Sầm Dao vốn đã không có cách nào nghe thấy lời người đàn ông nói.
Chỉ cảm thấy cơ thể giống như có thứ gì đó nóng bỏng liên tục râm ran, những tiếng rên rỉ không thể kiểm soát được từng đợt từng đợt tràn ra khỏi môi.
Dáng vẻ này của Sầm Dao khiến Thương Đình Lập không cách nào khống chế được nữa.
Hít một hơi sâu, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc dài ẩm ướt của cô, ôm lấy khuôn mặt cô, hôn thật sâu lên môi cô.
Bàn tay to lớn, xé mở quần áo trên người cô, lưu loát mở nút áo, cởi xuống ném ra khỏi bồn tắm.
Ngón tay dài mơn trớn khắp thân hình thon thả của cô.
Sầm Dao mặc một chiếc quần jean bó sát.
Anh mở khóa quần, kéo xuống, nâng hông cô lên, chiếc quần trên người cô bị kéo xuống hơn nửa, xuống đến đầu gối.
Dưới ánh đèn, cơ thể cô hiện ra sáng bóng như ngọc, gợi cảm đến mê người.
“Em có biết chúng ta đang làm gì không?” Thương Đình Lập mút đôi môi run rẩy của cô.
Thần trí của Sầm Dao đã sớm tiêu tan, vốn không thể trả lời anh được.
Cô chỉ cảm thấy thế này khiến cô rất thoải mái.
Cô đúng là một học sinh giỏi, học theo cách của anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại lướt qua vòm ngực anh, tiến vào quần tây.
“Tiên sinh, bác sĩ đến rồi!”
Bên ngoài cửa, vang lên tiếng của Dư Phi.
Thương Đình Lập hít sâu một hơi, siết chặt cổ tay cô.
Rời khỏi đôi môi cô, từ từ bình tĩnh lại, mới trầm giọng đáp: “Để bác sĩ chờ trong phòng khách”
“Dạ được” Dư Phi đáp một tiếng, dẫn bác sĩ vào phòng khách.
Cuối cùng Thương Đình Lập cũng không làm gì Sầm Dao, không hề thừa nước đục thả câu.
Anh không quên được lần đầu tiên cô uống say, dáng vẻ cô nằm trên người mình khóc lóc.
Lúc bế cô từ bồn tắm ra, cô khó chịu thút thít, khuôn mặt nhỏ tiếc nuối chưa thỏa mãn.
Anh mang qua một tấm chăn, quấn cô lại.
Lại hôn một nụ hôn sâu lên môi cô: “Chờ khi em tỉnh lại, tốt ông: nhất em nên giữ dáng vẻ này với tôi! Đến lúc đó, em muốn thế nào, muốn bao nhiêu lần, tôi đều thỏa mãn em”
Thương Đình Lập tiện tay kéo áo ngủ của khách sạn mặc vào, đích thân đi gặp bác sĩ.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho cô uống thuốc an thần, kê thêm một số loại thuốc, dặn dò cho cô uống nhiều nước.
Thương Đình Lập nhìn người con gái đã an tĩnh chìm vào giấc ngủ trên giường, đến tận bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ửng đỏ.
Anh nhíu mày, hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”
“Uống nhiều nước, cố gắng sớm tống hết thuốc ra ngoài.
Nếu như ngày mai có chỗ nào không ổn thì đến bệnh viện kiểm tra kỹ lại”
“Được, đã làm phiền rồi” Thương Đình Lập để Dư Phi tiễn bác sĩ về.
Cô an tĩnh nằm ngủ trong phòng.
Thương Đình Lập tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lấy điện thoại gọi cho Dư Phi, dặn dò: “Đi điều tra xem, chuyện này có phải có liên quan đến Thương Ngộ: Hôm sau.
Trong nhà của thím hai nhà họ Thương.
Thương Ngộ tỉnh dậy trên giường, toàn thân đau đớn.
Tối qua không ngờ rằng vậy mà lại xui xẻo tới mức gặp phải chồng Sầm Dao.
Không bắt được Sầm Dao, ngược lại còn bị đánh một trận.
Thương Ngộ nhớ lại chuyện tối qua, có chút bực bội.
Tức giận đá tung chăn, vừa mới ngồi dậy, đã nghe thấy tiếng của mẹ mình vang lên ở bên ngoài: “Đình Lập à, sao lại đến đây sớm ợ thế? Là tìm bé cá nhỏ nhà thím à, bé cá nhỏ giờ này vẫn còn ngủ!
Thím đi gọi nó dậy”
Thương Ngộ vừa nghe, trong lòng đã có dự cảm không lành.
Lễ nào anh của anh ta đã biết chuyện tối qua rồi sao? Không thể nào! Người phụ nữ Sầm Dao đó đi †ố cáo à?
Còn đang suy nghĩ, cánh cửa đã bị đẩy ra.
Thương Ngộ ngước mắt lên, thì thấy Thương Đình Lập hai tay đút túi quần đang đứng ở cửa.
Anh cao cao tại thượng nhìn chằm chằm xuống cậu ta, ánh mắt sắc bén chưa từng thấy, khiến người ta kinh sợ.
“..
Anh” Thương Ngộ chột dạ, hơi run rẩy, cẩn thận chào hỏi.
Mẹ của Thương Ngộ Vương Di Quân đứng ở bên cạnh, trống ngực cũng đánh thình thịch.
“Thím ra ngoài đi” Thương Đình Lập lên tiếng, chỉ nói có ba chữ, ngữ khí không cho người ta từ chối.
Vương Di Quân bước vào: “Bé cá nhỏ, có phải là có chỗ nào làm anh con không vừa lòng không? Con mau xin lỗi Đình Lập đi!”
“Mẹ, ở đây không có chuyện của mẹ” Thương Ngộ đẩy mẹ mình sang một bên, đi về phía Thương Đình Lập: “Anh, em…”
“Cậu khốn nạn cũng có mức độ thôi!” Thương Ngộ chưa nói xong đã bị lãnh một cú tát.
Mỗi một từ Thương Đình Lập thốt ra, đều uy nghiêm vô cùng, mang theo khí thế của người chủ nhà họ Thương.
Thấy con trai bị đánh, Vương Di Quân cũng không dám than một tiếng.
Vị chủ trẻ tuổi của Nguyên Thịnh này, ngày thường tính cách đều có vẻ rất tốt, đối xử với người khác luôn tử tế, nhưng mà, bản thân người trong nhà họ đều hiểu rất rõ, những thứ đó chẳng qua là bề ngoài mà thôi.
Nếu anh thật sự nổi giận rồi, không ai dám không nhường anh ba phần.
Thương Ngộ bị ăn một cái tát trước mặt đám người hầu, làm sao có thể phục chứ?
“Anh, anh có ý gì chứ?”
“Trước giờ cậu luôn không tranh giành gì, chuyện hôm qua là mánh khóe gì tôi cũng không có thời gian quan tâm! Nhưng cậu lại dám động vào người bên cạnh tôi thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cậu!”
ng: Thương Ngộ rướn cổ lên: “Không giữ thể diện cho em, anh có bao giờ cho em thể diện à? Anh mà giữ thể diện cho em thì anh có thể trước mặt nhiều người như vậy vì một người phụ nữ đã kết hôn mà đánh em à?”
“Thằng bé hư hỏng này, con còn dám cãi lại anh con à!” Vương Di Quân ôm cánh tay cậu ta lại, dạy dỗ.
“Anh? Anh gì chứ? Mẹ, mẹ còn không nghe ra à? Anh ta đe dọa con như thế, ý tứ chẳng qua là muốn đuổi con và mẹ ra khỏi Nguyên Thịnh thôi!”
“Con nói bậy bạ gì vậy?”
hông: Thương Ngộ khiêu khích cười chế nhạo Thương Đình Lập: “Thương Đình Lập, anh dám làm thế sao?
Anh dám đuổi tôi và mẹ tôi sao?”
Ánh mắt lạnh lùng của Thương Đình Lập nhìn chằm chằm Thương Ngộ: “Tự hỏi lại bản thân mình có dám chọc vào tôi hay không! Đuổi cậu đi à, dễ như trở bàn tay”
Anh nói xong thì sải bước ra khỏi phòng.
Thương Ngộ tức giận đập phá đồ đạc trong phòng.
Vương Di Quân tận tình khuyên bảo: “Con trai ngoan, con đừng đấu với anh con được không?
Chúng ta như thế nào trải qua những ngày an nhàn có gì không tốt chứ?”
“Có gì tốt chứ? Rõ ràng con cũng là người nhà họ Thương, vị trí anh ta ngồi vốn dĩ con là của con! Bây giờ con lại phải ngày ngày sống dựa vào người khác, từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của anh ta, nhìn sắc mặt anh ta mà sống! Mẹ, anh ta khinh mẹ con chúng ta cô nhi quả phụ, khinh mẹ quá nhu nhược yếu đuối”
Vương Di Quân bật khóc: “Chúng ta không phải là cô nhi quả phụ sao, chỗ dựa cũng không có, đấu với nó thế nào chứ?”
“Mẹ, mẹ chờ đi, sẽ có một ngày, con sẽ kéo anh ta xuống.
Vị trí của anh ta, cuốn cùng sẽ là của conl”
Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào.
Sầm Dao từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng xa lạ, người có chút mơ màng, không biết mình lúc này đang ở đâu.
Cô đang ở đâu đây? Sao lại ở đây chứ?
.