Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 192: 192: Ấm Lòng





Sau khi giấc mơ đẹp hiếm khi xuất hiện trôi qua thì ngày mai cũng đã đến.

Sầm Dao mặc áo đầm màu xanh da trời đơn giản, trên vai còn khoác một chiếc áo khoác màu đen do Thương Đình Lập kiên quyết muốn cô mặc, đôi chân nhỏ thon dài bị che khuất một nửa, chỉ có thể nhìn thấy phần bắp chân ngắn, trên chân mang một đôi giày cao gót màu trắng.

Dù sao cũng phải đi ăn cơm cùng lão phu nhân, tuy rằng Sầm Dao có chút lo lắng nhưng vẫn duy trì dáng vẻ lịch sự tao nhã.

Hựu Nhất đã chờ dưới lầu từ lâu.

Khi nhóc nhìn thấy Sầm Dao bước ra thì lập tức nhào lên.

“Hựu Nhất, con cẩn thận một chút, Dao Dao đang mang giày cao gót, con không nói tiếng nào đã nhào qua như thế sao cô ấy đỡ nổi con chứ” Thương Đình Lập nghiêng người, cản lực của Hựu Nhất lại, một tay vịn sau eo Sầm Dao, đề phòng cô ngã xuống.

“Dạ” Hựu Nhất vừa nghe đến Tiểu Dao sẽ bị thương thì lập tức không nhào lên nữa.

Không ôm được Tiểu Dao, trong lòng Hựu Nhất hơi buồn bã khó chịu, cũng may cậu bé hoàn hôn rất nhanh, nghĩ đến một cách khác.

“Dao Dao, cô mang giày cao gót rất khó đi, cháu đỡ cô nha” Hiến nhiên Hựu Nhất đã quên mất chuyện ngày nào Sầm Dao cũng mang giày cao gói.

Sầm Dao chưa bao giờ từ chối Hựu Nhất, cho nên khi lên xe, ba người cũng tự nhiên ngồi cùng hàng ghế sau.


Hựu Nhất ngồi trên đùi Thương Đình Lập, trên tay cảm iPad kể chuyện cho Sầm Dao nghe.

“Tiểu Dao, cô xem cái tên đầu trọc này ngốc thật đó, cứ luôn bị mấy con vật khác lừa” Hựu Nhất cười đến chảy nước mắt.

Sầm Dao gật đầu: “Đúng đó” “Tiếu Dao, cô xem mấy con động vật kia thông minh thật, sau này chúng ta đến sở thú chơi đi” Hựu Nhất đột nhiên lại có ý kiến mới.

Tiếp tục gật đầu: “Được” Suốt đường đi, Hựu Nhất vẫn luôn trò chuyện không ngừng, Sầm Dao lại không ngừng nói đỡ đáp lời.

Mỗi lần Thương Đình Lập muốn xen vào nói chuyện thì lại phát hiện ra anh hoàn toàn không biết nói gì cả.

Lúc Hựu Nhất thò lại gần Sầm Dao lần nữa, Thương Đình Lập lập tức vươn tay vỗ vỗ cái mông đầy thịt của Hựu Nhất nói: “Thương Hựu Nhất, ngồi yên” Hựu Nhất khựng lại giống như miệng bị dán băng keo, lập tức yên lặng.

Sầm Dao cũng thở phào nhẹ nhõm.

Con nít cũng không phải dễ chăm, mệt mỏi về mặt tinh thân còn mệt hơn mệt mỏi về mặt thể xác nhiều.

Lúc xuống xe, Sầm Dao bị Thương Đình Lập gọi dây.

Chắc là do thời gian ngồi trên xe quá lâu, cô ngủ rất say.

Thương Đình Lập không khỏi mừng thầm, may mà anh không nói với mẹ là chừng nào sẽ đến.

Nếu không để bà nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy khó chịu nữa.

Lần nào khi anh về nhà, mẹ đều thích đứng ở cửa chờ.

“Dao Dao, dậy nào” Thương Đình Lập kêu vài lần, chẳng qua giọng nói lúc bình thường của anh vừa trầm vừa nặng, là liều thuốc làm người ta tỉnh táo tinh thần tốt nhất, nhưng đổi với Sầm Dao, anh vẫn luôn nhẹ nhàng, giọng nói vừa nhẹ vừa ấm giống như một điệu nhạc du dương.

Sầm Dao nghĩ nếu không phải trong lòng cô luôn nhớ chuyện phải đến chỗ lão phu nhân thì sợ là cô sẽ càng ngủ say hơn nữa.

“Đến nhanh vậy sao” Sầm Dao theo bản năng vươn tay lau khóe miệng, may mà không có vật lạ gì.

“Cũng không sớm nữa, sắp trưa rồi” Đúng là không còn sớm nữa, tám chín giờ sáng lên xe đi, đến trưa mười một giờ rưỡi mới đến, chỗ lão phu nhân ở đúng là có hơi xa.

Trên xe Hựu Nhất cũng ngủ rất say, may là dù con nít có ngủ cũng không cần gọi dậy, cứ việc ôm thẳng vào là được.


Huống chỉ lão phu nhân rất thương cháu trai, cũng sẽ không ý kiến gì về việc Hựu Nhất ngủ cả.

Thương Đình Lập ôm con, Sầm Dao đi cạnh anh, nhìn từ phía sau thì đúng là một đôi tình nhân trai tài gái sắc.

Lão phu nhân nhớ tình xưa, thích tranh chữ, nhà ở cũng thiên vê phong cách cố.

Vừa mới mở cửa ra là có thể nhìn thấy mấy bóng dáng đình lầu ở xa xa.

“Ôi, cậu chủ đến sớm như vậy, nếu lão phu nhân biết sẽ vui lắm” thím Viên vốn đang tưới hoa trong vườn như một khi vội đặt bình tưới xuống, vui vẻ chạy lên đón.

Cho dù ngày hôm qua đã biết tin hôm nay cậu chủ sẽ đến, nhưng bình thường cậu chủ đều đợi chiều tối mới đến, rất hiếm khi đến vào buổi sáng.

Cho nên không ai ngờ sẽ gặp cậu chủ sớm như vậy.

Thím Viên muốn ôm cậu chủ nhỏ trong ngực cậu chủ, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đứng bên cạnh.

Không lẽ? “Đây là cô chủ tương lai đúng không?” thím Viên nở nụ cười hiền hòa lại có ý quan sát.

“Dao Dao, đây là thím Viên, bình thường đều do thím ấy chăm sóc cho mẹ anh” Thương Đình Lập chủ động giới thiệu cho Sầm Dao.

Đây cũng xem như gián tiếp trả lời câu hỏi của thím Viên lúc nãy.

Thím Viên cũng khá hiểu biết về tình tình của cậu chủ, đương nhiên đã hiểu rõ, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn lúc nãy một chút.

“Dáng người cô chủ đẹp thật, mũi cao miệng nhỏ, ai thấy cũng yêu." Thím Viên bước lên, tươi cười rộng rãi.


Ngược lại Sầm Dao lại không biết nói cái gì, cô rất hiếm khi tiếp xúc với những người lớn tuổi, mẹ kế và mẹ chồng lúc trước của cô cũng chẳng thân thiện gì với cô cả.

Cho nên cô vẫn luôn kính trọng và đề phòng những người lớn tuổi.

Nhưng Sầm Dao biết hôm nay là ngày Thương Đình Lập chính thức giới thiệu cô với mọi người, nỗi khổ tâm anh giấu giếm cô cũng hiểu, cho nên cô phải để lại ấn tượng tốt cho mọi người.

Dẹp đi những lo lắng trong lòng, cô nở nụ cười tươi rỏi đầy ấm áp: “Cảm ơn thím Viên, xin hỏi lão phu nhân có nhà không?” “Úi chà, xem đầu óc của thím nè” Thím Viên vô tay mặt mày ảo não, lúc này bà mới nhớ nãy giờ chỉ lo chào hỏi mà quên mất việc thông báo với lão phu nhân rãng cậu chủ và cậu chủ nhỏ đến.

Thím Viên nhanh chóng chạy đi, mấy giây sau đã chạy vào trong cửa, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Quay về phía sau nhìn, quả nhiên Sầm Dao đang mím môi cổ gắng nín cười.

Lão phu nhân vốn còn định càm ràm con trai thêm một lúc nữa, nhưng khi nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy một người phụ nữ nữa thì trong lòng lập tức vui vẻ: “Con là Sầm Dao đúng không, bác đã muốn gặp con từ lâu rồi” Lão phu nhân lập tức nắm tay Sầm Dao, gương mặt căng bóng nở nụ cười nhẹ, phần đuôi mắt hiện lên chút vết nhăn nhạt.

Sầm Dao bị sự nhiệt tình của lão phu nhân làm hết hồn, sau khi nghe bà nói rồi thì trong lòng cũng dần thả lỏng, ngẩng đầu lên, cô nhìn bà ấy cười nói: “Con cũng đã ngưỡng mộ bác rất lâu rồi” “Làm sao con biết?”)uay về phía sau nhìn, quả nhiên Sầm Dao đang mím nôi cố gắng nín cười.

L ão phu nhân vốn còn định càm ràm con trai thêm một c nữa, nhưng khi nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy một Igười phụ nữ nữa thì trong lòng lập tức vui vẻ: “Con là Sầm Dao đúng không, bác đã muốn gặp con từ lâu rồi” ão phu nhân lập tức nắm tay Sầm Dao, gương mặt ăng bóng nở nụ cười nhẹ, phần đuôi mắt hiện lên chút ết nhăn nhạt.

Sầm Dao bị sự nhiệt tình của lão phu nhân làm hết hồn, au khi nghe bà nói rồi thì trong lòng cũng dần thả lỏng, gẩng đầu lên, cô nhìn bà ấy cười nói: “Con cũng đã Igưỡng mộ bác rất lâu rồi” Làm sao con biết?”