“Chủ tịch Thương đang theo đuổi mẹ đứa bé?”
Khương Oánh Oánh lại hỏi, cố ý nhìn sang Sầm Dao bên cạnh.
Nếu là như vậy thì thật sự không có chút khả năng nào với Dao Dao nhà cô rồi!
Thật đáng tiếc.
Sầm Dao vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh, mỗi một từ đều nghe rất rõ ràng.
Nếu anh thật sự đang theo đuổi mẹ của đứa bé thì cô có thể yên tâm rồi.
Đứa trẻ đó có mẹ ruột thương, chí ít không cần cô phải bỏ tâm ra lo lắng, cũng không như tài xế Phó nói, cứ khăng khăng đòi gặp mình nữa.
Nhưng Thương Đình Lập quả nhiên là như mình nghĩ, trước đó cùng với mình chẳng qua là muốn tìm cảm giác mới lạ, chơi đùa một chút.
Vẫn còn may, cô không ngu ngốc mà sa vào.
Nếu không, hiện tại khó coi chính là bản thân cô rồi.
Sầm Dao suy nghĩ linh tinh, nhâm nhi đồ uống.
Đúng lúc này, người phục vụ bên ngoài đẩy cửa.
“Chủ tịch Khương, có khách đến”
Giọng nói của người phục vụ vang lên.
“Là ai thế?”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, chỉ có Sầm Dao vẫn chưa ngẩng đầu, đã nghe một giọng nói mang ý cười: “Khách quý đến cửa nha”
Mọi người cũng đã lần lượt đứng dậy, mấy cô gái ngồi trong góc cũng đã không còn ầm ï nữa.
“Chủ tịch Thương!”
“Chủ tịch Thương, xin chào!”
Tiếng thăm hỏi cứ vang lên.
Khương Húc Đông cũng đứng dậy: “Cứ nghĩ là cậu không đến chứ”
“Tiện đường đi qua, ghé vào xem xem” Giọng nói nhẹ nhàng của Thương Đình Lập truyền tới.
Sầm Dao một mình ngôi trên ghế, giữa một đám người đang đứng thì đặc biệt nổi bật.
Cô ngẩng đầu nhìn người vừa đến, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ trong căn phòng chiếu lên người anh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đơn giản mà sáng sủa.
Người đàn ông này bẩm sinh đã mang ánh sáng, anh vừa xuất hiện, liền thu hút ánh nhìn của mọi người, không thể rời mắt.
Đám con gái đang ca hát, lúc này không hát nữa, tụ tập lại như ong vỡ tổ.
“Trước đây đã sớm nghe qua chủ tịch Thương, không ngờ lại trẻ như vậy”
“Em gái, trọng điểm là còn đẹp trai nữa!” Lục Di cười đáp lời mấy cô gái, nói ra trọng điểm, khiến mọi người đều đỏ mặt.
Dường như với Thương Đình Lập, mấy lời nhận xét này không có quan hệ gì với anh, từ đầu đến cuối đều thản nhiên.
Ánh mắt chỉ xuyên qua đám người trước mặt, cuối cùng, dừng lại trên mặt Sâm Dao.
Sầm Dao phát hiện, trong đáy mắt anh không hề có nửa điểm kinh ngạc, chỉ luôn xao động không ngừng.
Nhưng chỉ một khắc sau, anh liền rời mắt, không nhìn nhiều nữa.
Sầm Dao cũng không chào hỏi, chỉ yên lặng uống đồ uống.
Cuối cùng Khương Oánh Oánh ngồi bên cạnh nắm lấy khuỷu tay cô, hạ giọng hỏi: “Sao lại không chào hỏi gì vậy?”
“Không quen” Sầm Dao chỉ đáp có hai chữ.
Khương Oánh Oánh lắc đầu, biểu hiện không hiểu nổi hai người này.
“Được rồi, đừng đứng nữa, tìm chỗ ngồi xuống đi” Thân là nhân vật chính của bữa tiệc, Khương Húc Đông lên tiếng sắp xếp.
Chủ tịch Thương muốn ngồi, ai mà không háo hức nhường đường chứ.
“Chủ tịch Thương, ngồi bên này đi”
“Chỗ này cũng được!”
“Chỗ này không khí tốt”
Nam nữ đều muốn nhường chỗ.
Đám đàn ông thì đều muốn móc nối chút quan hệ, còn đám phụ nữ, chút tâm tư đó cũng không khó đoán là mấy.
Khương Húc Đông, đám người Lục Di và Ngôn Phong đối với cảnh tượng trước mặt này đã nhìn quen từ lâu rồi, chỉ cười cười nhìn qua.
Sầm Dao vẫn còn nhìn trân trân không nói nên lời.
Người đàn ông này thật sự là bất kể ở nơi nào, bất kể là lúc nào đều nhận được sự vây quanh của đám đông.
Con cưng của trời, đại khái chắc để ám chỉ những người như anh.
Thương Đình Lập bước qua, đứng lại bên cạnh Sầm Dao.
Sâm Dao đang uống đồ uống, nhìn thấy chiếc quân tây màu đen, động tác uống nước cũng dừng lại.
truyện xuyên nhanh
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, không cử động.
Rõ ràng là không có ý nhường chỗ.
Cảnh tượng có chút gượng gạo.
Ngay sau đó, chàng trai trẻ tuổi ngồi bên phải Sầm Dao nhích người sang một bên, khích động nói: “Chủ tịch Thương, anh ngồi đi!”
Thương Đình Lập gật đầu, lịch sự nói: “Cảm ơn”
Sầm Dao yên lặng ngồi trên sô pha.
Thương Đình Lập ngồi bên cạnh cô.
Chỗ trống nhiều như vậy, sao anh cứ phải ngồi bên cạnh caao vậy, Sầm Dao thật sự hơi không hiểu cuối cùng anh là có hay không có ý gì với mình.
Nếu nói là có, anh cũng không thể không nói với cô một câu.
Nếu nói là vô ý, nhiều chỗ ngồi như vậy anh không thể nói là không thấy.
Tối nay là sinh nhật của Khương Húc Đông, Thương Đình Lập lại trở thành nhân vật chính thứ hai của tối nay, mỗi người đều mời rượu anh, cùng anh chào hỏi mấy câu.
Sầm Dao ngồi bên cạnh, chỉ nghe tiếng bọn họ cụng ly cũng cảm thấy cực khổ.
Nghĩ lại, vị trí chủ tịch tập đoàn Nguyên Thịnh này cũng không dễ ngồi, mọi mặt đều phải để tâm đến.
Khương Oánh Oánh nghiêng đầu kề vào tai cô: “Chủ tịch Thương thật sự không cố ý chứ?”
Sâm Dao rũ mắt: “Làm sao chị biết được?”
Một đoàn người nữa lục tục kéo đến.
Trong phòng càng lúc càng chật.
Có người hét lên: “Dồn về bên kia đi.”
Thương Đình Lập không nhúc nhích, cũng không có ai dám ép anh.
Nhưng Sầm Dao và Khương Oánh Oánh thì khác.
Đám con gái dồn qua, ép hai cô lại.
Sầm Dao bị ép về phía Thương Đình Lập.
Chiếc váy cô mặc vốn không ngắn, nhưng sau khi ngồi xuống, váy đã bị kéo qua khỏi đầu gối, để lộ một khoảng đùi trắng như tuyết.
Tay phải Thương Đình Lập đang để trên đôi chân thon dài.
Cô nhích người qua, tay anh liền bị ép vào cặp đùi mịn màng.
Toàn thân Sầm Dao đông cứng, chỉ có chỗ đó là cảm thấy nóng như lửa đốt.
Cô ngồi đó như ngồi trên đống lửa.
Không nhích người được, mà người đàn ông bên cạnh thì giống như không nhận ra điều gì, vẫn luôn nghe người bên cạnh nói chuyện.
Có mấy lần cô muốn kéo tay anh ra, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng không chạm vào anh.
“Oánh Oánh, người đến càng lúc càng đông, khi nào chúng ta đi?”
Cứ ngồi như vậy cũng rất gượng gạo.
“Mọi người đến gần đủ rồi, thì có thể cắt bánh.
Đợi một lát nữa đi”
Khương Oánh Oánh hạ giọng, nhìn sắc mặt cô không đúng, hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chị ra ngoài hít thở một chút.”
Sầm Dao nói xong muốn đứng dậy, nhưng vẫn chưa đứng dậy, người đàn ông đột nhiên quay người lại, cánh tay dài vòng qua trước mặt cô để lấy rượu.
Lúc này, con đường trước mặt cô đã bị chặn hoàn toàn.
Cô đành ngồi xuống, chờ Thương Đình Lập lấy rượu xong mới đi.
Anh quay lại thế này, khoảng cách rất gần, gân đến hơi thở của anh có thể phải vào mũi cô.
Người đàn ông này, vậy mà có thể ngồi ở một nơi tửu sắc thế này mà trên người vẫn luôn có mùi hương thanh nhã.
Rất sạch sẽ.
Sầm Dao chỉ cần nhích vê phía một chút là chóp mũi của cô có thể chạm vào mặt người đàn ông.
Thậm chí cô còn cảm nhận được ánh mắt ghen tị của vô số cô gái.
Sầm Dao yên lặng chờ Thương Đình Lập dời người, nhưng mà anh vẫn như chưa chọn được cái vừa ý, chai rượu này không được, loại kia cũng không vừa mắt.
“Chủ tịch Thương” Cuối cùng Sầm Dao không nhịn được lên tiếng.
Thương Đình Lập nghe thấy tiếng gọi, nhẹ nhàng quay đầu lại.
Lúc này, môi anh gần như chạm vào cô.
Sâm Dao kinh ngạc một lát, cơ thể mềm nhũn, lùi đầu về phía sau.
“Hay là, anh muốn cái nào, tôi lấy giúp anh?” Cô đề nghị, cố hết sức khiến giọng mình thật bình tĩnh.
“Cũng được.” Thương Đình Lập lịch sự đáp: “Làm phiền cô Sầm rồi”
.