“Em phải bình tĩnh lại.
Em vừa vào xã hội, mới tiếp xúc với một người đàn ông trưởng thành tinh tế thì liền cho rằng mình đã nhìn thấy cả thế giới, cho nên mới đâm đầu vào.
Đây không phải là yêu, chỉ là say mê nhất thời mà thôi.
Khoảng thời gian này em không nhìn thấy anh ta, không nghĩ về anh ta, thì tự nhiên em sẽ quên đi anh ta thôi.
Chờ đến lần sau em gặp lại anh ta, tuyệt đối sẽ không còn cảm thấy động lòng nữa”
Sầm Dao tận tình khuyên bảo.
Ai ngờ được Sầm Hoàn bên kia lại không để vào tai: “Em cảm thấy bây giờ em nói với chị chính là đàn gảy tai trâu, chị hoàn toàn không hiểu yêu là gì.
Giữa chị và anh rể từ đầu đến cuối đều là bi kịch.
Cho nên chị mới có thể đem tình yêu thuần khiết cho em nói thành kích động nhất thời.
Chị, chị đang bôi nhọ tình yêu của em”
Sầm Hoàn đã chọc vào nỗi đau của cô.
Trong lòng Sâm Dao cũng không vui vẻ: “Được, tình yêu của em vĩ đại, chị không hiểu.
Vậy bây giờ em cứ ở đó khóc với tình yêu vĩ đại của em đi, chị không nghĩ ra được cách tốt gì cho em, cũng không cho em ý kiến được”
“Em cũng không trông mong gì vào cách của chị” Sầm Hoàn bực bội cúp máy, trong lòng hơi giận dữ.
Sâm Dao bị làm ầm ĩ đến tâm trạng cũng chùng xuống nhiều.
Nhớ đến những lời Sầm Hoàn nói đến trong điện thoại, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, có chút không thoải mái.
Nhưng nhất thời bản thân cũng không hiểu cuối cùng là không thoải mái ở đâu.
Khương Oánh Oánh ngập ngừng hỏi: “Sao thế? Sầm Hoàn và chị cãi nhau vì chuyện gì thế?”
Sầm Dao lắc đầu, uống một ngụm rượu, chỉ khẽ nói: “Nói ra dài lắm, đừng nhắc nữa”
Bữa tối, Sầm Dao không ăn mấy miếng, chỉ uống thêm vài ngụm rượu.
Khương Oánh Oánh xung phong dọn dẹp, làm vỡ hai cái bát nhưng cũng không có bị thương gì.
Sầm Dao tắm rửa xong, nằm trên giường chờ cho tóc khô.
Điện thoại bên cạnh reo lên một tiếng.
Cô cầm điện thoại lên xem, là một tin nhắn thoại.
Tiểu Dao, cô ngủ chưa?
Là tin nhắn thoại của Thương Hựu Nhất.
Sầm Dao nghĩ ngợi, mới trả lời: “Vẫn chưa”
Mấy ngày nữa đến sinh nhật cháu, bà nội nói ngày mai làm tiệc sinh nhật cho cháu, thuận tiện cầu chúc thân thể cháu chuyển biến tốt, cô có thể làm mẹ cháu một ngày không?
Sâm Dao nghe đoạn tin nhắn này, trong đầu liền nhớ đến những lời Sầm Hoàn nói vê cô Điền trong điện thoại, cố không trả lời.
Chỉ để điện thoại sang một bên, tiếp tục sấy tóc.
Một lát sau, Thương Hựu Nhất lại gửi tin nhắn đến: Tiểu Dao, chỉ một ngày cũng không được ạ?
Sầm Dao nghe thấy giọng nói non nớt của đứa trẻ, ánh mắt, khuôn mặt của nhóc như hiện ra trước mắt cô, khiến cô không nhẫn tâm.
Nhưng, theo trực giác, cô lại luôn không muốn đến gần Thương Đình Lập quá.
Cô nghĩ nghĩ rồi gửi một tin nhắn thoại.
Hựu Nhất, ngày mai cô không rảnh lắm.
Nếu như cháu muốn có mẹ một ngày, thì hỏi ba cháu đi, để ba giúp cháu, ba cháu sẽ có cách mà.
Chắc cậu nhóc thật sự đi hỏi rồi, điện thoại yên tĩnh một lúc lâu.
Khi cô sấy tóc được một nửa, điện thoại lại nhận được một tin nhắn.
Đến đi, không ai thích hợp hơn em đâu.
Với tưởng rằng là tiếng của đứa bé, kết quả, vừa mở ra, lại nghe thấy tiếng của Thương Đình Lập truyên ra từ điện thoại.
Giọng nói của anh vừa êm tai vừa có từ tính, nghe như tiếng nhạc trên đài phát thanh trong đêm sâu.
Tim Sầm Dao đập loạn một nhịp, có chút không hiểu cái gì gọi là “không ai thích hợp hơn em.
Không phải cô Điền đó thích hợp hơn cô sao?
Sầm Dao thiếu chút nữa là hỏi thành tiếng câu này, nhưng mà hỏi ra thì cảm thấy có chút không thích hợp, nên mới nuốt mấy lời này lại.
Giọng nói đáng thương của Thương Hựu Nhất lại truyền đến: “Tiểu Dao, bạn học đều cười cháu, nói cháu là con khỉ chui ra từng tảng đá.
Cô đến tham gian tiệc của cháu, sau này bọn họ sẽ không dám cười nhạo cháu nữa! Cầu xin cô đó, cô nhất định phải đến.
Chỉ cần cho bạn học nhìn thấy cô, cháu liền để bác Phó đưa cô về”
Sầm Dao nghe mấy lời này của đứa nhỏ, trái tim co rút lại.
Thật giống như nếu cô không xuất hiện ở bữa tiệc, thì mình sẽ biến thành một tội nhân.
Lý trí nói với cô, cô nhất định phải từ chối, nhưng cô lại không tự chủ được lên tiếng đáp ứng: “Được”
Lời vừa nói ra, đã hối hận rồi, vội thu hồi lại.
Nhưng mà đứa trẻ này dường như biết được suy nghĩ của cô, sợ cô sẽ từ chối, đã vội vàng gửi tin nhắn thoại qua: “Cháu đã nghe thấy rồi nhé!”
“Tiểu Dao, chuyện cô đã đồng ý với cháu thì không được hối hận đâu!”
“Vậy cháu đi ngủ đây, tạm biệt!
Cháu rất nhớ cô, cô cũng đừng quên nhớ cháu đói”
Một loạt tin nhắn thoại, liên tục gửi đến, Sầm Dao nghe thấy, tuy rằng hối hận nhưng cũng cảm thấy ấm áp.
Thôi bỏ đi! Đến lúc đó cô xuất hiện một chút rồi đi là được rồi.
Sầm Dao nghĩ ngợi, nằm ngửa lên giường, trong đầu nghĩ xem nên tặng là gì cho cậu nhóc? Đứa trẻ này chỉ e là không thiếu thứ gì.
Lúc này, trong phòng sách ở Tĩnh Viên, Thương Hựu Nhất ngẩng cái đầu nhỏ lên, chu môi cười: “Ba ơi, con nói như vậy, quả nhiên tiểu Dao liên đồng ý với con.”
“Ừ.
Cô ấy dễ mềm lòng” Thương Đình Lập lật tài liệu, nhắc đến người nào đó, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.
Tuy rằng cô đóng chặt cửa trái tim mình, nhưng đối với lần con trai sinh bệnh đó, anh có thể thấy được Thương Hựu Nhất chính là yếu điểm chết người của cô.
Thương Hựu Nhất chu môi: “Nhưng mà, nếu không phải tại ba, chắc chắn tiểu Dao đã đồng ý từ lâu rồi.
Ba, sao ba đột nhiên lại không có sức hút nữa vậy?”
..
Người nào đó đen mặt.
Thương Hựu Nhất cầm viết làm bài tập, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lại bật cười: “Quả nhiên tiểu Dao không giống phụ nữ khác, ánh mắt cũng không giống.
Chắc chắn cô ấy thích kiểu giống như con!”
Cậu nhóc gian manh: “Ba, chờ con trưởng thành thì con sẽ cưới tiểu Dao về nhà”
Người nào đó liếc nhóc một cái, rất vô tình cự tuyệt: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Tại sao?”
“Cô ấy là mẹ con”
Thương Hựu Nhất phồng miệng, có chút thất vọng: “Nhưng mà, không chắc tiểu Dao sẽ gả cho ba đâu.
Cô ấy đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, tốt bụng lại có năng lực, sẽ không thèm làm mẹ kế của con.
Ba à, điều kiện của ba không xứng với tiểu Dao”
Môi Thương Đình Lập trùng xuống.
Đây là bị con mình ghét bỏ à?
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên nghe thấy lời nói anh không xứng với ai đó.
Đóng tài liệu lại, anh nhìn con trai, thành thật nói: “Cô ấy có gả cho ba hay không, ba có xứng với cô ấy hay không thì cô ấy vẫn là mẹ con”
“..” Đôi mắt to tròn đen láy của Thương Hựu Nhất đảo một vòng, có chút không hiểu, lại dường như đã hiểu rồi.
Lẽ nào, nhóc không phải là khỉ con chui từ đá ra à?
Hôm sau.
Sầm Dao lái xe đến cửa hàng mua quà cho cậu nhóc.
Lượn nửa ngày trời, cuối cùng mua cho nhóc một vòng đeo tay bình an, mang ngụ ý tốt lành.
Cô vừa ra khỏi cửa hàng, điện thoại trong túi đã điên cuồng reo lên.
Sầm Dao cầm điện thoại lên nhìn số điện thoại trên màn hình, bắt máy rồi áp điện thoại vào tai.
“Sầm Dao, cô về nhà một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với côi”
Giọng Nhậm Minh Huyên truyền từ điện thoại ra, ngữ khí không tốt lành gì.
Sầm Dao vừa nghe đã đoán ra việc ly hôn của mình có tiến triển rồi.
.