“Tiệc gì?”
“Chỉ là một tiệc sinh nhật đơn giản.”
“Anh có thể tìm Du Mộng Nhị.”
“Tìm ai là việc của tôi. Cô chỉ cần đồng ý hay từ chối. Nhưng bây giờ cô muốn ly hôn, cô không có quyền từ chối.”
Sầm Dao nghĩ rồi nói: “Khi nào?”
“Tối mai, tôi đến đón cô.”
Sầm Dao khẽ cau mày: “Anh biết tôi ở đâu sao?”
“Hai ngày nay đều thấy Khương Oánh Oánh đón cô. Cô nói, tôi biết cô ở đâu không.” Bộ Tử Ngang nhắc nhở cô: “Nhớ sửa soạn đẹp đẽ một chút.”
Sầm Dao đáp lại: “Anh đã mời tôi thì ăn mặc thế nào là việc của tôi, anh không có quyền can thiệp.”
…
Hôm sau.
Buổi tối.
Đúng như dự tính, Bộ Tử Ngang trực tiếp đến “Nhã Uyển” đón cô.
Anh ta mặc âu phục gọn gàng, nhìn rất trang trọng.
Sầm Dao chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần dài màu đen và một đôi giày đế bằng cũng màu đen. Nhìn rất sạch sẽ dễ chịu.
“Bà Bộ à, chúng ta phải đến một buổi tiệc rất trang trọng, tuy rằng cô ăn mặc như vậy rất đẹp, nhưng chỉ sợ sẽ bị người ta chặn ở ngoài cửa.” Bộ Tử Ngang đẩy cửa xe bước xuống.”
Sầm Dao thật sự là một người phụ nữ rất đẹp.
Ngay cả khi ăn mặc đơn giản như thế này, cũng không thể che giấu nổi khí chất và vẻ đẹp trên người cô.
“Không cho vào là tốt nhất, dù sao tôi cũng không muốn cùng anh tham dự tiệc tùng gì.”
“Không muốn tham gia thì cô cũng phải tham gia, lên xe.” Bộ Tử Ngang mở cửa xe phía ghế phụ. Nhưng Sầm Dao lại không ngồi vào chỗ đó, chỉ đi đến phía sau, ngồi lên ghế sau.
Bộ Tử Ngang nhíu mày liếc nhìn cô. Cô chỉ lãnh đạm ngoảnh mặt về phía cửa sổ, dường như không nhìn thấy hành động của anh ta vậy.
Anh ta hít thở nặng nề, cuối cùng, ngượng ngập đóng cửa xe phía ghế phụ lại.
Trên đường đi không hề yên tĩnh chút nào.
Bộ Tử Ngang vẫn còn vướng mắc quan hệ giữa cô và Thương Ngộ.
“Sầm Dao, bình thường cô thông minh như vậy, sao lại chọn trúng Thương Ngộ chứ?”
“Tôi thông minh sao?” Sầm Dao nhìn anh ta, cười một tiếng: “Nếu tôi mà thông minh thì lúc đầu sao lại kết hôn với anh?”
Sắc mặt Bộ Tử Ngang rất khó coi: “Thương Ngộ so với cô nghĩ còn ăn chơi hơn nhiều. Ăn chơi đánh bạc, món nào hắn ta cũng có, phụ nữ ngủ với hắn ta không một ngàn thì cũng một trăm!”
“Vậy sao?” Sầm Dao không chút quan tâm.
Thái độ bình thản như vậy của cô khiến Bộ Tử Ngang càng tức giận: “Cô có thái độ gì vậy? Tôi là có ý tốt nhắc nhở cô.”
Ánh mắt của Sầm Dao từ gương chiếu hậu chiếu lên Bộ Tử Ngang, hiếm khi không tranh cãi với anh ta: “Bộ Tử Ngang, tôi và Thương Ngộ không có quan hệ đó, cho nên, anh ta là loại người gì, làm chuyện gì đều không liên hệ chút gì với tôi. Lần trước anh nhìn thấy tôi và anh ta ở chung, thật ra là tối đó tôi bị anh ta tính kế.”
Bộ Tử Ngang nhìn vào mắt cô, hơi ngập ngừng, hỏi:
“Sao hai người lại quen biết, vì sao hắn ta lại tính kế cô?”
Sầm Dao đương nhiên không nói sự thật, chỉ đáp: “Sầm Hoàn là nhân viên của anh ta, tối đó tôi đi đón Sầm Hoàn.”
“Hắn ta tính kế Sầm Hoàn, kết quả lại tính lên đầu cô?”
“Đại khái là vậy.”
“Quả nhiên là cặn bã.” Bộ Tử Ngang mắng một tiếng: “Em trai đã như vậy, chỉ e đổng sự trưởng của Thương Đình Lập cũng không tốt lành gì.”
“Bọn họ không phải cùng một loại người, anh đừng so sánh họ với nhau!” Sầm Dao gần như vô thức phản bác lời nói của Bộ Tử Ngang.
Không biết vì sao cô lại không muốn nghe bất cứ ai nói xấu người đó.
Bộ Tử Ngang xoay mặt qua, chăm chú nhìn cô: “Sao cô chắc chắn như vậy, cô rất thân với anh ta à?”
Sầm Dao cũng âm thầm cảm thấy mình có chút quá kích động.
Lúc này, bình tĩnh lại, chỉ đáp: “Không thân. Gặp anh ta ở sân golf một lần.”
“Chỉ vì chuyện lần đó mà cô đã có được nhận định này?” Bộ Tử Ngang nói: “Sản nghiệp của Nguyên Thịnh quá lớn, sau lưng nhà họ Thương bọn họ, những chuyện bẩn thỉu chỉ sợ đếm cũng không hết. Ai cũng không thể nói là tốt hơn ai.”
Sầm Dao không tiếp lời, không muốn nói chuyện nhà họ Thương với anh ta nữa. Cô cũng không muốn nhắc tới người nào đó nữa.
…
Xe dần chậm lại.
Chạy trên đường rất lâu mới tới được địa điểm mở tiệc.
Bữa tiệc tối nay được tổ chức ở một căn biệt thự ở ngoại ô. Biệt thự có ba tầng.
Khi họ đến, bên trong đã mở đèn sáng choang.
Trên tầng hai, tầng ba và sân thượng đều có người.
Sầm Dao ngẩng đầu nhìn, có thể thấy tất cả mọi người bọn họ đều mặc âu phục chỉnh tề, hoặc mặc váy, mỗi người đều cầm một ly rượu, ăn uống linh đình.
Xem ra, tối nay xuất hiện ở đây đều là giới thượng lưu của Bắc Thành.
Bộ Tử Ngang nắm tay Sầm Dao rồi khoác lên cánh tay anh ta.
Sầm Dao sực tỉnh, sau đó đi vào.
Hai người đàn ông mặc đồ đen chặn họ lại, Bộ Tử Ngang đưa thiệp mời. Hai người nhìn nhìn, đánh giá Sầm Dao.
“Quần áo của tôi không thích hợp à? Được thôi. Một mình anh vào đi.” Sầm Dao rút tay ra khỏi tay Bộ Tử Ngang.
Bộ Tử Ngang giữ tay cô lại: “Cô cố ý phải không? Đã đến đây rồi, cô đừng mong chạy thoát!”
Hai người ở cửa vừa định mở miệng, lúc này, có một bóng người từ bên trong đi ra.
“Cho họ vào đi.”
m thanh dịu dàng nhẹ nhàng.
Sầm Dao chỉ cảm thấy rất quen tai.
Vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy Điền Điềm đứng ở cửa. Một thân váy trắng, duyên dáng yêu kiều.
Sầm Dao nhìn cô, dường như đang tự hỏi có hỏi Bộ Tử Ngang cố tình chỉnh cô không.
“Điền Điềm.” Bộ Tử Ngang không biết suy nghĩ trong lòng Sầm Dao lúc này, chỉ kéo Sầm Dao lên trước chào hỏi Điền Điềm.
“Tôi còn cho rằng anh sẽ không đến.” Điền Điềm cười nói với Bộ Tử Ngang.
“Quà của cô.” Bộ Tử Ngang đưa một chiếc hộp nho nhỏ cho Điền Điềm: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Điền Điềm nhận lấy.
Ánh nhìn dời đến bên cạnh, nhìn Sầm Dao, dường như bị bất ngờ trong chốc lát. Sau đó, thành thật nghĩ nghĩ: “Vị này là?”
“Vợ tôi, Sầm Dao.” Bộ Tử Ngang choàng vai cô, giới thiệu.
“Thì ra là bà Bộ.” Điền Điềm chào hỏi cô.
Tiếng “bà Bộ” khiến đáy lòng Sầm Dao mệt mỏi.
Tiếng “bà Bộ” này kỳ thực là khoảng cách lớn nhất giữa cô và Điền Điềm.
Cô vốn muốn sửa lời Điền Điềm, nhưng sửa rồi thì sẽ thế nào? Hiện tại lẽ nào cô không phải là bà Bộ? Về mặt luật pháp, bọn họ vẫn chưa ly hôn. Cô hà tất phải lừa người lừa mình.
“Chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu không?” Điền Điềm cố ý hỏi.
“Ngày sinh nhật của nhóc con kia, chúng ta đã gặp qua ở nhà hàng.”
Điền Điềm giả vờ như đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi. Thì ra cô là vợ của Tử Ngang, hôm đó thật sự làm phiền cô rồi.”
“Đứa trẻ nào thế?” Bộ Tử Ngang hỏi.
“Còn có thể là con ai nữa, đương nhiên là con của Đình Lập rồi.” Điền Điềm dịu dàng cười, đôi mắt lóe sáng nhìn Sầm Dao. Sầm Dao biết cô ta đang nhìn mình, trên mặt từ đầu tới cuối đều thản nhiên. Chỉ nghe Bộ Tử Ngang hỏi: “Tối nay chủ tịch Thương có đến không?”
“Sinh nhật tôi, anh ấy đương nhiên phải đến rồi.” Điền Điềm cười đáp.
Trái tim Sầm Dao hỗn loạn, cơ thể cứng lại.