Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 112: Đối thủ lộ diện




Vẫn im lặng từ lúc đầu đến giờ, tên trộm tiếp tục lao thằng vào Tuấn. Không chỉ vậy, lần này tốc độ của hắn còn nhanh hơn trước.

“ Xoẹt “

Tuấn khẽ nghiêng người về sau một chút sau nhát ngang mặt của tên trộm, Đường dao xé gió khiến Tuấn lạnh gáy, nhát chém ấy hoàn toàn không có chút gì gọi là nương tay cả, đó là một nhát chém nhắm vào đôi mắt của Tuấn. Rõ ràng tên khốn này đang muốn giết Tuấn chứ không còn đơn giản là một trận đánh tìm đường thoát thân nữa.

“ Phụt “

Trong lúc Tuấn còn đang nhìn cái bóng của tên trộm nhảy về sau thì Tuấn bất giác đưa tay lên mặt ôm lấy phần sống mũi. Khi nãy rõ ràng Tuấn đã né dược nhát chém, vậy mà lúc này sống mũi của Tuấn máu đang bắn ra rồi chảy ròng ròng xuống mặt. Như vậy có nghĩa là nhét chém đó vẫn trúng vào mặt Tuấn, và đường cứa ấy sắc lẹm chỉ cách đôi mắt của Tuấn chừng 3cm mà thôi.

Nhìn vào bàn tay đầy máu, máu cũng đang chảy xuống miệng, Tuấn trợn mắt nhìn về phía trước nơi tên trộm đang khom người, tay lăm lăm con dao trước mặt. Liếm luôn máu đang chảy xuống, Tuấn không thể cười được nữa, chỉ một chút nữa thôi, đôi mắt của Tuấn đã bị chém mù.

Nãy giờ Tuấn đứng chắn ở cửa là để ngăn cản tên trộm trốn thoát, trong đầu Tuấn suy nghĩ sẽ bắt sống hắn bởi rất có thể hắn chính là tên đã ăn trộm đồ của Tuấn trưa ngày hôm nay. Nhưng bây giờ việc đó không còn quan trọng nữa, Tuấn nhận định kẻ trước mặt mình là một kẻ nguy hiểm, một tên máu lạnh sẵn sàng giết người mà không hề run tay. Bản thân Tuấn đã từng giết người nhưng sau khi giết người, ngay lúc buông dao ra Tuấn đã cảm thấy tội lỗi, ăn năn, hối hận và dằn vặt suốt nhiều năm trời, mặc dù kẻ Tuấn giết có ý định giết Tuấn trước. Vậy mà tên khốn này, sau nhát chém chí mạng ấy, hắn lại tiếp tục thủ thế, bình thản như không. Kẻ có bản lĩnh rất đáng sợ, nhưng sẽ còn đáng sợ hơn nếu hắn là một tên máu lạnh và tàn bạo.

Tất cả những thứ đó, Tuấn đều cảm nhận được ở đối thủ trước mặt. Tất nhiên, tên trộm cũng có suy nghĩ như vậy, ban đầu hắn chỉ muốn bỏ chạy thoát thân, nhưng không thể vượt qua được Tuấn dù đã đánh trúng Tuấn vài đòn. Ngược lại, cú quật ban nãy của Tuấn, nếu là người bình thường thì nhẹ cũng phải gãy mấy cái xương rồi nằm liệt giường chứ chẳng đùa.

Cả hai con quái vật sau một lúc va chạm đã nhận ra được khả năng của nhau, Tuấn hiểu, nếu còn nương tay với kẻ địch thì người nằm xuống sẽ là Tuấn.

Tuấn nói:

- - Mày quá nguy hiểm…...Nhưng đừng hòng chạy được khỏi đây.

Dứt lời, Tuấn lao thẳng vào tên trộm, Tuấn chuyển từ trạng thái phòng thủ bị động sang tấn công. Ngay lập tức điều này cũng khiến cho tên trộm bất ngờ, hắn không nghĩ vừa mới bị thương xong mà Tuấn lại có thể liều lĩnh như vậy. Chưa kể hắn có dao, còn Tuấn thì chỉ có tay không. Nhưng hắn chưa thể lường trước được rằng, kẻ đang lao vào tấn công hắn có biệt danh là gì…?

“ Tuấn Điên “, chút vết thương nơi sống mũi chỉ là một vết thương quá nhỏ trong cuộc đời phiêu bạt giang hồ của Tuấn. Tuấn đã từng điên cuồng chịu những vết thương còn đau đớn, gai người, lạnh gáy cho cả những ai chứng kiến hơn thế rất nhiều. Nói cách khác, trong con người Tuấn luôn tồn tại một dòng máu điên. Mỗi khi cảm nhận được nguy hiểm hay bị đe dọa tấn công tới mạng sống. Dòng máu điên này sẽ trỗi dậy, khi ấy Tuấn như một kẻ điên rồ, không biết sợ đau đớn, bản năng hoang dã trong Tuấn mới chính là thứ vũ khí kinh dị nhất.

“ Xoẹt….Xoẹt “

Vẫn chưa thể áp sát được tên trộm vì con dao trong tay hắn vẫn đang cứa lên cơ thể Tuấn những nhát cứa sắc lẹm. Vẫn như khi nãy, cảm tưởng như Tuấn đã né được đòn nhưng cứ mỗi nhát chém xé gió sượt qua, tay của Tuấn lại chảy máu. Nếu đây không phải Tuấn mà là người khác thì cũng bị con dao trong tay tên trộm lấy mạng từ nãy giờ rồi.

“ Vụt “

Sau khi xoay người tránh đòn dâm, Tuấn quăng chân phải móc một đòn gót nhắm thẳng vào phần đầu của tên trộm.

“ Bốp “

Cú móc gót quá nhanh, dứt khoát và lực mạnh nên tên trộm không thể né tránh, gót chân của Tuấn đá thẳng vào bả vai tên trộm khiến hắn dính đòn. Nhưng hắn vẫn ngoan cố bật dậy ngay sau khi lãnh trọn cú móc gót như trời giáng. bả vai của hắn đang run lên bần bật, cánh tay trái của hắn lúc này không thể giơ lên nổi. Có vẻ như không phải gãy xương, nhưng chỉ với cú đá đó thôi, tên trộm đủ hiểu mức độ chênh lệnh của hai bên như thế nào. Trước đó hắn đã đánh trúng tuấn vài đòn, sau đó còn dùng dao khiến cho Tuấn bị thương khắp cơ thể, nhất là nơi cánh tay phải, phần cơ thể hứng chịu những vết chém khác nhau lúc này máu vẫn đang chảy ròng ròng. Vậy mà chưa khi nào hắn nhìn thấy Tuấn phải chùn bước.

Chính vì sự gan lỳ, điên khùng ấy mà Tuấn đã có thể đánh trúng hắn. Nhưng khi trúng đòn hắn mới thực sự nhận ra, đối thủ của mình còn đáng sợ hơn thế nhiều.

Khi tên trộm ngã, Tuấn không lao vào ngay mà vẫn đứng đó sừng sững chờ đợi, Tuấn để cho tên trộm có thời gian đứng lên, Tuấn nói:

- - Tiếp tục đi chứ, mới chỉ 1 đòn mà đã định nằm luôn rồi à…?

Tuấn không cần nói thì tên trộm cũng chẳng chịu ở yên, mặc kệ cho cánh tay trái đang đau dữ dội. Tay phải của hắn vẫn nắm chắc con dao, chỉ có điều lần này hắn không tấn công nữa mà hắn quay lưng bỏ chạy, nhưng hắn không chạy về phía lối thoát mà hắn nhảy lên lan can nơi hành lang của dãy phòng trọ.

Tưởng tên trộm bỏ chạy, Tuấn lập tức đuổi theo, hành lang tối om vì trên này người ta tiết kiệm điện, tối đến khi không cần dùng gì đến điện là tắt hết. Bởi vậy từ lúc đánh nhau với trộm cho tới giờ, Tuấn vẫn chưa thể nhìn ra được khuôn mặt của tên trộm. Mắt đã quen với bóng tối nhưng thật khó để xác định rõ vị trí của đối thủ. Khi Tuấn chạy theo dọc hành lang thì trước mặt hoàn toàn im ắng. Không có lấy một tiếng động nhỏ.

“ Cọc...Cọc “

Có tiếng gì đó phát ra phía sau lưng Tuấn, Tuấn quay lại nhìn nhưng không thể nhìn thấy gì cả. Nhưng bất chợt Tuấn nổi da gà, tóc gáy dựng đứng, Tuấn vội lách sang một bên mặc dù  khi Tuấn quay lại thì tất nhiên đằng sau lưng Tuấn là một khoảng trống. Mắt không thấy, tai không nghe, nhưng phải nói Tuấn sinh ra đã là một thiên tài trong cận chiến, từng giác quan, cảm nhận của Tuấn đã phát hiện ra nguy hiểm tựa như một thứ bản năng không phải ai cũng có.

“ Vút “

“ Xoẹt “

Từ phía sau, một nhát dao đâm thẳng sượt qua mặt Tuấn, và may mắn sao Tuấn đã né được nhờ bản năng của mình. Mũi dao chỉ cách có lẽ chỉ một milimet nữa mà thôi. Tuấn nhận thêm một vết thương nữa ngay trên mặt, Tuấn vội hạ thấp người xuống để tránh cú đâm tiếp theo. Nhưng một lần nữa, tên trộm lại biến mất, khi nãy Tuấn chỉ kịp nhìn thấy ánh thép từ con dao lóe lên trong bóng tối, giờ thì lại không còn thấy được gì nữa.

Tuấn nghiến răng giận dữ rồi quát lớn:

- - Thằng khốn, mày tính núp như một con chuột vậy sao…? Bản lĩnh thì trực diện đối đầu với tao đây này.

“ Vút...Vút “

“ Phập “

Một con dao phóng nhọn hoắt từ trước bay tới cắm phập vào cột trụ ngay phía sau lưng Tuấn. Tuấn vừa rút con dao ra khỏi cột gỗ thì liên tiếp hai con dao khác được phóng tới, Tuấn nhanh chân nép ra phía sau lưng cột để tránh đường dao phi. Càng lúc thằng khốn này càng khiến cho Tuấn phát điên. Sau khi bị trúng đòn đá từ Tuấn, hắn lợi dụng địa hình lan can hành lang tối om để ẩn nấp, mái che bên trên hiên dọc hành lang đều được làm bằng gỗ, bằng những thanh xà to chắc chắn. Trên này người ta đa số dùng gỗ để dựng mái hiên, làm hành lang, cột trụ chứ không đổ bê tông như dưới xuôi. Tuấn biết lúc này thằng trộm khốn kiếp đang ở đâu đó trên những xà gỗ kia, nhưng bóng tối không thể xác định được hắn, lại thêm hắn còn có ngón nghề phi dao. Có lẽ hắn cũng như Tuấn, vì không thực sự xác định được mục tiêu nên cú phi dao đầu tiên của hắn bị lệch trong chút ít. Vừa rồi thì may mắn đã đứng về phía Tuấn. Nếu nhát phi đầu mà trúng thì Tuấn cũng xụi rồi.

Ban nãy Tuấn có quát lớn nên tên trộm biết vị trí mà Tuấn dang đứng, không thể tiếp cận cũng chưa nghĩ ra cách nào để khắc phục. Đang bế tắc vì gặp phải đối thủ khó chịu thì phía nhà ở của vợ chồng chủ quán trọ có ánh sáng phát ra, hình như vừa có ai đó mở cửa.

Đó là vợ chồng chủ quán trọ, có lẽ khi nãy nghe tiếng quát của Tuấn nên cả hai vợ chồng đã thức giấc. Mở cửa ra, Dũng gọi to:

- - Ai đấy…..Ai ở ngoài đấy đấy.

Tuấn hét lớn:

- - Đóng cửa lại…..Trốn đi.

Mắt nhắm mắt mở, vừa dụi mắt Dũng vừa nghe tiếng Tuấn vọng lại từ phía hành lang dãy trọ.

“ Tách….”

Bỗng nhiên cả hành lang sáng lên ánh đèn, là do vợ Dũng đã bật đèn khu nhà trọ để xem xem có chuyện gì. Và đó vô tình vợ chồng Dũng đã tạo cho Tuấn một cơ hội lớn.

Tuấn nhảy ra khỏi chỗ nấp. nhìn lên trên xà nhà, quả nhiên tên trộm đang vắt vẻo trên đó, cũng phải nói gã khốn này thực sự có tài. Mặc dù một cánh tay đã bị thương nhưng hắn vẫn có thể đu trên đó và di chuyển không tiếng động.

Nhưng đó chỉ là khi hắn được bóng tối hậu thuẫn, còn giờ đây sự hậu thuẫn đó đã biến mất. Tuấn nhe răng ra cười:

- - Khà khà khà, tao tóm được mày rồi…..Thằng khốn.