“Hôm nay sao chị lại quên mang chìa khóa nữa rồi?” Khương Oánh Oánh vừa lẩm bẩm nói vừa mở cửa.
Nhìn thấy đứng bên ngoài là một lớn một nhỏ, cô ngây người cả nửa ngày.
Môi trên chạm môi dưới, một lúc lâu không nói được lời nào.
Trong tay hai người là hai chiếc ô cùng kiểu dáng một lớn một nhỏ, trên u phục của người đàn ông có vài giọt nước chảy xuống, trên chiếc áo khoác của cậu nhóc cũng có nước mưa.
Hai người cứ như vậy đứng cùng nhau, đúng là đủ khiến người ta kinh ngạc trợn mắt há mồm.
“Anh… hai người… sao lại đến đây?”
Cuối cùng Khương Oánh Oánh cũng sực tỉnh, bỏ mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Dì ơi, chúng cháu đến tìm tiểu Dao.
Tiểu Dao ở đây sao?” Thương Hựu Nhất lịch sự hỏi.
Khương Oánh Oánh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nhóc, trong lòng liền cảm thấy mềm mại.
Chẳng trách Sầm Dao lại đồng ý đến nhà họ Thương làm bảo mẫu!
Tiểu soái ca đẹp trai chết người, dù là ai gặp cũng không thể cự tuyệt được!
Gen di truyền của Thương Đình Lập đúng là rất tốt.
“Dì ơi?” Không thấy đáp lại, Thương Hựu Nhất lại gọi một tiếng.
Khương Oánh Oánh “a” một tiếng: “Dao Dao vẫn chưa quay lại đây.
Hay là hai người vào nhà ngồi đi?
Dì giúp cháu gọi điện thoại cho cô ây”
Thương Hựu Nhất muốn lập tức tiến vào, nhưng vẫn “kín đáo” quay đầu nhìn người sau lưng một cái.
Thương Đình Lập không gật đầu, chỉ hỏi: “Cô ấy đang ở công ty sao?”
“Không có, chị ấy từ chức rồi”
Khương Oánh Oánh nói thẳng: “Nghe chị ấy nói, chị ấy và Bộ Tử Ngang có chuyện, bây giờ đang ở đâu thì em cũng không biết”
Thương Đình Lập giữ chặt chiếc ô trong tay.
Thương Hựu Nhất ngẩng đầu, đôi mắt to lớn ngây thơ nhìn anh: “Ba ơi, Bộ Tử Ngang là ai?”
“Chúng ta đi” Mặt Thương Đình Lập không biểu lộ cảm xúc.
Bàn tay lớn vỗ vào vai cậu nhóc, lại gật đầu với Khương Oánh Oánh: “Đã làm phiền rồi”
“Không có, lần trước là em làm phiền Thương tiên sinh” Khương Oánh Oánh lịch sự đáp.
Thương Hựu Nhất không chịu đi: “Ba à, chúng ta vào ngồi chút đi.
Tiểu Dao lát nữa sẽ quay về rồi! Dì cũng mời chúng ta vào nhà ngồi đó.”
“Không được” Thương Đình Lập thẳng thừng cự tuyệt, khuôn mặt căng thẳng.
“Vậy ba về một mình đi, con vào chờ tiểu Dao” Cậu nhóc đưa chiếc ô của mình vào tay anh, muốn đi vào nhà.
Thương Đình Lập vươn tay, chỉ kéo một cái đã mang nhóc quay lại.
Bằng một tay đã trực tiếp bế cậu nhóc lên rồi.
“Ba!” Thương Hựu Nhất vùng vẫy thân hình nhỏ bé, muốn thoát khỏi †ay anh.
Bàn tay Thương Hựu Nhất rất có lực, giữ nhóc lại.
Nhìn con trai mình, trầm giọng nói: “Đó là chông cô ấy”
Năm chữ này, nghe không ra tâm tình gì, chỉ có ánh mắt là tối đen thâm trầm.
Anh lại nói: “Vợ chông họ hẹn hò, con ở đây chờ cái gì?”
Thương Hựu Nhất sững người.
Một lát sau, miệng nhỏ xệ xuống, vừa rồi còn náo loạn giờ bỗng nhiên đã yên tĩnh trở lại.
Nhóc không nói gì nữa, giống như chịu một nỗi đau rất lớn, gục vào vai người đàn ông, để mặc cho anh ôm mình xuống lầu.
Bước vào thang máy, cuối cùng nhóc cũng lên tiếng hỏi: “Ba ơi, ba nói xem, có phải tiểu Dao hẹn hò nên quên con rồi không?”
Thương Đình Lập một tay ôm nhóc, một tay cầm hai chiếc ô, không đáp lại.
Nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.
Khương Oánh Oánh đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng dần khuất dạng của một lớn một nhỏ, run rẩy một lúc.
Vừa rồi, mình có phải đã nói sai gì không? Nhìn dáng vẻ tủi thân của cậu bé, thật đáng thương!
Hơn nữa, hai cha con này với Dao Dao rốt cuộc có quan hệ gì chứ?
Sao nửa đêm nửa hôm lại tìm đến cửa chứ?
Trong đầu Khương Oánh Oánh có một đống dấu hỏi.
Đóng cửa, vội vã đi tìm điện thoại gọi cho Sâm Dao.
Nhưng gọi mãi gọi mãi, điện thoại vẫn không liên lạc được.
Bên này.
Cuối cùng Bộ Tử Ngang cũng ra khỏi phòng cấp cứu.
Anh ta vẫn chưa tỉnh hẳn.
Mấy người nhà họ Bộ đều vội đứng lên.
“Tử Ngang, con không sao chứ?”
“Anh ơi, anh sao rồi?”
Bộ Tử Ngang hơi mở mắt, cố gắng nhìn xung quanh.
Muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng được.
Bác sĩ nói: “Bây giờ tinh thân bệnh nhân không tốt, bị gãy bảy cái xương sườn, xuất huyết não nhẹ, gia đình không nên ồn ào.
Tối nay, chỉ cần không xuất huyết não nghiêm trọng, thì không cần làm phẫu thuật”
“Được, cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!” Nhậm Minh Huyên liên tục cảm ơn.
Sầm Dao đứng dậy, muốn đi qua chỗ Bộ Tử Ngang.
Nhưng lại nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên: “Tử Ngang!”
Tiếng của Du Mộng Nhị vang lên.
Sầm Dao dừng lại.
Du Mộng Nhị bước vài bước qua, liếc mắt thấy Sâm Dao, sắc mặt lạnh lùng.
“Sâm Hoàn, chúng ta về phòng đi”
Sầm Dao hạ giọng nói với Sâm Hoàn, đi về một hướng khác.
Lúc đi ngang qua Du Mộng Nhị, Du Mộng Nhị chỉ liếc mắt là nhận ra Sầm Hoàn ngay.
Đêm tân hôn của Sầm Dao và Bộ Tử Ngang, Sầm Hoàn cũng ở đó.
Cô ta sảy thai, Sâm Hoàn cũng không thoát khỏi liên quan.
Vừa nghĩ đến chuyện đã qua, ánh mắt Du Mộng Nhị liên sắc bén như dao, chỉ hận không thể chém chị em Sầm Hoàn Sầm Dao ra làm mấy khúc.
Sầm Hoàn không khách khí, lạnh lùng nói một tiếng: “Tiểu tam”
Du Mộng Nhị tức đến run rẩy, hai tay nắm chặt, ngón tay bị siết chặt đến trắng bệch.
Sầm Dao về lại phòng bệnh.
Lục Lị Lị đem cơm tối để ở đầu giường: “Đây là tài xế vừa đưa đến đó, nhân lúc còn nóng ăn một chút đi”
Sầm Dao ngồi xuống sô pha, không có khẩu vị gì.
Lục Lị Lị hỏi: “Sao thế? Tử Ngang không sao chứ?”
“Phải theo dõi.
Xuất huyết não, chỉ sợ sẽ nghiêm trọng” Sâm Hoàn đáp thay Sầm Dao.
“Đứa trẻ này cũng thật làm mẹ bất ngờ.
Sâm Dao, lần trước con nói chuyện muốn ly hôn, mẹ cảm thấy con nên suy nghĩ kỹ càng đi.
Như hiện tại, người đàn ông có thể vì con cả mạng cũng không cần cũng không nhiều rồi” Lục Lị Lị lại nhắc nhở.
Sầm Dao chỉ nói: “Sâm Hoàn, cho chị mượn điện thoại một lát”
Sâm Hoàn đưa điện thoại cho Sâm Dao.
Sầm Dao ấn một dãy số, vốn muốn gọi, nhưng mà nghĩ đến gì đó, nhìn Sầm Hoàn một cái rồi lại bỏ điện thoại xuống.
Bọn họ đều ở đây, nếu như mình gọi điện thoại cho Thương Đình Lập, lỡ như Sầm Hoàn biết được, không biết sẽ thế nào nữa.
“Sao thế?” Sâm Hoàn hỏi: “Sao ấn số rồi lại không gọi nữa?”
“Chị sợ nhớ nhầm số rồi.
Em có đem theo sạc điện thoại không?”
“Có.
Em sợ trong bệnh viện buồn chán!” Sầm Hoàn lấy sạc điện thoại trong túi đưa cho Sâm Dao.
Sâm Dao cắm sạc vào, để trên đầu giường.
“Sạc điện thoại để ở chỗ chị đi, ngày mai chị em đến công ty chị đưa cho em” Sầm Dao nói.
Sau đó, cô lại nhìn Sâm An cha mình và Lục Lị Lị: “Ba, mẹ, hai người về đi.
Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai Sầm Hoàn còn phải đi làm”
“Cũng được.
Dù sao con cũng không sao” Lục Lị Lị gật đầu.
Sầm An dặn dò: “Ăn cơm tối đi”
“Dạ”
Ba người họ đi rồi, cuối cùng trong phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại.
Sầm Dao mở điện thoại lên.
Trễ như vậy, tiệc sinh nhật của cậu nhóc chỉ e đã kết thúc từ lâu rồi!
Nghĩ đến khuôn mặt thất vọng của Thương Hựu Nhất, trong lòng cảm thấy đầy tội lỗi.
.