàng nhất.
Và chính là đây, khi kẻ địch có số lượng đông hơn, chắc chắn bọn chúng sẽ tỏ ra khinh địch và cứ thế lao vào tấn công con mồi không cần suy nghĩ. Một tên đàn em của Dũng chó điên nhảy bổ vào ông Tuấn với toàn bộ phần cơ thể không chút phòng bị.
Nhún nửa thân người xuống một nhịp, ngay khi tên kia vừa nhảy lên, ông Tuấn lạnh lùng giơ cao chân tung một cước với tốc độ nhanh chóng mặt.
" Bốp "
" Rầm "
Cú đá của ông Tuấn gọn đến mức đám đàn em của Dũng chó điên còn chưa kịp nhìn thấy ông Tuấn thu chân lại thì thằng vừa trúng đòn đã rơi xuống đất như một quả sung rụng. Đòn đá nhanh và hiểm trúng ngay cằm của hắn khiến cho hắn nằm im bất động ngay sau khi ăn trọn cú đá. Đó cũng là một lời cảnh báo đến tất cả những tên đang có mặt trong buồng giam này.
Ông Tuấn muốn nhắc nhở chúng rằng:
" Lẽ ra chúng mày cần phải khóa cả đôi chân của tao lại nữa. "
Nhận thấy đối thủ đang hoang mang sau đòn đá vừa rồi, ngay lập tức ông Tuấn chuyển từ thế thủ sang thế công. Phạm vi không gian trong buồng nhỏ hẹp vô tình lại giúp cho ông Tuấn tạo được lợi thế. Chỉ với vài bước di chuyển đến điểm mù, ông Tuấn áp sát một tên khác rồi quàng đôi tay bị còng vào cổ của hắn, khẽ xoay người lại, ông Tuấn giật tay khiến cho cái còng số 8 siết chặt phần cổ họng của hắn, ông Tuấn cười rồi nói:
- - 2 thằng.
Sau câu nói đó, toàn bộ cơ thể của tên vừa bị ông Tuấn khống chế bị hất tung lên không khung, Chỉ bằng một đòn vật đơn giản, thằng đàn em thứ 2 của Dũng chó điên bị quật mạnh xuống sàn nhà, mắt trợn lòng trắng, hắn cố gắng đưa bàn tay lên như muốn túm lấy người ông Tuấn nhưng rồi cả cánh tay rơi thõng xuống, 2 tên đã bị ông Tuấn cho đo đất mà không mất một giọt mồ hôi nào.
Nhổm dậy, ông Tuấn hiểu, đây mới là lúc nguy hiểm. Khi ra đòn phủ đầu khiến cho đối thủ bị đo ván, sẽ có 2 trường hợp xảy ra. 1 là những tên còn lại sẽ nhụt chí, từ đó khiến cho chúng mất tinh thần chiến đấu, tâm lý bất ổn định. Như vậy, ít nhiều ông Tuấn cũng dễ dàng tìm được điểm yếu của chúng hơn. Và trường hợp thứ 2, hoàn toàn ngược lại, đối thủ sẽ càng nóng máu, chúng càng muốn giết ông Tuấn hơn.
Trường hợp đầu tiên dễ xảy ra với hoàn cảnh bên ngoài nhà tù, dành cho bọn giang hồ ô hợp, bản lĩnh không có, chỉ dựa vào số lượng để áp đảo kẻ thù. Còn trong này, những thằng có mặt ở đây đều là bọn tội phạm nguy hiểm, tên nào tên đấy cũng mang trên người những tiền án, tiền sự. Còn một điều nữa khiến cho ông Tuấn cảm thấy kỳ lạ, một vài thằng trong đám này có biểu hiện không bình thường.
Dũng chó điên cười khằng khặc:
- - Ha ha ha, quả đúng là không khiến cho người khác phải thất vọng. Rất mạnh, có thể nói là vô cùng mạnh. Giờ thì tao đã hiểu tại sao mày có thể hạ gục được thằng Long cùng 3 thằng đàn em của nó mà không xây xát một chút gì. Tao từng nghĩ mày quá kiêu ngạo khi ở sân tập, mày nghĩ một mình mày có thể đánh lại bọn tao, nhưng sau cái hôm ở nhà ăn, tao đã phải thay đổi suy nghĩ, mày không kiêu ngạo, mà là do mày quá tự tin vào bản thân, một sự tự tin vượt quá suy nghĩ của người khác. Do đâu mà mày có được sự tự tin ấy, đó là do mày vượt trội hơn với tất cả những thằng có mặt trong nhà tù này. Khi tao đâm cây dũa vào phần cổ của mày, chỉ với hai ngón tay mà mày khiến cho tao không thể cử động, lúc đó tao đã nhân ra sự chênh lệch về đẳng cấp. Mày là một thằng có thể giết người chỉ bằng tay không....? Tao nói đúng chứ thằng già chó chết.....Tuy nhiên, với bản lĩnh đó, mày lại sống như một thằng vô dụng, mày không tranh chấp, không thèm quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh. Ánh mắt của mày nhìn tao giống như đang nhìn một con chó mà mày chỉ cần quát một câu tao sẽ bỏ chạy. Mày......mày là một thằng khốn, mày nghĩ nhà tù là nơi mày muốn làm gì thì làm sao. Hôm nay, tao sẽ giết chết mày, dù thằng nào ngăn cản đi nữa.....Ha ha ha.
Vừa nói, mắt của Dũng chó điên vừa long lên sòng sọc, hắn cười như điên dại, có vẻ như hắn đã mất kiểm soát. Từ cách nói chuyện cho đến những hành động của hắn lúc này, rõ ràng có gì đó khác với lần đầu ông Tuấn gặp hắn ở sân tập dành cho tù nhân. Nhưng đó không phải là điều ông Tuấn cần quan tâm lúc này. Phía sau, 3 tên khác vừa bước lên phía trước. Chắc hẳn sau khi nhìn thấy ông Tuấn hạ gục 2 tên ban nãy, đám người này đã có sự đề phòng. Và đúng như vậy, chúng không hấp tấp, không vội vàng. Chúng hất hàm, đưa tay chỉ chỏ những tên khác bao vây ông Tuấn, dồn ông Tuấn vào góc tường.
Khi cả 3 thằng bước lên một bước, dưới ánh đèn yếu ớt từ bên ngoài hành lang chiếu vào qua song sắt, ông Tuấn phát hiện ra, trong lòng bàn tay của những tên này, đều được giấu hàng, ban nãy, ánh kim loại phát ra chớp nhoáng trong tay bọn chúng đã nói lên điều này.
Dũng chó điên ra lệnh:
- - Cho nó chết từ từ thôi......Ha ha ha....Ha ha ha.
[......]
Tại buồng giam số 17, từ lúc tay quản giáo kia đưa ông Tuấn đi đã được 15 phút mà vẫn chưa thấy ông Tuấn quay lại. Long đứng ngồi không yên, Long đoán chắc chắn ông Tuấn đã xảy ra chuyện. Nhưng thân là tù nhân, Long cũng không có cách nào giúp ông Tuấn cả.
Bất chợt, Long nảy ra một suy nghĩ. Long nói với những tên tù nhân chung buồng:
- - Đại ca gặp chuyện rồi, phải làm một cai gì đó. Chúng ta phải cứu đại ca mới được.
Thao chuột đáp:
- - Nhưng....anh định làm gì để cứu đại ca.....Đừng nói với em là anh phá cửa đấy nhé.
Long lừ mắt khiến cho Thao chuột lập tức im bặt, Long tiếp:
- - Đám tù nhân như chúng ta tất nhiên không có cách nào ra khỏi buồng giam này để cứu đại ca. Nhưng có người sẽ làm được.
Mọi người nhao nhao:
- - Ai vậy ạ...?
Long nói:
- - Thằng khốn quản giáo Phát bình thường không phụ trách những buồng giam ở khu này. Nhưng hắn lại đưa đại ca đi, việc này có chút bất thường. Hơn nữa những ngày qua, tao thấy đại ca cùng với quản giáo Liêm, người phụ trách khu A nói chuyện với nhau khá vui vẻ. Mấy lần trước lên gặp giám thị cũng là do ông Liêm đưa đi. Chắc hẳn đại ca và Liêm quản giáo phải có chút quan hệ gì đó, lần ở sân tập, tuy ít ai nhận ra, nhưng khi Liêm quản giáo lên tiếng, cũng chính là muốn giúp đại ca. Vậy cho nên.....
Một tù nhân khác hỏi:
- - Nhưng làm sao để có thể gặp được Liêm quản giáo, rất có thể sau giờ điểm danh, ông ấy đã về rồi.
Long gật gù:
- - Không sai, chính vì vậy mà tay Phát mới lộng quyền....Tuy nhiên thay vì đoán già đoán non, chúng ta vẫn cần phải làm gì đó. Đại ca lành ít dữ nhiều rồi.
Một người hỏi:
- - Vậy anh muốn làm gì...?
Long cười:
- - Còn làm gì nữa, để khiến cho các quản giáo và lực lượng lính canh tập trung tại đây thì chỉ có một cách duy nhất.....Đó là tạo ra một vụ hỗn loạn. Tao muốn có thằng cùng tao làm chuyện này......
Cả đám tù nhân nhìn nhau nuốt nước bọt, ai cũng hiểu Long đang định làm gì. Đó cũng chính là cách tối ưu nhất, nhưng dù cho là người bị đánh hay người được đánh cũng phải lãnh hậu quả. Thằng bị đánh đảm bảo còn đau đến nhiều ngày sau, còn kẻ đánh người, gây náo loạn trong nhà tù sẽ bị đưa vào phòng biệt giam, điều này còn kinh khủng hơn. Nhưng dù có chọn là ai đi nữa thì cái kết cũng vẫn chỉ là một màu tang thương. Hơn nữa làm gì có thằng nào trong buồng này dám đánh Long ngoại trừ ông Tuấn.
Khi cả đám tù nhân còn đang phân vân chưa biết ai sẽ hi sinh vì đại nghĩa thì có một tên lên tiếng:
- - Anh Long đã nói thế rồi thì cứ thế mà làm.
Đó chính là Thao chuột, tên tù nhân bé nhất buồng, nhưng có tài xu nịnh, trước đây khi Long còn là đại bàng, Thao cơm bưng nước rót, đấm lưng cho Long suốt. Đổi lại thao có quyền dằn mặt tù nhân mới, cũng như dựa hơi Long oai với đời. Thao vừa nói vừa ngoáy cứt mũi, mặt tỉnh bơ. Tuy nhiên Thao bất chợt rùng mình, cái rùng mình do Thao không hiểu tại sao những tên khác đều đang nhìn Thao cười cười.
Và sự rùng mình ấy chuyển sang chế độ giật mình, toàn thân tê cóng khi Thao vừa khẽ cảm nhận một cái vỗ vai đầy sức nặng, kèm theo đó là giọng nói của " cựu " đại bàng:
- - Thao......Anh đặt niềm tin vào mày.
Thao ngơ ngác, cục cứt mũi vẫn còn dính trên đầu ngón tay dơn dớt.....Còn chưa biết sẽ bôi cục cứt mũi đó vào đâu hay cho luôn vào mồm thì Thao đã méo cả miệng, Thao gào lên trong sợ hãi:
- - Không..........Tha....cho....em......Á.......á.....á.