Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 116: Mở đầu của một kết thúc (kết)




10h tối, tại bến xe Thanh Yên ( cũ)....Đà cùng khoảng 7 người anh em khác tiến vào trong một con ngõ, sau khi thám thính từ bên ngoài thì được biết, con ngõ nằm sau bến xe này dẫn đến sới bạc của Hải Sứt.

Nhưng có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy, đi sâu vào được khoảng 50m, từ trong bóng tối, nơi bờ tường hai bên ngõ bắt đầu có bóng người xuất hiện. Chúng chặn Đà cùng anh em lại rồi hỏi:

- - Đi đâu đây các anh giai..?

Đà bình tĩnh đáp:

- - Tao đi đánh bạc, không phải trong đây là sới bạc hay sao..?

Đám người chặn đầu khoảng 5 tên, nhìn nhau chúng vừa cười vừa nói:

- - Đúng là sới bạc, nhưng không phải ai cũng vào được đâu. Hôm nay đông khách rồi, không nhận thêm người nữa. Quay về đi.

Đà nghiến răng:

- - Nhưng bố chúng mày thích chơi hôm nay, tránh đường ra cho các bố vào.

" Tách "

Trước mặt Đà, đàn em của Hà Sứt bật lửa châm điếu thuốc, mấy thằng phía sau chỉ mặt Đà chửi bới:

- - Thằng chó, mày có biết đang đứng ở địa bàn của ai không...?

Nhưng gã đang phì phèo thuốc lá giơ tay ngăn lại, gã nói:

- - Mày tên là Đà phải không...? Tao biết chúng mày không đến đây để đánh bạc, nhưng xem ra thông tin về mày là một thằng ngu, nông nổi quả thật không sai. Mày tính đến cướp sòng của anh Hải sao hả thằng đầu đất kia.

Hắn vừa nói xong thì Đà nghe thấy phía sau lưng mình có tiếng bước chân, cũng như tiếng kim loại va quyệt xuống đất bị kéo lê đi. Bất giác đà quay lưng nhìn, đằng sau lưng Đà là một nhóm người phải tới chục người với đầy đủ vũ khí, dao, kiếm, côn, tuýp đang đi tới. Không chỉ vậy, phía sau tên vừa châm thuốc cũng đã xuất hiện thêm người. Lúc này Đà mới biết mình đã rơi vào bẫy, một cái bẫy quá đơn giản, số lượng của kẻ địch gấp đôi so với Đà cùng anh em.

Thằng đàn em của Hà Sứt nhếch mép cười:

- - Mày đang suy nghĩ tại sao chúng tao lại biết tên của mày và tại sao lại phục mày ở đây phải không...? Thực ra thì bọn tao đã cho người theo dõi ổ chó của lũ chúng mày mấy ngày hôm nay rồi. Từ lúc mày rời khỏi cái ổ đó là đã có người báo cho đại ca, chỉ có điều tao không nghĩ mày ngu đến độ đem theo vài thằng đến đây tìm chết.

Đà trợn mắt:

- - Thằng khốn, mày đã theo dõi tao....

Gã cười:

- - Không chỉ riêng mày, mà cả thằng đại ca của mày đi đâu chúng tao cũng biết, cả thằng tên Long nữa. Chắc có lẽ bây giờ thằng đó cũng đang được chăm sóc cẩn thận. Nhưng đừng lo cho chúng nó, mày nên lo cho cái mạng của mày trước thì hơn. Bởi sẽ không thằng nào trong số chúng mày ra khỏi con ngõ này được đâu.

Đà không còn đường lui, hơn nữa cũng tự tin vào bản lĩnh của mình nên Đà không hề nao núng, Đà ra dấu cho đàn em rút đồ chuẩn bị chống trả, mà tính Đà vốn dĩ nóng nên không nói thêm lời nào, Đà rút ra loại côn 3 khúc đặc chế, có thể ráp lại với nhau thành gậy. Đà lao thẳng vào nhóm người phía sau lưng, mục đích của Đà là mở đường máu để thoát thân. Nhưng đàn em của Hà Sứt cũng lập tức nhận thấy điều này, từ cả hai mặt trước sau, chúng cũng lao vào tấn công Đà. Đụng độ xảy ra ngay trong con ngõ nhỏ, tuy số lượng ít hơn, cộng thêm phía đối phương nắm thế chủ động, nhưng với khả năng cũng như độ gan lỳ, cùng máu liều của mình, Đà dù bị thương không nhẹ nhưng vẫn mở thông được con ngõ hướng thoát ra ngoài.

Ngay sau khi mở được đường máu, Đà một tay đỡ đàn em dậy, một tay chống trả những nhát chém từ phía kẻ thù, miệng Đà hô lớn:

- - Chạy đi, chạy nhanh lên.......

Vừa nói, Đà vừa kéo xốc đàn em của mình dậy rồi đẩy thẳng về phía trước cho đến khi không còn ai Đà mới quay lưng tính tẩu thoát. Nhưng con ngõ hẹp, cứu được hết đàn em thì cũng đồng nghĩa với việc Đà phải một mình địch lại hơn chục con người. Tuy nhiên cũng may khi lúc này phía sau lưng Đà chỉ còn đám đàn em đang cố dìu nhau ra khỏi con ngõ. Máu từ những vết chém trên người Đà đang chảy xuống, mắt Đà vẫn khẽ nhìn về sau xem đàn em đã thoát được hay chưa. Hai tay giữ chặt gậy sắt, Đà bị chúng dồn về phía đầu ngõ, có lẽ bọn người của Hà Sứt cũng chủ quan nên lúc này ở lối ra không có mai phục.

" Keng...Keng...Keng "

Đà vẫn đang cầm chân kẻ thù để đàn em có cơ hội, và rồi mấy anh em của Đà cũng đã thoát được.

Đà nhoẻn miệng cười khi mà chỉ vài mét nữa thôi thì Đà cũng sẽ ra được khỏi con ngõ. Đà hét lớn:

- - Chạy hết đi, đừng lo cho tao.....Tao cũng sẽ thoát sớm thôi.

Đà nói như vậy là có cơ sở, bởi khi ra được khỏi con ngõ sẽ là bến xe rộng dẫn thẳng ra đường lớn. Lúc đó Đà dễ thoát thân hơn, mà dù có phải đánh nhau với đám này cũng nhiều hơn cơ hội thắng, còn trong con ngõ hẹp, có muốn đánh cũng không được.

Dồn hết sức lên hai cánh tay, Đà gầm lên rồi vung gậy phạt ngang vào đám đàn em của Hà Sứt:

- - Chết cụ chúng mày đi......

" Keng "

Cú phạt rất mạnh khiến cho kẻ địch phải lùi bước trong khoảng khắc, Đà chỉ đợi điều này, ngay lập tức Đà quay lưng bỏ chạy, chỉ còn khoảng 3m nữa là Đà thoát, phía trước con ngõ, một đàn em của Đà đã nổ máy xe, vê ga đợi sẵn.

Đàn em Đà gọi lớn:

- - Đại ca nhanh lên.....

Đà cười:

- - Khà...khà...khà.....Được rồi....tao...tới....

" Pằng "

Một tiếng nổ vang trời, tiếng nổ đanh như một quả pháo lớn, Đà trợn ngược mắt, chỉ còn khoảng 1m nữa thôi là Đà thoát được ra khỏi con ngõ, nhưng lúc này Đà không chạy được nữa, Đà đổ sập xuống đất.

Đàn em của Đà đứng ngoài ngõ hét lớn:

- - ĐẠI CA.....

Đà cảm giác được máu đang tứa ra từ cơ thể mình ướt đẫm phần lưng, ngước mắt lên nhìn tên đàn em, Đà mấp máy môi:

- - C...h...ạ..y.........đ....i.....

Phía sau lưng đà, khói từ phát súng cộng với mùi thuốc súng vẫn còn vương ở nòng khẩu hoa cải dài hơn hai gang tay. Kẻ vừa nổ súng hoa cải chính là tên châm thuốc hút khi nãy. Có lẽ sau khi bắn xong, bản thân gã cũng hoang mang vì rất có thể Đà đã chết, nhưng không, Đà vẫn chưa chết, do khoảng cách cũng như đạn hoa cải sau khi rời khỏi nòng sẽ tỏa ra các hướng nên sát thương không dồn vào một chỗ. Bởi vậy Đà vẫn còn sống, ngay lập tức gã đàn em bấm điện thoại gọi cho ai đó. Sau một vài câu chỉ thị, gã nói ấp úng với đồng bọn:

- - Đưa...đưa thằng này đi....

Bọn kia hỏi:

- - Nhưng đưa đi đâu...?

Hắn nói:

- - Đến...đến...bệnh viện....Đại ca nói không...thể để nó...chết...ở đây được....Tìm một thằng nào đó đưa nó vào bệnh viện. Nó mà chết ra đây là khốn nạn cả lũ đấy....Mẹ kiếp.

[.......]

Về phần Long, sau khi đưa Cường trở về nhà trọ của Tuấn tá túc, Long đang trên đường quay lại tiệm cầm đồ. Khác với Đà, Long là người thận trọng, luôn suy tính trước mọi tình huống. Trên đường chở Cường về khu trọ, không có chuyện gì xảy ra nhưng lúc Long về thì đã có dấu hiệu của sự theo dõi.

Long đã nghi ngờ về điều này nên có đoạn đường, Long cố ý phóng nhanh để cắt đuôi, tuy nhiên phía sau Long vẫn là 3 chiếc xe máy, mỗi xe đầm 2 bám đằng sau. Không giống như Đà, nếu là Đà có lẽ Đà sẽ chọn đoạn đường vắng rồi dừng lại đối đầu với kẻ địch. Long không làm như vậy, biết số lượng bọn chúng đông hơn, cũng chưa biết liệu chúng sẽ dùng hàng nóng hay không...? Bởi vậy, Long vẫn chọn cách đối đầu, nhưng là khu vực trung tâm quận, nơi sầm uất nhất, nơi những quán cà phê mở đến nửa đêm, nơi có những hàng quán ăn uống đến tận sáng.

Quả nhiên, khi Long dừng xe vào bên lề đường thì ba chiếc xe máy phía sau cũng làm điều tương tự. Nhưng Long chỉ giả bộ dừng xe, ngay khi nhìn thấy vị trí đối thủ dừng đỗ. Long rồ ga rồi quay xe ngược lại lao thẳng về phía bọn chúng. Đối mặt với tình huống bất ngờ, 6 thằng trên ba chiếc xe máy chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Long đã áp sát bọn chúng.

Quẳng xe máy đổ xuống đất, Long nghiến răng nói:

- - Chúng mày theo tao hơi lâu rồi đấy.

" Bốp...Bốp "

Ngay sau câu nói, Long tung cú đá khiến cho 2 thằng trúng đòn ngã nháo nhào đổ cả xe. Ngay lập tức, 4 thằng còn lại rút đồ thủ trước yếm xe lao vào tấn công Long. Long nhảy về phía hai thằng bị Long đá trúng vừa nãy, lạnh lùng đến rợn người, Long giơ cao chân rồi đạp thẳng xuống đầu 2 thằng giang hồ khiến chúng khi nãy còn lổm nhổm, lúc này thì chỉ còn biết nằm im bất động.

Ánh mắt Long không chút sợ sệt, bĩnh tĩnh cúi xuống chỗ chiếc xe máy, Long nhặt lấy hai ống sắt được chúng giắt bên hai yếm xe.

" Keng...Keng "

Đập hai ông sắt lại với nhau, Long vung tay vun vút, cuộc ẩu đả diễn ra ngay trên con đường sáng ánh đèn điện, thu hút sự tò mò của những người xung quanh. Nhưng có vẻ như mọi người không được chứng kiến cảnh đánh đấm được lâu, bởi lúc này chỉ còn 1 người đứng vững, đó là Long.

Máu đầu Long chảy xuống thành dòng ướt một bên mặt, nhưng cả 6 thằng đều đã đo đất, cảnh tượng hãi hùng khiến ai cũng phải giật mình khi mà Long dựng xe máy lên rồi rồ ga phóng đi.

Vừa chạy xe, Long vừa bấm điện thoại gọi cho Tuấn, phải sau mấy hồi chuông Tuấn mới bắt máy, Long vội nói:

- - Anh Tuấn, anh không sao chứ...?

Tuấn đáp:

- - Sao là sao...? Anh đang ở nhà Hường, có chuyện gì vậy em...?

Long nói tiếp:

- - Cũng không có gì, em vừa bị một nhóm theo dõi, nhưng em đã giải quyết xong chúng nó rồi. Em sợ cả anh cũng gặp chuyện nên gọi điện hỏi xem sao. Nếu anh không sao thì tốt rồi, giờ em phải quay về tiệm cầm đồ.

Long vội tắt máy, Long vẫn nghĩ Đà chắc đang ở tiệm cầm đồ nên không gọi điện. Nhưng ngay khi cánh cửa cuốn của tiệm cầm đồ được kéo lên, nhìn thấy Xuân, Long hỏi:

- - Thằng Đà đâu, gọi nó cho anh có việc.

Xuân mặt tái mét, ấp úng không trả lời được, nhưng khi Xuân chưa kịp trả lời thì bên ngoài cửa có tiếng gọi ầm ỹ:

- - Anh Long.....Có anh Long trong đó không..?

Nhận ra giọng đàn em của Đà, Long vội mở cửa, nhìn thấy bên ngoài, đám đàn em của Đà, thằng nào cũng thương tích đầy mình, Long bảo chúng nó vào trong nhà rồi hạ cửa, khóa trái hết lại.

Long trợn mắt:

- - Chuyện gì thế này....?

Nhìn về phía Xuân, Long lạnh người đi, Long hỏi:

- - Thằng Đà......Còn...còn....thằng Đà đâu...?

Đàn em Đà cúi mặt trả lời:

- - Anh Đà......Anh Đà bị....bắn rồi....

Long túm lấy cổ áo thằng vừa nói, lôi cổ hắn lên Long nhìn thẳng vào mắt hắn gằn giọng:

- - Bị bắn...? Là thằng nào...? Tại sao chúng mày lại bỏ nó chạy về đây....Lũ khốn chúng mày.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, Long vùng ra khỏi cửa, Xuân chạy theo kéo Long lại:

- - Anh Long, giờ anh mà đi đến đó là anh cũng chết đấy...?

Long nhìn Xuân bằng ánh mắt đáng sợ, ánh mắt của Long khiến cho Xuân phải lập tức buông tay ra, Long nói:

- - Có chết thì tao cũng không thể để anh em của mình nằm đó được.

Đám đàn em của Đà cũng muốn đi theo, nhưng Long lắc đầu:

- - Chúng mày đi không nổi, có theo tao cũng chỉ làm vướng chân.....Cút hết đi.

Long lên xe máy phóng đến bến xe Thanh Yên ( cũ), Long dặn trước khi Long điện về thì không thằng nào được nói gì với Tuấn. Nhưng chưa đến bến xe thì Long có điện thoại, là số của Đà, Long vội bắt máy rồi hỏi tới tấp:

- - Đà, mày đang ở đâu...? Trả lời tao mau...?

Nhưng đầu dây bên kia không phải của Đà, là một giọng lạ, tên này nói:

- - Mày là Long phải không...? Mày nên biết ơn vì bọn tao đã đưa thằng bạn của mày vào bệnh viện, nó chưa chết đâu, nhưng sau có sống được không thì tao không biết. Đại ca tao gửi lời nhắn đến chúng mày, biết khôn thì im lặng mà rút lui, để lại tất cả những gì chúng mày đang làm. Đại ca tao hứa danh dự sẽ không gây phiền hà gì cho chúng mày nữa. Còn bằng không, cứ nhìn gương thằng bạn mày mà học tập. Bệnh viện Y, phòng cấp cứu........Đến đi, có thể chúng mày sẽ được nói lời sau cùng với nó đấy.

" Tút....Tút....Tút.."

Bên kia tắt máy, Long nghiến răng ken két gọi ngay lại nhưng số của Đà đã thuê bao.

[.......]

Bệnh viện Y........9h sáng ngày hôm sau......Tuấn sau khi nghe tin đã tức tốc chạy tới bệnh viện. Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu là Long, trên đầu Long cũng đã được băng bó. Thấy Long, Tuấn lo lắng hỏi:

- - Nó sao rồi...?

Long đáp:

- - Vẫn chưa qua cơn nguy kịch, nó mất máu quá nhiều trên đường đi tới đây. Sau đó còn phải trải qua cuộc phẫu thuật dài để gắp vô số những mảnh đạn găm kín phần lưng và vai. Bác sỹ nói chưa chắc chắn được điều gì cả......

Tuấn nắm chặt bàn tay lại, Long tiếp:

- - Anh Tuấn, anh cần phải bình tĩnh....Lần này chúng ta đã thiệt hại lớn cả về người lẫn của. Cũng do thằng Đà không chịu nghe lời, suy nghĩ nông cạn, tự tìm đến bọn chúng.

Tuấn càng siết mạnh hai nắm đấm hơn:

- - Nhưng...không vì thế mà chúng nó có quyền làm như vậy với thằng Đà.

Long cúi đầu:

- - Nhưng với thực lực của chúng ta bây giờ, tìm đến chúng đồng nghĩa với thất bại. Hơn nữa cả anh và em đều mới ra tù, giờ chỉ cần một sơ sảy nhỏ thôi anh em ta sẽ không còn cơ hội nữa. Qua lời kể của đám đàn em, có vẻ như chính chúng ta đã đánh giá thấp lũ khốn ấy. Bọn chúng đứng đầu các mảng làm ăn ở khu vực này không phải không có lý do. Chúng tìm hiểu, phân tích, nắm bắt từng người trong chúng ta. Nếu không tỉnh táo, cả anh và em đều sẽ mắc bẫy. Một cái bẫy mà chúng ta không thể thoát ra được.

Tuấn nói:

- - Thế chẳng lẽ chúng ta phải cắn răng chịu đựng...?

- - Không, tất nhiên là không rồi.....Tạm thời trước mắt tình trạng sức khỏe của thằng Đà là quan trọng nhất. Xảy ra vụ việc này, chắc hẳn phía bọn chúng cũng không dám manh động. Đợi khi thằng Đà tỉnh lại tính tiếp được không anh...?

Tuấn lạnh lùng đáp:

- - Được.....Vậy em ở đây lo cho nó, công việc anh sẽ lo.

Dứt lời Tuấn bỏ đi, vừa đi Tuấn vừa nghĩ:

" Đà, mày phải cố lên, đừng chết "

Nhưng rồi, điều mà Tuấn mong muốn đã không xảy ra. Vết thương do đạn hoa cải gây ra quá nặng, toàn bộ phần lưng của Đà bị nhiễm trùng, mặc dù đã cố gắng tìm mọi cách nhưng kết quả cuối cùng khiến cho tất cả những anh em của Tuấn phải đau đớn.

Đó là buổi trưa 5 ngày sau, lúc đó Tuấn đang ngồi một mình trong phòng họp ở tiệm cầm đồ. Long gọi điện đến, cuộc điện thoại khiến Tuấn bất an dù chưa bắt máy, 5 hôm nay Long luôn túc trực tại bệnh viện, hôm qua Long thông báo về tình trạng của Đà đã xấu di nhiều. Bởi vậy, cuộc điện thoại này của Long khiến tim Tuấn đập mạnh, bàn tay run lên từng chập, Tuấn bắt máy.

Phía bên kia điện thoại, Long vừa khóc vừa nói nức nở:

- - Anh Tuấn......Nó....chết.....rồi.

" Cạch "

Điện thoại Tuấn rơi xuống đất bung rồi bung ra, Tuấn bất giác lảo đảo, Tuấn ngồi thụp xuống ghế, hai tay đưa lên ôm đầu rồi tự dày vò.

" Rầm "

" Choang "

Chiếc bàn mặt kính trước mặt Tuấn bị Tuấn đấm vỡ vụn, mảnh thủy tinh găm vào nắm đấm của Tuấn khiến cho máu theo đó chảy ra ướt cả mặt kính. Nghe thấy tiếng động, Xuân chạy vào, nhưng Xuân khững lại bởi đang đứng trước cửa không ai khác chính là Cường Đen. Thấy Xuân, Cường khẽ lách sang 1 bên, Xuân rón rén mở cửa phòng.

Nhìn thấy máu từ tay Tuấn đang chảy, Xuân vội nói:

- - Anh Tuấn, anh sao vậy....?

Đứng dậy, Tuấn lừ lừ tiến đến trước mặt Xuân rồi cất giọng hỏi, chưa bao giờ Xuân nghe Tuấn nói mà nổi da gà như vậy, ngữ điệu trong từng câu chữ của Tuấn không giống như bình thường, Tuấn hỏi:

- - Những thứ anh nói mày tìm hiểu đã xong rồi chứ...?

Xuân gật đầu cái rụp, Xuân ấp úng trả lời:

- - Dạ....dạ.....đã xong...hết...rồi...rồi....anh.

Tuấn tiếp:

- - Đem vào đây.

Xuân lập tức làm theo lời Tuấn yêu cầu, Tuấn nhìn ra phía cửa nơi Cường Đen đang đứng. Cường tự động đi vào trong phòng, lần đầu tiên kể từ khi hắn đến nơi đây, hắn nói tiếng Kinh:

- - Đến lúc rồi sao...?

Tuấn gật đầu:

- - Mấy ngày qua mày không phải ngồi yên một chỗ đó chứ.....? Tao cần mày giúp.

Đúng lúc đó, Xuân đem vào trong một tập hồ sơ, Xuân định trình bày thì Tuấn ngắt lời:

- - Không cần, để đó được rồi. Giờ em điện cho tất cả anh em tập hợp tại đây. Chúng ta đến bệnh viện đưa xác Đà về.

[.......]

2 ngày sau, lúc này đang là 12h đêm......Một cuộc họp bất thường được Tuấn triệu tập. Trong căn phòng kín, nỗi đau đớn khi mất đi một người anh em vẫn chưa thể nguôi ngoai. Cuộc họp lần này ai cũng nghĩ Tuấn muốn tập trung toàn bộ anh em đi trả thù cho Đà, nhưng đã ngồi từ lúc 11h tối tới nay, Tuấn vẫn chưa nói gì cả.

Một người trong số anh em không chịu nổi sự tra tấn bằng im lặng này nữa, gã đứng lên hỏi:

- - Anh Tuấn, rốt cuộc thì anh gọi tất cả đến đây để làm gì...? Nếu là để trả thù cho anh Đà thì chúng em đã sẵn sàng.

Long quát:

- - Đừng có láo, đại ca chưa lên tiếng thì không thằng nào được phép ý kiến. Anh Tuấn gọi tất cả đến đây chắc chắn là có lý do.

Một người khác nói:

- - Còn lý do gì nữa, chúng ta coi như xong rồi.....Ngay cả bãi xe cũng sắp rơi vào tay kẻ thù. Sau khi nghe tin anh Đà chết, việc cho vay, đòi nợ cũng không còn suôn sẻ. Tiền bạc có bao nhiêu đã đầu tư hết vào việc mở rộng bãi xe, nhưng sau vụ hỏa hoạn cũng không làm tiếp được......Chẳng phải cứ thế này chúng ta sẽ chết dần, chết mòn rồi từng người sẽ theo anh Đà hay sao...? Chi bằng đằng nào cũng chết, tại sao không tìm chúng nó tính sổ, trả thù cho anh em mới là đạo lý giang hồ.

Tranh cãi bắt đầu xảy ra, Long vẫn đang cố giữ cho mọi người bình tĩnh, Long đang đợi Tuấn lên tiếng, nhưng mặc những lời lẽ có phần quá khích, Tuấn vẫn im lặng. Chưa bao giờ Long thấy Tuấn bình tĩnh đến mức này. Từ sau hôm Đà chết, Tuấn gần như không xuất hiện, bỗng dưng hôm nay Tuấn cho gọi toàn bộ anh em đến. Nhưng từ lúc đó đến giờ, Tuấn chưa nói gì cả.

Và rồi, cuối cùng Tuấn cũng nói, nhưng một câu nói không phải để trấn an mọi người, cũng không liên quan đến việc trả thù, đúng hơn đó là một câu Tuấn hỏi Xuân:

- - Xuân, mọi thứ em ghi chép trong đó đều chính xác chứ...?

Mặc dù câu hỏi không liên quan nhưng cũng lập tức khiến tất cả im lặng, đám lâu nhâu thì không biết, chứ Long hoặc những tên tù từng được ở cùng Tuấn trong trại ngày trước, chỉ nghe giọng Tuấn hơi khác thôi cũng phải giật mình. Và khi đám đầu sỏ im lặng thì bọn đàn em cũng không dám bàn tán nữa.

Phá vỡ không gian bất bình thường ấy, Xuân trả lời:

- - Dạ tất cả đều chuẩn, tuy số liệu không chính xác 100% nhưng em có thể chắc chắn, sòng của thằng Hà Sứt là sòng lớn nhất, lượng tiền trao đổi, giao dịch thông qua sòng của hắn chính là nguồn tài chính chủ yếu của lão Phiến. Trong hồ sơ em có để lại cả sơ đồ quanh khu vực bến xe cũ. Nơi đó nhiều năm nay vẫn chưa quy hoạch, những ngôi nhà ở đó đều là cũ, sòng bạc của Hải Sứt cũng chỉ được cải tạo lại từ một ngôi nhà có từ rất lâu rồi.

Tuấn gật đầu rồi lại tiếp tục im lặng, Long cùng mọi người không hiểu câu chuyện mà Tuấn và Xuân đang nói là gì, bản thân Xuân cũng không hiểu Tuấn muốn làm gì khi 1 tuần trước, Tuấn yêu cầu Xuân tìm hiểu về tất tần tật những gì có thể biết về lão Phiến, các địa bàn làm ăn bất chính của Phiến, không chỉ vậy Tuấn còn nhờ được quan hệ của Hường mày mò được bản đồ địa chính của từng khu vực. Tuấn nói Xuân đặc biệt chú ý đến những khu vực mà Phiến làm ăn. Sau khi sàng lọc thông tin, với yêu cầu của Tuấn, Xuân chỉ tập trung vào 3 sòng bạc của lão Phiến. Và đặc biệt nhất là sòng bạc do Hà Sứt quản lý. Mọi thông tin chi tiết về Hà Sứt cũng như sòng bạc của hắn được nêu ra, trong 5 ngày mà Long ở trong bệnh viện chăm sóc cho Đà, Tuấn không hề ngồi không. Và không chỉ có Tuấn, một kẻ khác cũng không hề ngồi im bất động, có một điều mà không ai trong căn phòng này hay biết, ngoại trừ Tuấn, hoặc cũng có thể, sự hiện diện của gã mặt đen ấy đối với những người ở đây không quan trọng nên chẳng ai biết, hôm nay hắn không có mặt ở đây.

Tuấn cùng anh em của mình đã coi thường lão Phiến mà không biết rằng, phía lão Phiến không những không coi thường mà còn đặt nhóm của Tuấn vào dạng nguy hiểm. Do vậy, con cáo già đã bí mật tìm hiểu, theo dõi toàn bộ người của Tuấn, lão biết tất cả về Tuấn. Đúng như Long nói trước đây, chỉ cần một sơ suất thôi, Tuấn và Long sẽ trúng kế của con cáo già. Nhưng thật không may cho lão Phiến, vẫn còn 1 người mà lão không biết tới, người này đến cả Long cũng chẳng chú ý thì nói gì kẻ thù. Tuy nhiên, hắn nguy hiểm đến mức độ nào thì chỉ có một mình Tuấn biết.

Cái chết của Đà khiến cho Tuấn như bừng tỉnh, khiến cho con người Tuấn một lần nữa thay đổi. Nỗi đau mất đi người anh em không khiến Tuấn nản trí, Tuấn không quên mối thù này, nhưng khác với ngày xưa, Tuấn hiểu, liều mạng chỉ đem đến kết cục chết chóc mà thôi.

[......]

1h đêm, tại bến xe Thanh Yên ( cũ)......Bên trong sòng bạc của Hà Sứt, càng về đêm các con bạc càng say máu, dòng tiền đổ vào lại càng nhiều hơn. Không chỉ mở sòng, người của Phiến còn làm tín dụng đen, cho vay nóng có thế chấp ngay tại chỗ. Cả quận này chỉ có 3 sòng của Phiến là uy tín và đươc lo lót từ cấp thành phố. Bởi vậy không chỉ riêng Hải Phòng, các con bạc từ các tỉnh thành khác cũng đổ xô về đây. Đông nhất vẫn là sòng của Hà Sứt vì độ đảm bảo an toàn tuyệt dối. Mọi thứ đều được kiểm soát tận 3 vòng. Khu vực này cũng là địa bàn của y nên không ai dám ho he. Ai ra ai vào đều được kiểm tra tỉ mỉ.

Nhưng kẻ mà Hà Sứt không nghĩ tới, nói đúng hơn, hắn không hề biết có sự tồn tại của người này, một vị khách không mời, một con chuột vô cùng nguy hiểm đã có mặt tại đây. Nếu như Hà Sứt kiểm soát các lối ra vào dưới mặt đất thì thật không may, kẻ này lại di chuyển ở bên trên. Không hiểu hắn đột nhập vào đây từ lúc nào, bằng cách nào, và hắn đã ở trên đó được bao lâu. Nhưng với sự xuất hiện của hắn, tử thần đã gần với Hà hơn bao giờ hết.

Trong căn phòng chỉ có một lối ra vào, cũng là phòng giữ tiền giao dịch, cũng là phòng mà qua camera Hà Sứt có thể theo dõi toàn bộ các tụ điểm cờ bạc bên ngoài.

" Cộc...Cộc..."

Hà mở cửa phòng cho đàn em đem tiền vào trong, lúc này cũng đã chơi được nửa ca, tiền đang được chuyển vào để thống kê. Hất hàm ra hiệu cho đàn em đặt thùng tiền xuống rồi lập tức ra ngoài. Hà Sứt hớn hở mở két để xếp tiền vào bên trong, đó cũng là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy tiền. Phía trên trần nhà, lớp nhựa đột nhiên bị vỡ bung ra, để lộ phần xà nhà, mái ngói bao năm qua bị che kín.

Một bóng đen lao vụt xuống theo sợi dây thừng, khi Hà còn đang ngước lên nhìn vì không biết chuyện gì xảy ra thì...

" Xoẹt "

Kẻ mặc bộ đồ màu đen xì với thân thủ nhanh như điện ấy đã cứa một nhát dao ngay cổ họng của Hà, nhát dao kết liễu mạng sống của hắn. Kẻ mặc đồ đen lập tức bỏ hết tiền vào hai cái balo đã chuẩn bị trước. Sau khi nhét đầy tiền vào hai balo, hắn cắt hết các đường dây điện khiến cho không chỉ căn phòng mà cả khu vực ngoài sòng bạc tối thui. Trong bóng tối, hắn biến mất kéo theo sự hỗn loạn nơi sòng bạc. Đàn em của Hà đập cửa muốn vào trong xem đại ca đang làm gì nhưng cửa phòng chỉ có thể mở được từ bên trong. Từ trên nóc nhà, có thứ gì đó đang đổ xuống, đó chính là xăng. Những can xăng đã được chuẩn bị sẵn phía trên nóc nhà từ trước. Xăng đổ xuống hết cũng là lúc tên sát thủ rút chốt một quả lựu đạn.

Trước khi thoát khỏi đó, hắn ném quả lựu đạn xuống căn phòng ngập ngụa mùi xăng.

" Bùm "

Một tiếng nổ kinh hoàng, kèm theo đó là ngọn lửa bùng cháy sáng rực cả một khoảng trời. Sòng bạc của Hà Sứt chìm trong biển lửa, không biết có bao nhiêu người thiệt mạng nhưng tên đáng chết nhất đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình trước khi mọi thứ bùng cháy.

[......]

3h sáng, tiệm cầm đồ do Long quản lý có tiếng đập cửa. Đàn em lập tức thông báo cho Tuấn. Đã 2 tiếng trôi qua, trong căn phòng này không ai dám nói câu gì cả, lúc này Tuấn mới nói:

- - Nó về rồi.....Mở cửa đi.

Một lát sau, cánh cửa phòng họp được mở ra. Dưới sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Cường Đen đặt hai cái balo xuống mặt bàn, Long cùng toàn thể anh em không biết hắn đã đi đâu, và thứ hắn đem về là gì. Chỉ có Tuấn vẫn ngồi im đó, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của Cường, Tuấn hỏi:

- - Thằng đó chết chưa...?

Cường Đen lấy ra con dao vẫn còn dính máu, Cường phi thẳng con dao cắm phập vào một chiếc balo trước mặt Tuấn. Không nói không rằng, Cường bỏ ra ngoài trong sự bàng hoàng tột độ của tất cả những ai có mặt.

Tuấn ngồi đó lặng người nhìn lưỡi dao dính máu, một lát sau, Tuấn với tay mở hai cái balo ra. Tiền trong balo rơi ra ngoài khiến ai cũng phải há hốc mồm, Long ấp úng:

- - Anh Tuấn.....đây là.....

Tuấn rút con dao ra khỏi balo, Tuấn nói với tất cả mọi người:

- - Không kẻ nào động đến anh em của tao mà được sống yên ổn cả. Nếu chúng nó đã cướp đi cái gì của chúng ta thì chúng ta sẽ đòi lại gấp nhiều lần.

Long lúc này mới luận ra, cuộc nói chuyện khi nãy của Tuấn và Xuân thì ra là vì điều này. Số tiền mà gã mặt đen kia mang về chắc chắn là tiền từ sòng bạc của Hà Sứt......Nhưng không ai dám tưởng tượng được rằng gã mặt đen ấy hành động một mình.

Tin tức về vụ nổ kinh hoàng tại sới bạc phía sau bến xe Thanh Yên được lan truyền rộng rãi ngay sáng sớm ngày hôm sau. Trong lúc lão Phiến đang điên cuồng vì toàn bộ số tiền trong sới bạc được cho là đã bị cháy thành tro, bên cạnh đó tay chân thân tín của hắn là Hà Sứt cũng được cho là chết cháy do không chạy thoát trong lúc hỏa hoạn xảy ra.....Một thiệt hại quá mức nặng nề khiến cho lão Phiến chỉ còn biết trút giận lên đám đàn em.

Trong khi ấy, Tuấn cùng tất cả anh em của mình mặc vest đen, xếp hàng đứng trước mộ của Đà. Đang phủ phục bên mộ Đà khóc lóc thảm thiết là vợ Đà cùng với đứa con trai tầm 12 tuổi. Đà chết, trước mắt Tuấn chôn cất Đà ở đây, biết ở quê nhà Đà vẫn còn vợ con nên Tuấn thông báo cái chết của Đà rồi cho người đón vợ con Đà ra viếng mộ. Hôm nay, trước mộ Đà, tất cả anh em đều cúi đầu, có những người bật khóc trong đó có cả Long. Tuấn cũng đã lo liệu cho vợ con của Đà, số tiền mà Cường Đen cướp được từ sới bạc của lão Phiến là 4 tỷ, Tuấn đưa cho vợ con của Đà phân nửa, không quên dặn dò vợ Đà phải chăm sóc cho cậu con trai ăn học tử tế.

Kết thúc buổi viếng mộ, trong lúc anh em ra xe thì Tuấn có điện thoại, số lạ và hình như nhiều số hơn bình thường. Bắt máy nghe Tuấn nói:

- - Alo, ai đấy...?

Một giọng quen thuộc vang lên:

- - Anh Tuấn, anh Tuấn phải không...? Ha ha ha, cuối cùng thì anh cũng về rồi......Em đây, Đại đây.

Tuấn sửng sốt, nghe giọng của Đại thì chắc chắn Đại vẫn rất khỏe, Đại nói Đại đang ở bên Trung Quốc, điều đó giải thích vì sao số điện thoại lại lạ như vậy. Hình như Đại đang rất bận nên cũng chỉ nói được với Tuấn vài câu, trước khi tắt máy Đại nói:

- - 3 tháng nữa em sẽ về......Đừng làm gì dại dột trước khi gặp em đấy nhé....Ha ha ha.

Đại cúp máy, Long đứng phía trước thấy Tuấn vẫn chưa di chuyển, Long chạy lại hỏi:

- - Ai gọi vậy anh...?

Tuấn mỉm cười:

- - Là thằng em mà anh đi tìm lần trước....Nó sắp về đây gặp chúng ta rồi.

Quay lại nhìn về phía mộ Đà, Tuấn thấy Cường hình như vừa đặt cái gì đó xuống mộ của Đà. Long tinh mắt hơn nên nhận ra đó là hộp gà rán, Long bỗng chảy nước mắt, Long nói:

- - Thằng khốn này, vậy mà cứ tưởng nó không có cảm xúc chứ...?

Tuấn hỏi:

- - Là sao...?

Long đáp:

- - Cái đêm anh dẫn nó về, lúc anh đến nhà chị Hường, em chuẩn bị đưa nó đến nhà trọ của anh thì thằng Đà sợ nó đói, thằng Đà đã đưa cho nó hộp gà rán......Sau đó thì......

Long lau vội nước mắt, Long tiến lại đến gần Cường, không biết Long nói gì với Cường, nhưng Cường vẫn giữ thái độ lầm lỳ, cả hai đi lại chỗ ông Tuấn đang đứng chờ.

Trước khi lên xe, Long hỏi:

- - Có lẽ bọn chúng sẽ không để yên cho chúng ta nếu biết việc đó là do tên này làm.

Tuấn mỉm cười:

- - Anh mày lúc nào cũng sẵn sàng đợi. Tất cả mới chỉ bắt đầu mà thôi.....Ha ha ha.....Ha ha ha.

- --------- Lửa Đen The End ------------

Lời Kết:

Sau 116 chap thì Lửa Đen ( Dì Ghẻ Tiền Truyện) đã kết thúc. Một seri khá dài, cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng tớ qua những phần của bộ truyện Dì Ghẻ. Có thể trong truyện vẫn còn mắc những lỗi này, lỗi kia.....Nhưng mong mọi người thông cảm và bỏ qua.

Hẹn gặp lại trong những bộ truyện tiếp theo. Cảm ơn vì tất cả....!!!!!!

- Trường Lê -