Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 197: 197: Lời Đồn Vớ Vẩn





Bà thím vừa mới nói xong, Vương Di Quân vốn đang tò mò lập tức lạnh mặt, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.

Cũng may thím kia đang vội xắt rau, không chú ý thấy sắc mặt dữ tợn của nhị phu nhân, nếu không nhất định sẽ hoảng sợ cắt phạm vào tay.

Nhị phu nhân ngày thường vẫn luôn ôn hòa rộng rãi, bây giờ tức giận trừng to hai mắt, trong mắt toàn là hận ý, làm người ta không rét mà run.

Đôi môi đỏ của Vương Di Quân bị căn đến trắng bệch, nghĩ đến liều thuốc mới mua mấy hôm trước, nỗi thấp thỏm luôn chực trào trong lòng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Bà nhanh chóng che đi hận ý trên gương mặt, giống như ngày thường, giả bộ tò mò hỏi: ”Thím Lý, chị dâu mới bảo thím nấu thêm vài món à, có cần làm nhiều thêm một chút không."
“Đủ rồi, đủ rồi, nhị phu nhân, bà mới từ bệnh viện vê, chắc là chưa ăn cơm đúng không, nếu không bà ăn cùng với cậu chủ Thương đi, vừa lúc tôi còn nấu vài món cho bà” Thím Lý xoa xoa tay, vui vẻ nói.

Thím Lý đã làm đầu bếp ở nhà họ Thương mười mấy năm rồi, cũng coi như là người làm lâu năm, mấy năm nay, người có quan hệ tốt nhất với bà ở nhà họ Thương chính là nhị phu nhân.

Nhị phu nhân rất thích ăn, miệng lại kén chọn, thím Lý lại cực kỳ thích làm đồ ăn xong bưng ra cho người khác nếm, chẳng qua trước kia đều tự mình nếm, sau khi vào nhà họ Thương làm rồi thì có nhị phu nhân cùng nhau nếm thức ăn cùng.

Nghĩ đến chuyện nhị phu nhân tuổi còn trẻ mà đã mất chồng, còn phải chăm sóc cho một đứa con trai, trong lòng đương nhiên vô cùng thương tiếc.


Vài hôm trước cậu Ba xảy ra chuyện, nhị phu nhân lại bận rộn suốt ngày trong sóc cho cậu Ba, đương nhiên mỗi ngày thím Lý sẽ bổ sung dinh dưỡng cho nhị phu nhân.

“Không được, dạo gần đây tiểu Ngộ khẩu vị không tốt, tôi cũng ăn không vào" Vương Di Quân xoa trán, chắc là do mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt tiều tụy.

Thím Lý còn định khuyên vài câu an ủi, Vương Di Quân đã vẫy tay.

Bà nhíu mày xoay người, lúc định đi khỏi thì hình như nhớ đến chuyện gì đó, nhìn đống đồ ăn đang bày trong phòng bếp, nói: “Thím Ly, sao thím không bỏ thêm chút ớt vào, Đình Lập luôn thích ăn đồ cay, bỏ chút ớt vào trong đi”
Thím Lý nghe xong thì trên mặt hiểm khi mà có chút ngượng nghịu, hiển nhiên đang do dự.

Lúc phu nhân vào bếp dặn món ăn đã cổ ý dặn bỏ ít ớt thôi, nói là cô chủ tương lai không biết ăn cay, thím Lý nghĩ người ta dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà cũ, không nấu cay thì tốt hơn, cho nên đã đặt ớt sang một bên không đụng vào.”
“Thím Lý sao mặt thím lại thế này, rất khó xử sao?” Vương Di Quân nhíu mày, giống như là rất khó hiểu.

Thím Lý không muốn để nhị phu nhân hiểu lầm, đành phải giải thích: "Phu nhân nói rằng vợ tương lai của cậu chủ Thương không biết ăn cay, cho nên đã cố ý dặn trước” *À, ra là thế” Vương Di Quân giống như đã hiểu, gật đầu.

“Nếu đã vậy, thím Lý, không bằng thím cắt vài lát ớt không cay đặt vào bên trong đi” Cô tiện tay cầm mấy trái ớt cay màu đỏ.

“Dù sao thì cậu chủ Thương mới là chủ, phải lấy khẩu vị của nó làm chính mới đúng” Thím Lý nghe xong, cảm thấy nhị phu nhân nói rất đúng, gật đầu.

Vương Di Quân tận mắt nhìn thấy thím Lý cất mấy lát ớt bỏ vào rồi mới nở nụ cười.

Trong lòng bà ta cảm thấy nhẹ nhàng, sau đó đi vê phòng mình.

Ba người Thương Đình Lập và Sầm Dao, Hựu Nhất ngôi vào bàn ăn, trên bàn chỉ bày vài món ăn đơn giản, nhưng mà cũng may tốc độ nấu nướng của thím Lý trong bếp cũng rất nhanh, chỉ một lúc sau đã thấy bà bưng lên thêm vài món ăn nữa rồi.

Thấy thím Lý còn đi vào phòng bếp, Sầm Dao dùng tay khẽ chọc Thương Đình Lập đang ngồi bên cạnh.

“Nè, ba người chúng ta thôi có cần ăn nhiều món vậy không? Anh nhìn đi, chay mặn đều có, năm món rồi đó” Tuy rằng nhìn đống đồ ăn có đầy đủ sắc hương vị này thì nước bọt trong miệng cô không ngừng trào ra, nhưng mà vẫn rất đau lòng.

Dù sao, mấy món ăn này vừa nhìn đã biết ngay là ăn không hết, nhớ đến thói quen ăn không hết thì bỏ của người nhà họ Sầm, e là nhà họ Thương chỉ có hơn chứ không kém.

Thương Đình Lập đang gắp thức ăn lập tức sững sờ, hiển nhiên không ngờ rãng Sầm Dao sẽ nói đến vấn đề này.


Nhìn mấy đĩa thức ăn đã sắp bày kín bàn, Thương Đình Lập nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lúc thím Lý lại bưng thức ăn lên nữa thì cản lại nói: “Thím Lý, thím làm nhiều đồ ăn như vậy, bọn tôi cũng ăn không hết, nếu như trong phòng bếp còn món nào nữa thì cũng đừng bưng lên, thím và mấy người khác tự ăn đi” Thím Lý dùng tạp đề lau tay, cười ha ha nói: “Được rồi, cậu chủ hiếm lắm mới về nhà một lần, nhất định phải nếm thử tay nghề của thím đó” “Chắc chân rồi” Thương Đình Lập đồng ý.

Sau khi ba người ăn xong, bụng hơi no căng.

Không còn cách nào, Sầm Dao không muốn lãng phí thức ăn.

Hơn nữa còn cảm thấy thím Lý nấu ăn thật sự quá ngon.

Thương Đình Lập nhìn tướng ăn như hổ đói của người phụ nữ anh yêu và con trai, chỉ có thể anh dũng hy sinh ăn cùng họ.

Ăn quá no, hai lớn một nhỏ đành đi dạo trong vườn của nhà cũ "Tiểu Dao, bụng con căng quá, khó chịu” Hựu Nhất vuốt cái bụng tròn vo của cậu, mặt mày rầu rĩ.

Sầm Dao nhìn dáng vẻ này của Hựu Nhất, rất muốn cười nhưng phải gắng nhịn: “Hựu Nhất, cháu xem, bụng cô cũng không nhỏ hơn cháu bao nhiêu đâu” Cô giả bộ sờ bụng mình, tuy rằng Sầm Dao ăn rất nhiều nhưng mà bụng lại không to ra.

Hựu Nhất vừa nhìn thì lại càng buồn, bĩu môi nói: "Không có” Thương Đình Lập đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ Sầm Dao và Hựu Nhất đang hai mặt nhìn nhau kia, trong lòng ấm áp, cuộc sống hạnh phúc thế này bình yên như một giấc mơ vậy Bên một khung cửa số ở lầu hai mà bọn họ không nhìn thấy được, Vương Di Quân cầm chặt hai bịch thuốc trong tay, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn ba người đang cười nói thoải mái bên dưới.

Bà vội vã bước xuống, thấy thím Lý đang dọn dẹp phòng bếp thì vẫy tay gọi bà lại: “Thím Lý, thím đi rót cho Đình Lập ly trà, bọn họ ăn uống xong còn chưa kịp uống gì đâu, chắc là cũng khát rồi.

Thím Lý nghe vậy lập tức rót ba ly trà, nhưng một mình bà cầm không hết được, đành phải cầm hai ly sang đó trước.

Thấy thím Lý đi xa rồi, Vương Di Quân nhìn ly nước bị lá trà bao phủ kia, cười mỉa, xé mở túi thuốc đang câm ra, đổ toàn bộ hai bao thuốc vào trong.


Khẽ lắc nhẹ ly trà, sau khi thuốc đã bị nước ấm dần dần hòa tan hết rồi, lá trà xanh mướt cũng che lại mặt ly, không ai biết nước bên trong đã bị người khác bỏ thuốc.

Trước khi thím Lý quay về, Vương Di Quân đã đi về cửa sổ trên lầu hai lần nữa, tận mắt nhìn thấy thím Lý bưng ly trà bị bỏ thuốc cho Sầm Dao.

Khi nhìn thấy cô uống sạch ly trà kia rồi, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên vẻ vui sướng khi đạt được điều mình muốn.

Con trai của bà vì người phụ nữ này mà mất đi một ngón tay, vậy thì bà cũng sẽ không để cho hai tên đầu sỏ gây tội này sống yên.

Dựa vào đâu mà bọn họ có thể bình yên vui vẻ tính toán chuyện kết hôn, con trai của bà lại phải chịu đựng nỗi đau mất ngón tay vĩnh viễn, còn phải hứng chịu những lời đồn đãi vớ vẩn của những con người thấp kém kia chứ.

Để cho bà tận mắt nhìn thử xem, cái bữa tiệc ra mắt này, người phụ nữ kia phải mất mặt đến cỡ nào.

Hừ.

Vương Di Quân đóng cửa sổ lại, yên lặng đi mất.