Thương Hựu Nhất cúi đầu đứng đó, mím chặt môi không nói gì.
Điền Điềm từ đầu đến cuối ngồi xổm ở đó, dịu dàng nhẫn nại nói chuyện với đứa trẻ.
Sầm Dao đứng từ xa nhìn cô ta.
Đây là một người phụ nữ khó mà có thể bì kịp. Ôn nhu phóng khoáng, nhẹ nhàng như nước. Áo sơ mi trắng cùng chiếc váy dài đến đầu gối màu cam, có đường viền nổi bật.
Cô ta và Thương Đình Lập ở chung một chỗ, có thể thấy được cảnh tượng sẽ đẹp đẽ nhường nào.
Hơn nữa, cô ta đối xử với Thương Hựu Nhất rất tốt.
“Chị, chị quen à?” Sầm Hoàn thấy Sầm Dao cứ nhìn về phía bên đó liền kéo tay cô.
Sầm Dao mới sực tỉnh, nhìn Sầm Hoàn một cái: “Em ngồi đây một lát, chị đi một lát sẽ quay lại ngay.”
“Dạ.” Sầm Hoàn gật đầu.
Sầm Dao bước tới với quả bóng trong tay.
Cô nhìn Thương Hựu Nhất, miễn cưỡng cười: “Cái này của cháu à?”
m thanh này…
Điền Điềm đứng bên đó không tự chủ được nhìn cô vài cái.
Chỉ nhìn thấy đối phương mặc áo sơ mi sọc trắng, quần jean bình thường và một đôi giày đen đế bằng.
Hơi nghiêng người, mái tóc dài lười biếng xõa xuống từ phía sau vành tai phải trắng như tuyết, có một dạng phong tình khó mà diễn đạt được.
Điền Điềm đã gặp qua nhiều người phụ nữ đẹp, nhưng Sầm Dao đang đứng trước mặt đây, tuy rằng có cách ăn mặc không bằng, nhưng vẫn mang lại cảm giác đẹp đẽ vô cùng.
Thương Hựu Nhất lại ghét nụ cười của cô.
Tiểu Dao không nhận ra, nhóc đang tức giận, nhóc không hề vui chút nào sao? Sao cô ấy còn có thể cười vui vẻ như vậy được?
Lâu như vậy cô cũng không đến tìm nhóc, một câu giải thích cũng không có.
Thương Hựu Nhất càng nghĩ càng giận, phớt lờ Sầm Dao, khuôn mặt nhỏ nhắn quay đi.
Điền Điềm sực tỉnh, vội dặn dò tài xế ở bên cạnh: “Đi cùng tiểu thiếu gia, đừng để thằng bé đi xa quá.
“Dạ.” Tài xế đáp một tiếng, vội chạy theo.
“Thật ngại quá, thằng bé thật sự không cố ý đâu.” Điền Điềm giải thích, cầm lấy quả bóng trên tay Sầm Dao.
Sầm Dao cười cười, vén tóc ra sau tai, đứng thẳng lên lắc đầu: “Không sao đâu.”
Nói xong, tầm nhìn tiếp tục hướng theo đứa trẻ đã đi xa, trong lòng có chút mất mát.
Nghĩ đến khi nhóc bị bệnh, dáng vẻ ỷ lại vào mình, bây giờ, chỉ e đều thuộc về vị Điền tiểu thư này.
“Hôm nay là sinh nhật của thằng bé, vừa đúng lúc ở nhà hàng này có thể nhìn thấy chim cánh cụt, cho nên mới muốn đưa thằng bé đi xem, không ngờ thằng bé lại đột nhiên nổi giận.” Điền Điềm giống như đang trò chuyện với cô, giọng điệu có chút bất lực cùng cưng chiều, lại không hề than phiền.
Sầm Dao ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay là sinh nhật thằng bé à?”
Cô nhớ ra rồi, tiệc sinh nhật đó chỉ là một buổi tiệc tổ chức sớm.
“Ừ.” Điền Điềm gật đầu, nhìn thời gian, giống như tùy tiện nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi còn có hẹn với ba của thằng bé, phải đến chỗ của ông bà nội, không thể trò chuyện với cô nữa.”
“A. Được. Làm lỡ thời gian của cô rồi.” Sầm Dao gật đầu với Điền Điềm, đi về chỗ của mình.
Đột nhiên cảm thấy, đây mới đúng là người một nhà.
Cùng con trai trải qua sinh nhật, cùng con trai đến gặp cha mẹ……….
Cô tâm sự trùng trùng quay lại, Sầm Hoàn thấy sắc mặt cô không tốt: “Chị, sao thế?”
“Không có gì.”
“Đứa trẻ đó là ai? Nhìn thì cũng đáng yêu, mà thái độ đối với chị lại không tốt chút nào. Thật không lịch sự!”
“Đừng nói như vậy, thằng bé là một đứa trẻ ngoan.” Đối với lời Sầm Hoàn nói, Sầm Dao không thể đồng tình.
Sầm Hoàn bĩu môi: “Nói cứ như chi quen biết nó vậy.”
Sầm Dao nhìn ra ngoài nhà hàng một cái, chỉ thấy Điền Điềm ôm nhóc lên xe.
Cái đầu nhỏ của cậu nhóc đột nhiên quay lại nhìn cô, từ một khoảng cách, ánh mắt một lớn một nhỏ nhìn về nhau, Sầm Dao có thể thấy rõ sự đau buồn trong đáy mắt của đứa trẻ.
Nghĩ đến món quà sinh nhật trong túi mà mình đã sớm chuẩn bị, lại muốn đứng lên, nhưng chiếc xe lại không hề dừng lại, mà nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt cô trầm xuống, mất đi ánh sáng.
Thôi!
Nhóc chẳng qua là thiếu thốn tình thương, cho nên lúc đó mới ỷ lại vào cô như vậy. Bây giờ có cô Điền rồi, cô liền trở nên dư thừa.
Lúc này, trên xe.
Thương Hựu Nhất vẫn tức giận không vui, luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Điền Điềm dùng kẹo dụ nhóc, nhóc cũng không quay đầu.
“Hựu Nhất, đang nghĩ chuyện gì vậy, hay là nói cho cô Điềm Điềm biết đi?” Điền Điềm thu kẹo lại, rất thành thật cùng nói tâm sự.
Thương Hựu Nhất chầm chậm quay đầu, tức giận nói: “Cô Điềm Điềm, cô nói, cô ấy có phải là đã không còn nhớ cháu không?”
“Sao có thể? Hựu Nhất đáng yêu như vậy, cô ấy sao có thể không nhớ cháu chứ. Hơn nữa, lúc nãy cô ấy không phải là đã chủ động đến chào hỏi cháu sao?” Điền Điềm vuốt ve gương mặt đáng yêu của nhóc.
Thương Hựu Nhất chu môi: “Cháu vốn còn định để cô ấy lấy ba cháu, làm mẹ của cháu. Bây giờ xem ra, cô ấy không phù hợp.”
Điền Điềm kinh ngạc.
Ngoài mặt thì cười nhưng lại có chút miễn cưỡng.
Nhưng vẫn dịu dàng nói: “Cháu cảm thấy không thích hợp là đúng rồi. Hựu Nhất, cô ấy vĩnh viễn không thể gả cho ba cháu.”. Tiên Hiệp Hay
“Tại sao chứ?”
“Cô ấy đã kết hôn, có chồng, có gia đình rồi. Sau này, cô ấy sẽ cùng chồng mình sinh con, cô ấy sẽ là mẹ của những đứa trẻ khác.”
Nghe đến đây, tiểu Hựu Nhất lại không vui, ném hết kẹo vừa cầm trong tay vào trong cặp.
Điền Điềm lại tiếp tục nói: “Với địa vị và thân phận hiện tại của ba cháu, tuyệt đối không thể ở bên cạnh cô ấy. Cho dù sau này cô ấy ly hôn, ba cháu có muốn cưới cũng sẽ cưới người phụ nữ có thân phận, có địa vị hơn cô ấy. Cháu hiểu không.”
Thương Hựu Nhất có chút bối rối, vốn không thể hiểu được.
Điền Điềm xoa đầu nhóc: “Thôi, cháu còn nhỏ, không hiểu thế giới phức tạp của người lớn đâu.”
Ăn cơm với Sầm Hoàn xong, Sầm Dao trở về Nhã Uyển.
Nghĩ đến cậu nhóc, lại có chút đau lòng.
Cô lấy điện thoại ấn số. Nhưng điện thoại của cậu nhóc đã khóa máy.
Lúc này, chắc là cả nhà họ đang vui vẻ bên nhau!
Nằm lên giường, Sầm Dao trước sau vẫn không ngủ được. Trong đầu, lúc là cậu nhóc, lúc lại là Thương Đình Lập, lúc lại là vị Điền tiểu thư kia.
Cuối cùng, cô mặc quần áo, cầm túi xách lên.
“Oánh Oánh, cho chị mượn xe dùng một lát.”
“Trễ vậy rồi mà chị còn đi đâu?”
“Ra ngoài hít thở.”
Sầm Dao chỉ đáp như vậy, rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài. Khi Khương Oánh Oánh hét gọi cô dẫn mình theo, cô đã bước vào thang máy rồi.
Sầm Dao lái xe lên núi.
Trong đêm, gió thổi dữ dội, cả người được bao phủ bởi khí mát lạnh.
Cô cứ cho rằng mình không có mục đích gì, chỉ chạy ra biển hóng gió. Nhưng khi dừng xe lại, mới nhận ra mình không hề lái xe ra biển, mà đã đến Tĩnh Viên.
Lúc nào, Tĩnh Viễn đã sáng đèn.
Sầm Dao chỉ dừng xe bên ngoài, không hề tiến vào.
Nghĩ một hồi, lấy điện thoại, ấn một dãy số.
Là của ông Phó. Lần trước đem xăng tới cho Khương Oánh Oánh, ông Phó đã để lại số điện thoại, hiện giờ đã phải dùng đến rồi.
Điện thoại reo một lúc thì kết nối.
“A lô, xin chào, ai vậy?” m thanh của ông Phó từ điện thoại truyền ra.
Xung quanh ông rất yên tĩnh.