Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 225: 225: Đau Xót





“Nhìn anh đắc ý kìa, chắc bây giờ đang vui muốn chết đúng không, lúc trước cô Mạc kêu anh đến anh còn không muốn đến, bây giờ thì lại, hừ” Giọng Từ Châu chua lòm, trong lòng lại rất bái phục vận may của lão Vương.

Gương mặt sần sùi của Vương An nở nụ cười đắc ý: “Ai mà ngờ được chứ? Chỉ có thể nói ông đây quá may, thời tới cản không kịp”
Từ Châu khinh thường, không chấp nhặt với anh.

Hai người nói nói cười cười một đổng chuyện, chờ đến khi cúp máy thì ý cười trên mặt Từ Châu cũng dần nhạt đi.

Anh ta lấy một cái điện thoại được giấu trong bức tường kép ra, gửi một tin nhân đi: “Tình hình mới, Thương Vân có địa bàn mới, đang ở Nguyên Thịnh”
Lúc nhận được tin nhắn nây.

Khương Húc Đông vừa khéo đang ở trong văn phòng của Thương Đình Lập.

Di động vừa mới thông báo, nhìn thấy hàng chữ kia, trên mặt giấu không được ý cười.

Thương Đình Lập vốn đang bận bịu xử lý tài liệu, không hề có một giây phút rảnh rỗi, đột nhiên cảm thấy Khương Húc Đông đúng thật là tới đây làm anh khó chịu.

Anh bận bịu làm việc.

Anh ta thì ngược lại, vui vẻ ra mặt, làm người ta ngứa cả răng.

“Úi, Chủ tịch Thương, anh đúng là chọc người ta thật rồi, người ta còn dọn đài đấu võ đến trước cửa nhà anh rồi kìa” Khương Húc Đông cầm di động đưa thẳng vào mặt Thương Đình Lập cho anh xem.

Thương Đình Lập khó khăn lắm mới ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, nghe vậy thì ngẩng đầu lên theo bản năng, tin tức đập vào mắt cũng không nằm ngoài dự đoán của anh.


Từ sau khi Khương Húc Đông tự tay đưa tư liệu của La Sát Môn và mối liên hệ giữa nó với Thương Vân cho anh nghe, anh cũng đã nghĩ đến e là cậu ta còn sẽ có những bước tiếp theo nữa.

Quả nhiên.

Nếu bây giờ cậu ta đã thay đổi một tòa cao ốc văn phòng khác.

Vậy cũng rất có khả năng cậu ta sẽ xây dựng tòa cao ốc văn phòng này thành một Thiên Triều Entertainment thứ hai, nhưng rất rõ ràng là cậu ta sẽ dời toàn bộ trọng tâm sang bên này.

Dù sao những chuyện bên trong Thiên Triều Entertainment cũng có chút dơ bẩn.

Nếu anh đoán không sai, Thiên Triều Entertainment rất có khả năng sẽ trở thành một con chốt thí của cậu ta.

Nếu dự án kia của cậu ta xảy ra sai lầm.

Suy nghĩ cẩn thận lại một lúc, Thương Đình Lập phát hiện cậu ta đang giữ vị trí vô cùng chủ động.

Tiến có thể công, lui có thể thủ.

Phía trước cậu ta có Thiên Triêu Entertainment và La Sát Môn bảo vệ, sau lưng còn có một công ty mới thành lập ủng hộ.

Mặc kệ thế nào, mọi chuyện diễn biến ra sao cũng sẽ không làm cậu ta gặp xui xẻo được.

Thương Vân đúng là một đối thủ rất mạnh.

Thương Đình Lập và Khương Húc Đông không thể phản đối điểm này được.


“Anh định làm thế nào đây? Kẻ địch mạnh như vậy, anh cũng nên phản công đúng không?” Khương Húc Đông nhìn anh bằng ánh mắt hả hê, trong giọng nói lại rất sốt ruột nhao nhao muốn thử.

Thương Đình Lập trực tiếp đập một phần tài liệu lên mặt anh.

Khương Húc Đông nhanh nhẹn giơ tay lên đỡ, cạn lời: “Nể mặt chúng ta là anh em tốt, tôi muốn nhắc nhở anh một chút, có cần qua cầu rút ván như vậy không hả”
“Đối với anh thì rất cần thiết” Thương Đình Lập đáp trả lại.

Hai người nhìn nhau vài lần rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Đồng thanh nói: “Bắt ba ba trong rọ." Nếu Thương Vân làm việc cẩn thận làm người ta khó bắt được nhược điểm như vậy.

Vậy thì trực tiếp sáng tạo một điều kiện cho cậu ta đi.

“Tôi nghe nói cậu ta sắp mở một cuộc triển lãm tranh, đúng là ông trời tự dâng cơ hội đến, anh may thật đấy” Khương Húc Đông nói.

Vào lúc này mà Thương Vân còn có tâm trạng mở triển lãm tranh thì hiển nhiên nói không thế nào chỉ vì danh lợi thôi.

Cậu ta luôn to gan, hành động luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nếu như đứng ở địa vị của cậu ta mà suy nghĩ.

Có lẽ lần triển lãm tranh này chính là chỗ cậu ta đặt những trang thiết bị y tế kia.


Nhưng mà tất cả mọi chuyện bây giờ vẫn còn đang là suy đoán, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào chỉ có thể tự mình đi xem.

"
“Anh đi xem sao?” Khương Húc Đông hỏi, cũng chỉ vì muốn xem kịch hay mà thôi.

Thật ra anh đã biết lần triển lãm tranh này Thương Đình Lập không thể không đi.

Nhìn vẻ mặt hả hê của Khương Húc Đông, Thương Đình Lập cười lạnh: “Lần triển lãm tranh này e là không chỉ mình tôi sẽ đi, chắc là em gái của anh cũng sẽ đi cùng, tôi tin rằng cậu ta chắc chắn đã gửi thư mời đến cho em gái của anh rồi” “Như nhau thôi” Khương Húc Đông bị câu này của anh làm nghẹn họng, ngoài cười nhưng lòng không cười đáp trả.

Lúc Thương Đình Lập về phòng bệnh của Sầm Dao, vừa vào đã thấy ngay thư mời nằm trên bàn.

Anh vẫn gọt trái cây cho Sầm Dao ăn như mọi hôm, ánh mắt lại không biết đã nhìn chäm chằm vào tấm thiệp mời kia bao nhiêu lần rồi.

Sầm Dao vẫn khá nhạy cảm với những phản ứng của anh, đương nhiên cũng biết anh đang để ý cái gì.

Cô không giấu diếm mà nói thẳng cho anh biết: “Hôm nay Vân đến, cậu ta cho em một tấm thư mời, đây là buổi triển lãm tranh đầu tiên ở Trung Quốc của anh ta, trong đó có hai tấm vé, nếu không chúng ta đi chung đi” “Được thôi” Thương Đình Lập lập tức gật đầu đồng ý.

Dùng thư mời của tình địch lại dẫn theo người phụ nữ mình yêu nhất để đến tham dự buổi lễ triển lãm tranh của cậu ta, nghĩ đến việc có lẽ cậu ta sẽ rất khó chịu, Thương Đình Lập gần như không hề do dự.

Hơn nữa còn thâm quyết định, nói không chừng chờ đến lúc đó Hựu Nhất cũng đã tỉnh lại rồi.

Đến lúc đó cả gia đình ba người bọn họ sẽ đầy hạnh phúc xuất hiện trước mặt cậu ta.

Để xem cậu ta còn dám không biết xấu hổ mà dòm ngó Sầm Dao nữa hay không, cho dù cậu ta dám làm như thế thì Thương Đỉnh Lập nhất định sẽ làm cậu ta vui vẻ mà đến, đau thương mà về.

Suy nghĩ cúa Thương Dình Lập rất đẹp.


Nhưng mà mọi chuyện lại không đúng ý anh.

Mãi đến sáng sớm hôm diễn ra triển lãm tranh, Hựu Nhất vẫn cứ yên lặng mà nằm trên giường bệnh.

Sầm Dao còn định tham gia triển lãm tranh xong sẽ lập tức quay về, nhìn thấy gương mặt múp míp của Hựu Nhất bây giờ đang dân dân gây hóp lại, trong lòng đau xót, lần đầu tiên trong đời cô muốn đổi ÿ.

“Làm sao đây? Em không muốn đi tham gia triển lãm tranh nữa.

Chỉ cần nghĩ đến Hựu Nhất sẽ cô đơn một mình nằm trên giường bệnh thì tim em giống như bị người ta xé rách vậy” Sầm Dao nhẹ nhàng sờ mặt Hựu Nhất, trong mắt toàn là vẻ không nỡ.

Tuy rãng Thương Đình Lập cũng rất mất mát vì đến tận bảy giờ Hựu Nhất vẫn chưa tỉnh lại, những mã nhìn dáng vẻ Sầm Dao lưu luyến chia tay thế này, khóe môi anh lại nhịn không được giật giật.

Thời đại này đều là cưng nhỏ bỏ lớn.

Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thấy Sầm Dao dùng ánh mắt như thế này nhìn anh, nói thật trong lòng anh cũng có hơi ghen tị.

Thương Đình Lập dẹp nỗi đau xót trong lòng sang một bên, bước lên nằm tay cô an ủi: “Mấy hôm nay em không có ra ngoài, xương cốt cũng sắp mục hết cả rồi, em cũng không muốn sau khi Hựu Nhất tỉnh lại còn phải lo lắng cho em đúng không” Cậu bé Hựu Nhất hệt như ông cụ non kia đúng là thật sự sẽ làm như vậy thật.

Mà lần này Thương Đình Lập lại đi xem triển lãm tranh cùng cô cũng chỉ hy vọng có thể thay đổi tâm trạng của cô một chút.

Nếu không ngày nào cô cũng buồn chán ngồi trong bệnh viện, không có bệnh cũng sẽ sinh bệnh.

Sầm Dao nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, cũng biết anh đang lo cho cô nên đành gật đầu không từ chối nữa.

Nhưng mà tâm trạng của Thương Đình Lập vì Sầm Dao mà dần trở nên vui vẻ khi nhìn thấy một bức tranh trong buổi triển lãm thì lập tức biến mất hoàn toàn.