Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 184: 184: Chọn Nhẫn





Tới khi hai người kia đã đi xa, Thương Vân vẫn còn đứng ở cửa quán cà phê, vẻ mặt đã trở nên lạnh băng.

Trong lòng cậu ta tràn đầy âm u, nhớ tới Thương Đình Lập cố ý khiêu khích, ánh mắt trầm xuống, như một đóa hoa chứa kịch độc, xinh đẹp mà tà ác.

Khóe miệng cậu ta khép mở nói vài câu, gần như lời nói phát ra âm thanh.

Không có người nghe thấy, chỉ có cơn gió yên lặng nghe được sự lạnh lẽo khát máu đó.

Sầm Dao ngồi cạnh ghế tài xế, thỉnh thoảng liếc nhìn Thương Đình Lập không nói câu nào từ khi lên xe.Hồi lâu sau, cô mới lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Thương Đình Lập nghiêng đầu, lắng lặng nhìn cô một lúc.

Ánh mắt thâm trầm khiến Sầm Dao gần như muốn né tránh.

“Sao bỗng nhiên lại đi uống cả phê với cậu ta?” Giọng điệu của anh tựa như không để ý nhưng ánh mắt lại tập trung nhìn chằm chằm cô, rõ ràng rất quan tâm tới đáp án này.

Tuy Sầm Dao nghĩ đây không phải chuyện quan trọng nhưng cũng bị vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng này của anh dọa, đắn đo xem nên nói thế nào.

“Hôm qua lúc chúng ta đi không phải không tạm biệt người ta sao? Vì vậy sau khi về, A Vân gọi điện mời, em cũng không thể không đi được” Thương Đình Lập gật đầu, như đồng ý với câu trả lời này.

Anh cũng không nói nhiều, chỉ im lặng lái xe.

Mãi cho tới một tiếng sau, xe mới dừng lại.

“Ơ, sao đột nhiên dẫn em tới đây?” Còn chưa xuống xe nhưng đám người bên ngoài rộn ràng, không khí náo nhiệt truyền tới.

Hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, Thương Đình Lập vốn không thích.

Trước đây hai người cũng rất ít khi tới chỗ như vậy.

Thương Đình Lập xuống xe trước, sau đó ga-lăng mở cửa xe cho cô, còn che tay trên đầu cô, sợ cô đụng vào cửa xe.


Thấy anh như vậy, trong lòng Sầm Dao ngọt ngào.

“Chúng ta đi chọn nhẫn” Tới khi tới trung tâm thương mại sầm uất, Thương Đình Lập mới nói ra mục đích của chuyến đi này.

“Nhẫn” Vẻ mặt Sầm Dao ngạc nhiên.

Cô không ngờ sẽ nhanh như vậy.

Chẳng qua, cô luôn cho rằng người có thân phận như Thương Đình Lập, nhẫn hay lễ phục gì đó chẳng phải sẽ có chuyên gia làm riêng sao.

Anh gần gũi dẫn cô đi trung tâm thương mại chọn nhẫn như vậy ngược lại dọa cô giật mình.

Nhưng sau khi biết tới để chọn nhẫn, trong lòng cô khó tránh bắt đầu chờ mong.

Cô kéo tay anh, đi thẳng tới tiệm trang sức ở đây.

Có đủ loại nhẫn.

Sầm Dao nhìn ngụ ý của các loại nhẫn, lấy ra nhìn rồi vẫn cảm thấy không hài lòng.

Cho dù có chiếc vừa mắt, Thương Đình Lập cũng giúp cô tìm ra khuyết điểm.

Lúc này, Sầm Dao đang cầm một chiếc nhẫn kim cương hình nước mắt trong tay.

Kim cương trong suốt không màu, thoạt nhìn xa hoa, thanh lịch.

Trong lòng cô hơi thích nó, đang định đeo nhẫn lên tay nhìn thử.

Thương Đình Lập bỗng cướp mất.

Anh nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên lắc đầu, đả kích cô: “Chiếc nhẫn này không hợp với em” “Sao lại không hợp với em” Sầm Dao tức giận.

Thương Đình Lập cầm nhẫn trên tay xoay một vòng, ngón trỏ chọt vào chỗ đính kim cương trang trí.

“Không phải lỗi của em, là do chiếc nhẫn này có ngụ ý không tốt” Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Em xem hình dáng của chiếc nhẫn này, là giọt nước mang hình dáng nước mắt, có vẻ rất đẹp.

Nhưng Dao Dao, chúng ta kết hôn, chiếc nhẫn này nhìn đẹp nhưng lại có nước mắt, em sẽ không mong muốn sau này khi người khác nhắc tới chiếc nhẫn của em sẽ bị nó hấp dẫn toàn bộ sự chú ý chứ” Lời trong lòng mà anh chưa nói là chiếc này không biết bị bao nhiêu người thử, sao có thể xứng với Dao Dao có một không hai chứ.

Anh muốn cho cô thì cũng phải cho thứ tốt nhất.

Nhưng vì mọi thứ đều là bước đệm cho sắp tới nên anh vẫn rất bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Thương Đình Lập nói một câu dài như vậy.

Nếu là lúc trước, Sầm Dao có lẽ sẽ cảm thấy rất vui.

Nhưng vừa mới bị anh từ chối chiếc nhẫn mình thích, trong lòng Sầm Dao đã có chút không vui.

Cô xoay người rời đi, đến một cửa tiệm khác.

Dù sao tiệm trang sức ở trung tâm thương mại này nhiều không đếm xuể.


Mà cho dù có không mua ở trung tâm thương mại thì cũng còn không ít tiệm kinh doanh trang SỨC.

Sầm Dao đi tới trước, không để ý tới Thương Đình Lập đang theo sát cô.

Chỉ là mỗi một tiệm trang sức lúc sau đều không khiến anh vừa lòng.

Sầm Dao tức giận.

Cô đứng ven đường, bướng bỉnh không định đi tiếp.

Thương Đình Lập cũng lạnh mặt, có vẻ mất hứng.

Hai người đều giận, chỉ xem ai chịu nhượng bộ trước.

Cuối cùng, vẫn là Thương Đình Lập thỏa hiệp trước.

Anh kéo tay cô, nói: “Dao Dao, chúng ta tới xem một tiệm cuối cùng, nếu vẫn không hài lòng thì sẽ để chuyên gia làm riêng.” Sầm Dao hất tay anh.

Nghe xong cả câu cứ như cô không hài lòng mới không chọn được nhẫn vậy.

Cô tức tới cười.

“Đây là vấn đề của tiệm trang sức sao? Rõ ràng là anh cứ chê này chê nọ.

Thương Đình Lập, chúng ta chọn nhẫn chứ không phải chọn quan tài” Lời này của cô đã hơi quá rồi.

Cô dường như cũng nhận ra mình nói sai, mím môi, ảo não nhíu mày rồi mới không cam lòng đi tới trước.

Thương Đình Lập biết cô không vui, không nói thêm gì nữa.

Chỉ là ngay lúc cô đi loạn tựa như định bỏ vê, anh mới nắm chặt tay cô, nói: “Dao Dao, chúng ta tới tiệm phía trước xem thử đi.

Một tiệm cuối cùng” Sầm Dao vốn không muốn ới nữa, dù đi rồi thì anh cũng sẽ không hài lòng, còn lãng phí thời gian.

Nhưng anh nắm rất chặt, cô hất không được, chỉ có thế cúi đầu ủ rũ đi theo anh.


Mãi tới khi vào tiệm, ngay cả tên tiệm cô cũng không nhìn rõ.

Hai người vừa vào, một người mặc đồ nhân viên cửa tiệm đã ưu nhã đi tới.

“Xin chào, anh và cô đây tới chọn nhân ạ?” Tươi cười dịu dàng cùng trang điểm nhẹ nhàng, thật sự rất đẹp.

Thương Đình Lập nắm tay Sầm Dao, không nhìn nhẫn trên quầy, nói thắng: “Cửa tiệm của cô có loại nhãn chưa ra thị trường, kiếu dáng đẹp, ngụ ý tốt hay không?”
Nhân viên cửa hàng hơi khó khän, nhưng vẫn cười trả lời: “Không nói dối anh, tiệm chúng tôi vừa lúc có một kiểu nhẫn vừa nhập phù hợp với yêu cầu của anh.

Có cần tôi lấy cho anh xem không?”
Thương Đình Lập gật đầu: “Có thể”
Đợi nhân viên cửa hàng đi rồi, Sầm Dao không yên lòng cúi đầu.

Thương Đình Lập nhin dáng vẻ không vui của Sầm Dao, cười thầm trong lòng.

Anh nghĩ, chiếc nhẫn kia chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng.

Dù sao thì vui mừng bất ngờ cũng sẽ để lại ấn tượng sâu đậm cho người khác.

Anh không thể không thừa nhận rằng anh muốn cô mãi mãi nhớ kỹ ngày này.

Sau khi nhân viên cửa hàng lấy chiếc nhẫn đó ra, Thương Đình Lập không chút do dự kéo tay Sầm Dao, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay phải cô.

Sầm Dao vốn đang ngẩn người, bộ dáng hốt hoảng, bị anh đột nhiên tập kích khiến cô còn có chút chưa hồi phục tinh thần.

Tới khi nhận thấy chiếc nhẫn đã đeo được một nửa trên tay, cô mới ngạc nhiên nhìn sang.