Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 109: Nguy hiểm cận kề




[......]

Tại bãi đỗ xe, Tuấn chạy vội đến chỗ chiếc taxi khi nãy chở mình, tài xế taxi hỏi:

- - Ồ, anh xuống rồi à…? Lâu hơn tôi tưởng đấy.

Tuấn đóng sập cửa xe lại rồi hỏi:

- - Đưa tôi đến Pu Ta Leng.

Tài xế taxi giật mình, người này quay ngoắt lại đằng sau nhìn Tuấn há hốc mồm:

- - Cái...cái gì...cơ…? Anh nói anh...muốn đi...đi..đâu..?

Tuấn nhắc lại một lần nữa:

- - Núi Pu Ta Leng.

Tài xế trợn mắt thốt lên:

- - Ý anh là đỉnh Pu Ta Leng…? Đồ điên, anh tới đó để làm gì…? Mà tôi làm sao đưa anh đến đó được. Đỉnh Pu Ta Leng là một trong những ngọn núi hoang vu hiểm trở bậc nhất Việt Nam. Xe nào chở anh được đến tận trong đó, mà giờ sắp đêm rồi. Ban ngày đi còn khó chứ nói gì đêm tối như bây giờ.

Khi nãy Tuấn vội quá mà quên mất cả thời gian. Tuấn nói:

- - Cũng phải, vậy phiền anh chở tôi đến một nhà nghỉ nào đó, tôi ngủ một giấc sáng mai sẽ đến đó sau.

Tài xế taxi đáp:

- - Vậy chứ cũng phải gì nữa…..Làm tôi giật mình.

Xe lăn bánh rời khỏi nhà hàng Tam Đường, ngồi trên xe Tuấn nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy với ông chủ Mã ( thực ra là Trí giả danh).

**********

- - Theo như những gì tôi được biết thì Đại “ sát “ đang ở đâu đó trong núi Pu Ta Leng. Còn tại sao hắn ở đó thì tôi không biết, thân phận của hắn rất ít người biết được. Tôi cũng chỉ nghe người của hắn đến đây nói vậy, chứ thực ra hắn rất ít khi ghé nơi đây.

Tuấn hỏi:

- - Pu Ta Leng là nơi nào…?

Trí mỉm cười:

- - Là một ngọn núi khá nguy hiểm, nhưng vì nó nguy hiểm nên rất phù hợp cho việc lẩn trốn. Tôi đoán có lẽ Đại “ Sát “ đang gặp phải chuyện gì đó. Vậy nên nếu muốn tìm hắn ta, ông anh sẽ vô cùng vất vả đấy….Khì khì khì, tôi chỉ biết như vậy thôi. Còn lại tìm như thế nào thì đó là việc của ông anh. Đỉnh Pu Ta Leng thuộc địa phận xã Tả Lèng, huyện Tam Đường. Biết đâu đến đó, ông anh lại có thêm tin tức gì thì sao.

Nghe đến đây, Tuấn hạ balo xuống rồi mở khóa, hành động của Tuấn khiến cho Trí giật mình, Trí định rút súng thì Tuấn lấy ra một cọc tiền, là tiền mà Long đã để vào balo cho Tuấn. Cọc tiền khoảng 50 triệu, chẳng ngần ngại gì, Tuấn dặt cọc tiền xuống đất rồi nói:

- - Cảm ơn ông chủ, khi nãy tôi đã hành động thất lễ…..Cũng không biết phải đền bù thế nào, chỗ tiền này coi như chi phí thuốc men cho những người kia. Giờ tôi đi được chứ….?

Càng lúc Trí càng không thể ngờ Tuấn lại thật thà đến mức dại dột như vậy, chỉ bằng mấy câu ba hoa của Trí mà Tuấn đã tin sái cổ. Trí nhếch mép cười:

- - Được, được chứ…..Ông anh đi thong thả, chúc ông anh sớm tìm được em trai mình.

Tuấn khoác balo lên vai rồi bước qua Trí, Trí cũng không ngăn cản hay làm bất cứ điều gì. Khi Tuấn rời khỏi nhà kho, Trí mới nhấc điện thoại rồi gọi cho đàn em:

- - Thấy thằng mặc bộ quần áo rằn ri, đội mũ cối vừa bước ra chứ….? Đúng rồi, chính là nó, theo dõi nó cho tao, nhưng nhớ chưa được hành động. Nhất định không được để nó biết, không được để mất dấu nó. Không thấy nó đâu thì chúng mày phải chết thay đấy.

Cúp máy, Trí nhặt cọc tiền Tuấn để dưới đất lên rồi mỉm cười:

- - He he he, Pu Ta Leng sẽ là mồ chôn của mày, thằng khốn…..Chưa bao giờ có kẻ khiến tao phải run sợ đến mức này mặc dù chưa phải đánh. Thật nhục nhã nếu để cho chị Phụng biết được chuyện, mình sẽ không còn mặt mũi nào nữa. Đành phải dùng hạ sách này vậy, dù thực lòng mình muốn bắn chết nó ngay tại đây….Khốn kiếp.

[........]

Chiếc xe taxi chở Tuấn quay lại thành phố Lai Châu, trên đường đi Tuấn không hề biết rằng mình đã bị theo dõi ngay từ lúc bước chân ra khỏi nhà hàng. Xe taxi tìm cho Tuấn một hotel tầm trung. Trên đường đi, Tuấn cũng hỏi han được khá nhiều về vùng núi Pu Ta Leng, theo như những gì tay lái taxi kể thì quả thực đó là một nơi hoang vu, hiểm trở, bình thường nếu không có người hướng dẫn thì chẳng ai vào đó cả. Qua những chi tiết ấy, Tuấn lại càng tin vào lời của Trí hơn, bởi cuộc nói chuyện với Huệ trước đó một ngày, Huệ cũng nói Đại đang vướng vào rắc rối. Tuy Huệ không kể quá nhiều về tổ chức “ Gia Đình “ nhưng Huệ khẳng định đó là một tổ chức vô cùng đáng sợ và tàn độc.

Phải chăng Đại thực sự gặp chuyện, bị truy sát và phải chạy trốn vào tận trong rừng núi hoang vu. Vốn dĩ không phải người biết suy nghĩ, có suy nghĩ cũng không suy nghĩ được sâu, bởi vậy mà Tuấn không nhận ra mình đang bị đưa vào bẫy. Trong đầu Tuấn lúc này chỉ nghĩ tìm mọi cách để gặp được Đại mà thôi, dù cho mọi thông tin quá mơ hồ, thậm chí là không có tính xác thực.

[......]

Sáng ngày hôm sau, Tuấn nghe lời tài xế taxi hôm qua, không đi taxi nữa mà gọi xe ôm, bởi đường xá đi vào xã Tả Lèng có những đoạn rất khó đi. Nếu đi xe máy sẽ tiện hơn, và chi phí cũng rẻ hơn. Bởi hiện tại trên người Tuấn cũng chỉ còn một ít tiền mà thôi. Nhờ chủ hotel kiếm cho một chiếc xe ôm, Tuấn khoác balo lên vai rồi tiếp tục cuộc hành trình đi tìm em trai của mình. Địa điểm tiếp theo chính là xã Tả Lèng, huyện Tam Đường.

Dĩ nhiên, chuyến đi của Tuấn tiếp tục có những người bạn “ đồng hành “. Mọi hành động của Tuấn đều được theo dõi cẩn trọng, Tuấn đi đến đâu, đàn em của Trí đều thông báo về đến đấy. Do đã biết trước nơi Tuấn đến nên Trí đã cho người chờ sẵn. Dù sao nơi đây cũng chính là đại bản doanh của tổ chức tội phạm có thể coi là lớn nhất Việt Nam.

[.......]

Xã Tả Lèng, lúc này đã gần 12h trưa…...Thời tiết khá nắng nóng, càng đi vào sâu thì dân cư lại càng thưa thớt, bởi đây là một xã miền núi khó khăn thuộc huyện Tam Đường, nằm cách trung tâm huyện chỉ độ 30km nhưng đường xá đi lại không mấy dễ dàng. Trước khi rời đi, anh xe ôm còn bày cho Tuấn 1 cách:

- - Nếu anh muốn đi lên Pu Ta Leng thì anh cần phải có người dẫn đường. Bà con sống ở đây đều là người đồng bào cả, việc đi vào rừng sâu với họ như cơm bữa. Tìm một người rồi trả tiền cho họ, nhờ họ dẫn vào rừng sẽ an toàn hơn. Một mình anh mà vào đó chỉ e là không biết đường mà trở ra đâu…..Chết đấy.

Tuấn trả tiền cho anh xe ôm rồi cảm ơn, cũng đã trưa, bụng đói cồn cào. Từ sáng đến giờ Tuấn cũng chưa ăn gì. Đi bộ một quãng khá dài Tuấn mới tìm được một biển hiệu ghi “ Ăn - Ngủ - Trọ “. Nhìn bên ngoài khá là tồi tàn, nhưng ở trong vùng rừng núi này thì khó mà yêu cầu hơn được. Đang đói, cần phải ăn no trước đã, Tuấn tạt vào trong quán trọ.

Cách đó một đoạn, có hai gã đã bám theo Tuấn suốt cả chặng đường, nhưng chúng đều là dân chuyện nghiệp nên Tuấn không hề phát hiện ra. Một tên bấm điện thoại, người hắn gọi chính là Trí, tên này nói:

- - Đại ca, nó đến nơi rồi…...Bọn em giết nó được rồi chứ…?

Trí cười sảng khoái:

- - Nhớ làm cho gọn, thằng này là một thằng cực kỳ nguy hiểm. Chờ nó đi đến nơi nào vắng vẻ rồi tiễn nó về trời là được.

Tên sát thủ đáp:

- - Rõ rồi, đại ca.

[.......]

Về phần Tuấn, sau khi ăn xong, Tuấn ngỏ ý muốn hỏi chủ quán trọ xem nếu mình muốn đi vào Pu Ta Leng thì liệu họ có người nào dẫn đường hay không, chủ quán trả lời:

- - Vậy anh là khách du lịch muốn khám phá vùng núi nguy hiểm đó sao…? Nhưng nhìn không giống lắm, chỗ này năm nào cũng có người, thậm chí là cả đoàn lui tới, họ trang bị đầy đủ lắm. Anh tìm đúng chỗ rồi, nếu anh muốn đi tôi có thể giới thiệu dân bản địa dẫn đường cho anh. Nhưng giá hơi cao đấy nhé, mỗi lượt như vậy là 2 triệu.

Khi nãy Tuấn có kiểm tra lại, tiền của Long thì Tuấn đã đền bù thiệt hại tại nhà hàng Tam Đường, giờ Tuấn chỉ còn chưa tới 8 triệu, đây là số tiền mà Hường chuẩn bị cho Tuấn, phân nữa số đó Tuấn đã đưa cho bà ngoại Nam.

Tuấn đáp:

- - Ok, tôi đồng ý…..Vậy bao giờ mới có thể xuất phát..?

Chủ quán trọ cười:

- - Giờ đã là trưa rồi, chiều nay mà đi thì sẽ không kịp đâu, hay để sáng sớm mai đi. Anh cứ ngủ nghỉ luôn tại đây, sáng mai sẽ có người làm hướng dẫn cho anh đi đến Pu Ta Leng.

Tuấn đồng ý rồi lấy một phòng trọ, dãy trước là nơi ăn uống, còn khu vực quán lại cực kỳ rộng, nhưng phòng ốc thì lại ọp ẹp. Tuấn được đưa vào một phòng ở cuối dãy, mà đã vậy phòng còn không chốt được. Nhưng tính xuề xòa, trước trong tù, dù bị nhốt ở phòng biệt giam Tuấn còn ngủ ngon lành nữa là ở đây.

Đặt balo xuống, Tuấn đi vào nhà vệ sinh mở nước để tắm rửa do trời nắng nóng, mồ hôi mồ kê ra khá nhiều. Lấy điện thoại trong balo, Tuấn giật mình bởi từ hôm qua đến giờ Long gọi khá nhiều cuộc mà Tuấn không hề hay biết. Đem điện thoại vào nhà vệ sinh, Tuấn khép cửa lại rồi bấm máy gọi cho Long.

Long bắt máy, Long vội hỏi:

- - Đại ca, sao từ hôm qua em gọi anh mãi không được….Anh gặp chuyện gì sao..?

Tuấn đáp:

- - Xin lỗi, anh để máy trong balo nên không biết, anh không sao…? Anh đến Lai Châu rồi, cũng đã có thông tin về Đại, người ta nói nó đang ở xã Tả Lèng, mà hình như trong núi Pu Ta Leng. Ngày mai anh sẽ bắt đầu đi tìm.

Long giật mình, Long nói:

- - Núi Pu Ta Leng…? Sao anh lại đến đó…?

Tuấn đáp:

- - Thì chủ nhà hàng mà anh đến cho anh biết thông tin như vậy mà..?

Long gào lên:

- - Trời đất ơi, cho dù có là thật thì anh cũng không nên tin người dễ như vậy chứ…? Pu Ta Leng là ngọn núi hiểm trở, rộng lớn và vô cùng hoang vu. Sao anh có thể tìm được một người ở đó cơ chứ, kể cả anh Đại mà anh nói có ở đó thì anh định tìm bằng cách nào….? Anh phải nói cho em biết, ở nhà hàng đó anh đã gặp ai và có làm gì không…?

Tuấn kể lại tất cả những gì đã xảy ra cho Long nghe, nghe xong Long nói vào điện thoại bằng một giọng nghiêm trọng:

- - Không ổn rồi, anh phải quay về ngay…….Đó là một cái bẫy, bọn chúng không thể nào lại để anh đi dễ dàng như thế được. Nghe em, quay về ngay…….Rừng núi hiểm trở, nếu anh có chết ở đó cũng không ai biết…...Hơn nữa, anh nghĩ mà xem, theo như chúng nói, người của anh Đại biết anh Đại đang ở xã Tả Lèng thì tại sao anh ấy lại không liên lạc với anh…? Cách đây 3 tháng chẳng phải anh nói anh Đại vẫn liên lạc về nhà hay sao…? Không có lý nào anh ấy lại chọn một nơi hẻo lánh bậc nhất Việt Nam để lẩn trốn cả. Có quá nhiều nghi vấn từ thông tin của tên chủ nhà hàng. Không nói nhiều nữa, anh phải quay về đây ngay lập tức.

Nghe Long nói Tuấn mới vỡ ra được nhiều điều, quả thực so về độ tuổi thì gã tự xưng là chủ nhà hàng kia còn quá trẻ, lúc hắn xuất hiện, không ai gọi hắn là ông chủ Mã cả…..Tuấn ấp úng:

- - Khốn kiếp thật…..

Long định nói thêm thì điện thoại Tuấn hết pin do đã 2 ngày không sạc……

“ Tút….Tút….Tút…”

Đà ngồi bên cạnh, nhìn mặt Long lo lắng đến đổ mồ hôi, Đà hỏi:

- - Sao rồi, đại ca bảo sao…?

Long đáp:

- - Không ổn rồi, tao nghĩ đại ca đang gặp nguy hiểm…...Tao phải đi Lai Châu ngay.

Đà nói:

- - Không được, giờ mày mà đi nữa công việc ở đây biết tính làm sao…? Cứ bình tĩnh, chắc đại ca sẽ gọi lại ngay thôi…….

[.........]

Bên ngoài quán trọ, hai tên sát thủ đã đợi Tuấn từ lúc Tuấn vào. Giờ chúng đã thấy Tuấn đi ra, điều ngạc nhiên là chúng thấy Tuấn có vẻ vội vàng, Tuấn bước vội trên con đường nắng gắt rồi bất chợt nhảy lên một chiếc xe máy đã dựng sẵn ở gốc cây cột điện cách quán trọ tầm 100m.

Chiếc xe rồ ga phóng đi, hai tên sát thủ nghiến răng:

- - Thằng khốn, nó đây rồi….Nhưng hình như nó đánh hơi được gì đó thì phải, nó đang bỏ chạy…...Đuổi theo mau.