Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Chương 107: " Chơi " thật




— A...alo....anh...ạ....Có...có người muốn...muốn gặp ông chủ Mã.....

Tên bảo kê đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Đứng bên cạnh hắn chính là Tuấn.

Đầu dây bên kia có người hỏi:

— Là ai vậy...? Mà sao giọng mày run thế..? Mày đang ở đâu..?

Tên bảo kê nhìn Tuấn chờ đợi, đến khi Tuấn gật đầu hắn mới dám trả lời:

— Tôi đang ở nhà kho.....Mã 2.

Bên kia im lặng mấy giây rồi chỉ đáp lại đúng 1 câu:

— Ừ.

Rồi tắt máy, tên bảo kê nhìn Tuấn sợ hãi:

— Tao, tao cũng chỉ là đàn em thôi. Tao đã gọi điện rồi, lát nữa sẽ có người đến đây đón mày đi gặp ông chủ Mã.

Thực ra đó là một cái bẫy, một cái bẫy đơn giản chỉ cần ai tinh ý một chút là sẽ nhận ra ngay. Chỉ có điều Tuấn lại không phải người như vậy. Tuấn vẫn tin lời tên bảo kê nói là thật và chấp nhận ở im một chỗ chờ đợi.

Lúc này trong phòng ông Mã, kẻ vừa nhận điện thoại từ tên bảo kê chính là đại ca cầm đầu nhóm bảo kê có nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho ông chủ Mã. Nguyên nhân là bởi, sau cái chết của lão Nhị, mặc dù nhà hàng này chỉ là một địa bàn thuộc quyền quản lý của tay chân trong tổ chức. Nhưng sự việc không chỉ đơn giản như vậy, phía sau còn có sự chống lưng của cả mặt đỏ. Vậy nên khi tổ chức còn ổn định, mọi thứ được cân bằng, ông Mã chỉ việc sắp xếp làm sao cho hài hoà cả hai bên là ổn. Nhưng sau cái chết của lão Nhị, bên đen, bên đỏ không còn cân bằng nữa. Và đương nhiên, với cách làm việc độc đoán của Phụng. Bà ta không cho phép bất cứ nơi nào thuộc quyền quản lý của tổ chức có sự hiện diện của cớm. Tất nhiên, so với mấy lão già bụng phệ tham vơ vét lợi nhuận thì ông Mã đủ thông minh để hiểu bên nào nguy hiểm hơn.

Do vậy, ông Mã đã chọn làm việc cho Phụng. Gọi là làm việc cũng không hẳn, bởi nhà hàng Tam Đường chỉ đóng vai trò như một trạm cung cấp thông tin. Bởi hầu như quan chức cấp cao của Lai Châu thường hay tề tựu ở đây để bàn " công chuyện ". Và như vậy, Phụng sẽ dễ dàng nắp thóp những kẻ đó hơn, mặc dù tổ chức có thể hoạt động đến ngày hôm nay cũng là nhờ sự bảo kê của chính quyền, quan chức địa phương. Duy chỉ có điều, lão Nhị chết, mối nguy hiểm tiềm ẩn từ phía những kẻ này cũng thực sự khiến Phụng đau đầu. Bởi làm bạn với hổ, nếu không phải là một con hổ hung dữ hơn mà chỉ là một con thỏ thì bạn sẽ bị ăn thịt.

Đó là nguyên nhân vì sao, ông Mã lại phải yêu cầu sự giúp đỡ từ phía Gia Đình, đó là một nhóm người có nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho ông Mã cũng như nhà hàng. Và Phụng đã chấp nhận yêu cầu và gửi đến cho ông Mã những kẻ làm việc trong tổ chức. Và kẻ đứng đầu nhóm người này có tên là Trí, một tên thuộc hạ dưới trướng của Phụng. Trước đây hắn cũng nằm trong đội vận chuyển ma tuý trong khu vực các tỉnh thành lân cận. Sau khi lão Nhị chết, nội bộ gia đình do một tay Phụng thay đổi. Phụng khôn khéo cài nhiều tâm phúc của mình khắp nơi làm tai mắt. Trí cũng là một trường hợp như vậy.

Một mặt giao nhiệm vụ cho Trí bảo vệ ông Mã, nhưng mặt khác chính là canh chừng ông Mã, do thám xem địa bàn này hoạt động có gì bất thường hay không..? Tính Phụng vốn đa nghi, suy nghĩ kỹ lưỡng nên Phụng hiểu, khoảng thời gian " thay máu " của tổ chức vô cùng quan trọng.

Ông Mã hỏi Trí:

— Có vấn đề gì vậy..?

Trí đáp:

— Hình như dưới kho để đồ có chuyện. Ông chủ yên tâm, để tôi giải quyết. Đàn em tôi báo " Mã 2 ", rất có thể hắn là " Cớm ".

Ông Mã vội nói:

— Vậy cậu đi...đi xem sao...

Trí lấy điện thoại gọi, Trí nói:

— Chúng mày tập trung hết anh em đi xuống dưới kho để đồ ngay. Chặn lối ra vào, tao sẽ xuống sau.

Tắt máy, Trí quay lại nói với ông Mã:

— Ông chủ đừng lo, tôi sẽ giải quyết nhanh gọn. Bất kể kẻ nào khả nghi xuất hiện, chúng sẽ được chăm sóc kỹ lưỡng. Đó là lý do tôi có mặt ở đây.

Một đội gồm khoảng 7 người được lệnh của Trí lập tức đi đến nhà kho. Tên bảo kê khi nãy nhìn Tuấn hỏi:

— Tại sao mày lại muốn gặp ông chủ Mã đến như vậy..?

Tuấn trả lời:

— Tao nghe nói chủ nhà hàng này có quan hệ gì đó với em trai tao. Hiện giờ nó đang mất tích, tao cũng không biết nó ở đâu nên tao đến đây để hỏi thăm tin tức về nó.

Tên bảo kê hỏi tiếp:

— Em trai mày..? Em trai mày là ai..? Nó có quan hệ gì với ông chủ Mã.

Tuấn đáp:

— Tao cũng không rõ hai người họ có quan hệ gì, nhưng nơi đây là manh mối duy nhất giúp tao tìm em trai...Nó tên là Đại.....Hình như người ta gọi nó là Đại " Sát " thì phải...Tao cũng không rõ nữa.

Tên bảo kê nghe đến đây thì mặt tái nhợt đi, hắn ấp úng:

— Đại....Đại " Sát "......Là...là sao..?

Điệu bộ của hắn khiến Tuấn thấy lạ lùng, nhắc tới Đại, gã này đổ mồ hôi hột, miệng nói lắp bắp, Tuấn túm cổ hắn nhấc lên, Tuấn trợn mắt:

— Hình như mày cũng biết gì về nó phải không..?

Tên bảo kê ú ớ lắc đầu:

— Không, tao không biết gì cả..?

Nhìn mặt hắn, Tuấn nghĩ hắn đang nói dối. Nhưng đúng lúc này, cửa nhà kho được mở bung ra. Chạy xộc vào bên trong là 5 tên bảo kê giống với 3 tên khi nãy. Chỉ có điều đám người đến sau này có đem theo vũ khí. Tuy không phải hàng nóng nhưng chúng tỏ ra cẩn trọng và chuyên nghiệp hơn 3 tên kia nhiều.

Tên bảo kê vùng bỏ chạy khi thấy cứu viện tới. Nhìn đám người mặc vest đen, Tuấn giờ mới nhận ra mình bị lừa. Cuộc gọi khi nãy thực chất là một cuộc gọi cầu cứu viện chứ không phải đưa Tuấn đi gặp ông chủ nào cả.

Chuyện có liên quan đến Đại, hơn nữa nhìn bọn chúng, Tuấn có cảm giác chúng giống như những băng đảng mafia trong khoảng thời gian 1 năm Tuấn đã gặp khi còn ở bên Hong Kong. Là xã hội đen thứ thiệt, có tổ chức, hành động kín kẽ. Khi nãy 3 tên kia bị Tuấn đánh gục nhanh chóng là bởi bọn chúng khinh địch, chúng nghĩ Tuấn chỉ là thằng dở hơi đi lạc vào đây kiếm chuyện. Giờ thì mọi chuyện đã khác, chúng kéo đông tới đây vì lý do chúng đã coi Tuấn là một mối nguy hiểm.

Tuấn nói:

— Càng lúc tụi mày càng khiến cho tao phải thắc mắc. Chẳng lẽ việc gặp gỡ một chủ nhà hàng lại phải huy động nhiều người ngăn cản thế này hay sao...? Còn thằng kia, khi tao nhắc đến tên thằng em trai tao, nét mặt cũng như điệu bộ của mày đã thay đổi. Mày biết gì về nó đúng chứ..? Nếu như mày không tự nói, tao sẽ bắt mày phải nói. Lên hết đi lũ khốn.....Có vẻ như tao đã đến đúng chỗ rồi.

6 tên bảo kê nhìn nhau, một tên hỏi:

- - Có cần đợi đại ca đến không..?

Mấy tên còn lại đáp:

- - Khỏi, tưởng phải có nhiều hơn 1 thằng, chứ có mỗi mình nó thì làm xong báo lại với đại ca ( Trí) là được.

Gã bảo kê khi nãy bị Tuấn khống chế cảnh báo đồng đội:

- - Đừng chủ quan, thằng này có nghề, nó không phải dạng vừa đâu.

Mấy tên kia đáp:

- - Tụi tao biết rồi, đã dám đến đây kiếm chuyện một mình thì một là nó bị điên, hai là nó thực sự có bản lĩnh. Đại ca cũng có dặn, phải bắt sống nó để xem xem, rốt cuộc nó là ai...? Nếu nó là cớm thì sẽ không hay mấy đâu, mấy tháng qua bọn cớm bắt đầu đánh hơi ráo riết hơn rồi. Bắt lấy nó.

Lập tức cả 5 tên bảo kê lao vào tấn công Tuấn, tên có thân thủ nhanh nhất tung một cú đá cao nhắm vào phần đầu của Tuấn, tất nhiên là Tuấn né được, cúi thấp người né đòn, ngay sau đó Tuấn phản công bằng một cú đấm móc từ dưới lên sau khi trọng tâm đã dồn toàn bộ xuống hai chân, lúc này Tuấn như một chiếc lò xo chuẩn bị bung sức. Nhưng đúng như những gì Tuấn dự đoán, bọn chúng không phải hạng xoàng, ngay cú đá đầu tiên của đồng đội, đúng lúc Tuấn phản đòn thì từ hai bên mạn sườn, hai gã khác đã kịp tung tiếp ra hai đòn đá nhắm vào Tuấn từ cả hai phía trái phải. Nếu Tuấn vẫn ra đòn đấm tên trước mắt thì sẽ bị hai tên khác đánh trúng. Bắt buộc Tuấn phải dừng lại, đưa hai cánh tay khép vào hai bên vai, Tuấn gồng mình đỡ cùng một lúc hai cú đá của đối thủ.

" Bịch....Bịch "

Đám bảo kê này cũng có nghề, lực đá khá mạnh, dù đỡ được đòn nhưng hai cánh tay của Tuấn vẫn cảm thấy tê rần. Nếu khi nãy không kịp thu đòn về thế thủ, chắc chắn trúng cùng một lúc 2 cú đá này, ít nhiều sẽ bị tổn thương. Cảm nhận của Tuấn về đám người này không sai.

Đó là mới chỉ có 3 tên đồng loạt ra đòn, 2 tên còn lại dừng lại 1 nhịp, chúng nói:

- - Khá đấy, đúng là mày có nghề thật, xem ra khi nãy mày hạ 3 thằng kia không phải là do may mắn. Nếu bọn tao khinh địch mà lên từng thằng, chắc cũng đo đất rồi. Nhưng tốt nhất mày nên ngoan ngoãn quỳ xuống chịu trói đi, và khai hết ra, mày có phải cớm đến đây thăm dò hay không...?

Tuấn nhếch mép cười:

- - Có vẻ như bọn mày đang hiểu nhầm chuyện gì đó thì phải...? Chúng mày cũng được đấy, chơi thật nào....? Bọn mày khiến tao nhớ lại khi đó, bọn xã hội đen Hong Kong cũng vậy.....Và khi đánh với bọn chúng, tao chẳng phải nương tay với thằng nào cả.....Khà khà....

Sau câu nói, Tuấn lao thẳng vào gã vừa tấn công mình đầu tiên, trong khi tất cả bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì....

" Bốp "

Tuấn tung một cú đấm thẳng, dù đã đưa tay ra đỡ được nhưng tên bảo kê không thể ngờ được lực đấm của Tuấn lại khủng khiếp như vậy. Hắn bị đấm trật cổ tay, người bị đẩy lùi về phía sau cả mét. Nhưng khi hắn còn chưa kịp kêu đau do cổ tay bị trật thì thứ cuối cùng hắn nhìn thấy là một bóng đen nhảy bật lên ngang thân của hắn, ngay sau đó là một cú đá móc thẳng vào cổ hắn kéo dập đầu hắn xuống sàn nhà.

" Phịch "

Tuấn tiếp đất, nằm ngay dưới chân hắn là một thằng bảo kê úp mặt xuống sàn trong tư thế quỳ, tên bảo kê không còn cử động được nữa.

Tuấn hất hàm chỉ tay về phía những thằng còn lại:

- - Tới lượt chúng mày.