Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 113: Cường " Đen "




" Vút....Vút.."

Hai con dao nhọn tiếp tục được phi tới, tuy nhiên yếu tố bất ngờ đã hết, với ánh sáng của đèn hành lang, Tuấn dễ dàng né tránh. Không chỉ vậy, Tuấn còn khiến cho tên trộm phải giật mình bởi ngay tại đây, không chỉ một mình hắn biết phi dao. Với ba con dao thu được khi nãy, Tuấn nhoẻn miệng cười rồi vung mạnh tay lên phía xà gỗ.

" Phập "

- - Ưʍ....ư......

Ngay nhát phóng đầu tiên, mũi sao sắc nhọn đã găm thẳng vào phần đùi của tên trộm, lần này thì gã trộm đã biết thế nào là gậy ông đập lưng ông. Hắn bị chính con dao của mình làm cho bị thương. Nhưng điều hắn kinh hoàng hơn cả đó là rốt cuộc đối thủ của hắn là loại người gì, từ võ nghệ, bản lĩnh, cho đến độ gan lỳ.....có thể nói chưa bao giờ hắn gặp phải một kẻ địch như vậy. Một tay bị thương, giờ đến một bên đùi cũng bị dao găm trúng, dưới ánh đèn hành lang, tên trộm không biết tẩu thoát đi đâu thì hắn lại tiếp tục phải đối mặt với hai con dao sắp được Tuấn phóng tới.

Kỹ thuật phi dao không phải ai cũng có thể thực hiện được, khi nãy với nhát phi đầu tiên, Tuấn đã gây ra sát thương cho đối thủ. Lúc này đây Tuấn vô cùng phấn khích, trên tay còn lại 2 dao, Tuấn tiếp tục nhắm vào đối thủ mà phóng.....Nhưng.....khác với lần đầu tiên, lần này cả hai con dao đều không trúng mục tiêu, hay không muốn nói là quá thiếu chính xác. Hai con dao một phóng lệch đi đâu không biết, một thì đập trúng mái hiên rơi xuống đất.

Tuấn ngơ ngác, tên trộm cũng ngơ ngác khi hắn nghĩ nếu cú phóng dao vừa rồi mà trúng thì hắn chết chắc. Nhưng lúc này cả hai mới nhận ra, nhát phóng đầu tiên chỉ là do may mắn phóng trúng mà thôi.

Nhưng đó không phải vấn đề cần suy nghĩ lúc này, chớp lấy thời cơ ấy, tên trộm nén đau, hắn tiếp tục đu trên xà nhà tìm đường tẩu thoát. Nhận thấy hướng chạy của hắn càng lúc càng tiến gần về phòng của hai vợ chồng Dũng, Tuấn hét lên:

- - Đóng cửa lại.....Mau lên......Tên này nguy hiểm lắm.

Dũng vội đưa tay đóng cửa nhưng không kịp nữa...

" Phịch "

Nhanh như cắt, tên trộm đã nhảy xuống trước mặt vợ chồng Dũng, hắn đưa chân đá thẳng vào bụng Dũng khiến cho Dũng ngã ngửa vào phìa trong phòng, đồng thời lúc đó, hắn kéo tay vợ Dũng, hắn luồn ra phía sau, một tay giữ chặt vợ Dũng, tay còn lại hắn đưa con dao găm sáng loáng, sắc lẹm tì vào sát cổ của vợ Dũng rồi hướng mắt về phía Tuấn nhìn chằm chằm.

Tuấn nghiến răng, mặt cau lại, Tuấn đưa hai tay về phía trước rồi nói:

- - Bình tĩnh lại......Đừng để mọi chuyện đi quá xa.....Vợ chồng họ không biết gì cả. Tao sẽ để mày đi....

Từ đầu đến giờ, tên trộm chưa nói một câu nào cả. Dũng lồm cồm ôm bụng nhổm dậy, thấy vợ đang bị uy hiếp, Dũng lo lắng van xin:

- - Làm ơn....thả...vợ tôi ra.....Đừng làm hại nó.

Khi cả Dũng lẫn Tuấn còn đang chờ đợi phản ứng tiếp theo của tên trộm thì bất ngờ vợ Dũng dùng tiếng dân tộc nói với tên trộm điều gì đó. Bất ngờ hơn, tên trộm lúc này mới mở miệng, nhưng thứ tiếng mà hắn đang dùng cũng không phải tiếng Kinh nên Tuấn không hiểu. Chỉ biết ngay sau cuộc nói chuyện với vợ Dũng, hắn liền hạ dao xuống rồi thả vợ Dũng ra.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi con tin đã thoát thì Tuấn nhận thấy đây là cơ hội của mình. Lập tức Tuấn lao vào muốn hạ thủ tên trộm, nhưng Tuấn khựng lại bởi vợ Dũng ngăn cản trước mặt.

Vợ Dũng xua tay nói:

- - Nó không phải người xấu đâu.....Tha cho nó.....Tha cho nó.

" Rầm "

Đứng sau vợ Dũng, tên trộm đột ngột đổ rầm xuống đất trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người. Có lẽ hắn đã quá giới hạn chịu đựng, lúc này Tuấn cũng đã bình tĩnh trở lại, Dũng vội chạy tới, nhìn những vết thương trên cơ thể Tuấn, Dũng cảm thấy rùng mình, vậy mà Tuấn vẫn cứ thản nhiên như không có gì.

[.........]

Băng bó cho Tuấn cũng như tên trộm xong, trong lúc Dũng đặt tên trộm nằm xuống giường rồi đắp chăn cho hắn thì Tuấn hỏi vợ Dũng:

- - Tại sao khi nãy cô lại ngăn tôi lại...?

Vợ Dũng giải thích:

- - Tôi biết tên này, hắn cũng từng giúp tôi lấy lại đồ trong một lần đi chợ. Lần đó tôi bị cướp túi, may mà có hắn đuổi theo bọn kia lấy lại giùm. Hắn không phải tên trộm buổi sáng đã lấy đồ của anh đâu....Tôi thề là như vậy..?

Tuấn nói tiếp:

- - Nhưng nếu không phải trộm thì đêm hôm hắn trèo tường vào đây làm gì...?

Vợ Dũng đáp:

- - Khi nãy lúc tôi nhận ra hắn, và có hỏi lý do thì hắn trả lời là do đói quá, hắn ngửi thấy mùi thức ăn nên chỉ muốn ăn chút đồ ăn mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại Tuấn cũng thấy hợp lý, khi Tuấn phát hiện ra hắn chính là lúc bóng đen xuất hiện ở khu vực ăn uống mà tối nay Tuấn cùng vợ chồng Dũng nhậu. Hơn nữa nếu là tên trộm ban ngày thì vợ Dũng sẽ nhận ra ngay. Và một điểm khiến cho Tuấn không nghĩ gã này là trộm bởi tên này chắc chắn là người học võ, thân thủ rất nhanh, tuy nhiên lại có phần ra tay độc ác.

Đứng lên, tiến lại gần giường, giờ Tuấn mới nhìn rõ mặt hắn. Một khuôn mặt đen xì, so với Tuấn thì hắn khá nhỏ bé. Nhưng cũng chính nhờ đặc điểm này mà hắn di chuyển cũng như khả năng luồn lách, thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng nguy hiểm. Lâu lắm rồi khi đấu tay đôi 1 vs 1 Tuấn mới gặp khó khăn và bị nhiều vết thương đến như vậy.

Vợ Dũng thở dài nói tiếp:

- - Hắn mới xuất hiện ở đây tầm khoảng nửa năm nay, lang thang ở khu chợ cách đây 3km. Vì hay đi chợ nên tôi cũng thường xuyên thấy hắn, hắn ngồi một xó, thấy ai đi qua mà dắt theo trẻ con, nhất là bé gái là hắn chạy tới xem mặt. Hành động của hắn khiến cho người ta sợ hãi. Cũng không ai biết hắn ở đâu cả, nhưng hắn nói được tiếng bản địa thì chắc chắn hắn ở quanh đây, có người đồn hắn từ trong Pu Ta Leng ra. Rất ít khi người ta thấy hắn nói, vậy mà lần đó, hắn đuổi theo mấy thằng ăn cướp giúp tôi lấy lại giỏ xách. Tuy nhìn hắn đáng sợ nhưng hắn lại không làm hại ai cả, tôi tin hắn không phải người xấu.

Nghe xong câu chuyện, Tuấn chợt thấy gã này có chút gì đó đáng thương. Một kẻ có bản lĩnh như vậy mà sao lại sống một cuộc sống lang thang như ăn mày. Phải chăng hắn đã phải gánh chịu một nỗi đau vô cùng khủng khiếp, nỗi đau khiến cho hắn mất phương hướng, không còn mục đích sống. Nghĩ đến đây, Tuấn lại nhớ về chính bản thân mình quãng thời gian mới ra tù lần thứ nhất. Đột nhiên Tuấn lại thấy đồng cảm với gã mặt đen đang nằm đây.

Đồng cảm là 1 phần, phần còn lại có lẽ do bản tính giang hồ, người tài trọng người tài, đối thủ kính đối thủ......Dẫu sao tên mặt đen này cũng khiến cho Tuấn một phen điêu đứng, chính Tuấn cũng phải công nhận một điều, gã này thực sự có khả năng, và vô cùng nguy hiểm. Trước nay Tuấn rất hiếm khi gặp được đối thủ xứng tầm, nếu để một người như thế này lang thang kiếp ăn in đầu đường xó chợ thực sự uổng phí.

Lần đi Lai Châu, vào tận trong khu vực rừng núi hoang vu để tìm kiếm anh em của mình, nhưng Tuấn vô tình đã vướng vào rắc rối, thậm chí nếu không may mắn thì có thể Tuấn đã mất mạng bởi bọn sát thủ rồi. Nhưng bù lại, Tuấn lại được gặp gỡ với một tên đáng gờm, được đánh một trận đánh cực kỳ thỏa mãn. Đêm qua còn muốn giết nhau, vậy mà bây giờ Tuấn lại muốn sau khi gã này tỉnh lại, sẽ kết giao huynh đệ, sau đó đợi gã thực sự khỏe mạnh, bình phục, ở trạng thái tốt nhất sẽ tiếp tục đánh với nhau một trận nữa.

Đến khoảng 10h sáng cùng ngày, Tuấn nhận được một cuộc điện thoại khẩn của Long. Vừa bắt máy, phía bên kia đầu dây, Long nói gấp gáp:

- - Anh Tuấn, chúng ta xảy ra chuyện rồi......Việc....việc...này cần anh về gấp.

Tuấn hỏi:

- - Là chuyện gì mà giọng chú lạ vậy...?

Long tiếp:

- - Việc mở rộng bãi xe đã có người phá đám.......Theo như chị Hường nói thì kẻ đang phá chúng ta là đám giang hồ có thế lực mạnh nhất ở đây.....Lão Phiến, lần này lão khốn ấy đích thân chỉ thị cho đàn em cướp khu vực địa bàn của chúng ta. Anh về ngay đi.

Tuấn nghiến răng nói:

- - Nói anh em bình tĩnh, trươc mắt không tranh chấp gì cả. Đợi anh về.

Tuấn cúp máy, nhắc tới lão Phiến, tất nhiên là Tuấn biết, chỉ có điều Tuấn chưa từng gặp mặt lão ta bao giờ. Nhưng với những gì mà Hường kể thì quả thực, lão Phiến là một đại ca giang hồ đáng nể. Lão tham gia vào tất cả những mảng miếng làm ăn trong khu vực. Trước nay lão không để tâm gì tới địa bàn du lịch bởi lão cho rằng không có tiềm năng phát triển. Lúc ấy lão đang tập trung vào sòng bài, sới bạc, bảo kê, cho vay nặng lãi, karaoke.......Đó mới là những thứ mà lão quan tâm, tuy nhiên trong 3 năm trở lại đây, chính quyền đầu tư khai thác vào du lịch rất mạnh, đi theo ngành du lịch là một loạt các dịch vụ được phát triển theo. Với cái mũi cáo già như lão Phiến, mặc dù đánh hơi muộn nhưng dựa vào tiềm lực cũng như số má của mình, lão quyết định chen chân ngang vào địa bàn khu du lịch. Mới đây nhất chính là vụ chuỗi nhà hàng, trong đó có quán của anh Đổng, tiếp theo chính là 1 trong 2 bãi xe của Bâu, lão cùng chiếm lấy được 1 bãi, bãi còn lại đẹp hơn thì Tuấn và Hường đã thầu được.

Chắc vì vậy mà lão không cam tâm, có lẽ sau khi kế hoạch mở rộng bãi xe từ phía người của Tuấn được đưa ra, con cáo già Phiến nắm bắt thông tin từ đâu nên đã giở trò. Lần này lão trực tiếp chỉ đạo người của mình hành động, đủ để biết âm mưu của lão lớn đến đâu. Bãi xe đó hiện nay là nguồn thu chính của Tuấn cùng toàn bộ anh em. Bãi xe mới đi vào ổn định, đang trong quá trình phát triển, nghĩ tới đây Tuấn mới thấy con cáo già Phiến quá ư thâm độc.

Tuấn cần trở về ngay, Tuấn cũng chẳng có đồ đạc gì, vợ chồng Dũng như đã hứa sẽ lo cho Tuấn tiền xe quay về. Nhưng có một việc đã xảy ra trước khi Tuấn đi, Tuấn muốn đến chào gã mặt đen lần cuối, tuy nhiên khi mở cửa phòng thì vợ Dũng nói hắn đã rời khỏi trước Tuấn một lúc rồi. Dẫu sao hắn cũng là loại người lang thang đầu đường xó chợ.

Tuấn thở dài có chút tiếc nuối, nhưng hiện tại ở nhà mọi việc cấp bách hơn. Tuấn đi bộ một đoạn khá xa để tìm xe ôm. Đang đi trên đường thì Tuấn dừng lại, Tuấn cười rồi nói:

- - Ra đi, mày định theo tao đến bao giờ.

Im lặng một hồi, từ phía sau bụi cây cách đó tầm 10m, gã mặt đen xuất hiện, Tuấn quay lại nhìn gã rồi nói tiếp:

- - Nói được tiếng Kinh chứ..?

Bất ngờ gã gật đầu đáp:

- - Được.

Tuấn cười:

- - Mày định đi theo tao đến bao giờ...?

Tên mặt đen lạnh lùng trả lời:

- - Đến khi đánh bại được ông...?

Tuấn cười phá lên:

- - Ha ha ha......Ha ha ha....Rất đúng ý tao......Vậy thì đi thôi, nhưng muốn đánh bại tao thì đầu tiên mày phải đi ngang hàng với tao đã. Bởi nếu chỉ nhìn sau lưng tao thì mày mãi mãi không vượt qua được tao đâu.

Dưới ánh nắng của bầu trời Tả Lèng, phía sau lưng là đỉnh Pu Ta Leng hùng vĩ, trời hôm nay cao xanh đến lạ thường.

- - Mày tên gì...?

- - Pa Kèo.

- - Khó đọc quá, hay như này đi, từ hôm nay tao sẽ gọi mày là Cường, với khuôn mặt đen đó thì sẽ là Cường Đen.......Sao, đồng ý chứ...?

- - Được.

- - Ha ha ha.....Mày thật thú vị....Cường Đen ạ.