Lúc này, trong phòng VIP, trừ cậu ta ra cũng không có ai khác.
Đột nhiên, cửa bị người từ bên ngoài dễ dàng đấy ra.
Tâm trạng của Thương Ngộ vốn đang cực kỳ gắt gỏng nên lập tức đỏ mắt, bực bội nhìn người bước vào.
Nhưng khi nhìn thấy mặt người đó, cậu ta nhanh chóng giấu đi vẻ mặt bực bội, vui mừng kêu lên: “Anh, anh tới thăm em rồi” Người tới chính là Thương Vân.
Lúc đi khỏi thôn Tiểu Liên, cậu ta không ngờ rằng chưa kịp gặp mặt chia tay Sầm Dao thì cô đã bị Thương Đình Lập dẫn đi.
Sau đó, cậu ngồi xe của Khương Húc Đông, cùng anh rời đi.
Sau khi trở về Bắc Thành, dặn dò người để ý kỹ đến tin tức của Thương Đình Lập, cậu ta liền tới bệnh viện Nhân Dân.
Cậu không ngờ rằng lần này Thường Đình Lập lại nhẫn tâm đến vậy, trực tiếp khiến Thương Ngộ nhập viện.
Lần này cũng xem như Thương Ngộ làm hơi quá rồi.
“Vết thương thế nào rồi?” Thương Vân nhấc chân, kéo thẳng ghế tới trước chân rồi mới thảnh thơi ngồi xuống.
Dáng vẻ cậu lười biếng, ánh mắt tà ác đẹp đẽ, hiện tại tràn đầy khí phách, lạnh lẽo tận xương mới thật sự là cậu.
Vừa nhắc tới vết thương, Thương Ngộ vươn cánh tay bị thương, vẻ mặt đưa đám, căm giận nói: “Ngón giữa đã bị chặt đứt.
Anh, em muốn trả thù” Thương Vân lấy một điếu thuốc ra khỏi túi áo khoác, cầm trên tay ngắm nghía.
Nghe Thương Ngộ nói xong, cậu ta nở một nụ cười.
“Cậu dưỡng tốt tay rồi nói.
Bộ dạng ốm yếu lúc này, trả thù, ha, đừng khiến mình “ngã thêm lần nữa” Giọng cậu khinh thường, hiến nhiên hoàn toàn không để tâm tới lời nói này của Thương Ngộ.
“Anh, xin anh giúp em” Đối với người mình ngưỡng mộ, Thương Ngộ hoàn toàn không để ý tới mặt mũi, bắt đầu cầu xin.
“Không giúp” Thương Vân chưa muốn bại lộ trước mặt Thương Đình Lập lúc này.
.
ngôn tình ngược
Chỗ tối tự có điểm tốt của nó.
“Anh, em tặng toàn bộ cổ phần của mình cho anh” Lần này, Thương Ngộ đã bất chấp.
Dù không còn gì cả thì cậu ta cũng muốn chết chung với Thương Đình Lập.
Thương Vân rốt cuộc giương mắt nhìn cậu ta.
Thương Ngộ cong người đứng dậy, trong mắt tràn đầy quyết tâm và độc ác.
Xem ra sói con muốn liều mạng rồi.
Thật thú vị.
Thương Vân cười bí hiểm: “Được, tôi đồng ý với cậu.
Chờ Nguyên Thịnh phá sản, Thương Đình Lập sẽ là vật trong tay của cậu” Cậu vỗ vai Thương Ngộ, ra tay mạnh đến mức khiến người ngã xuống giường.
*“Ây da, thật ngại quá, ra tay hơi mạnh” Cậu ta nói xin lỗi nhưng giọng nói không hề có chút thành ý.
Thương Ngộ lại không đế ý, ngược lại hết sức vui vẻ: “Anh, chờ em khỏe rồi, anh muốn vỗ thế nào thì vỗ thế đấy"
“Thật ngoan” Thương Vân cảm thán, sờ đầu cậu ta như đang võ về.
Đợi tới khi rời khỏi bệnh viện, cậu lại khôi phục dáng vẻ lịch sự, lễ độ.
Đứng dưới ánh mặt trời, cậu lấy điện thoại, gọi điện ra lệnh cho thuộc hạ xong rồi mới gọi tới một dãy số mà cậu chờ mong đã lâu.
“Alo, Dao Dao phải không? Có thể ra ngoài gặp mặt không? Được, ở tiệm cà phê Danh Dự” Sau khi cúp điện thoại, trên mặt cậu chậm rãi lộ ra một nụ thỏa mãn.
“Dao Dao, ai hẹn chị vậy? Có phải anh đẹp trai ở thôn Tiểu Liên không?” Khương Oánh Oánh ngồi cạnh Dao Dao, nghe hết toàn bộ âm thanh trong điện thoại nên cố ý dựa vai cô, trêu chọc cô.
Sầm Dao nhún vai, kéo bàn tay đang lung lay trên người cô của Khương Oánh Oánh xuống, hỏi ngược lại: “Oánh Oánh, bây giờ anh em không quản em nữa, sao em còn không tìm bạn trai đi” Nói đến đây, vẻ mặt của Khương Oánh Oánh lập tức thay đổi.
Cô ấy run giọng nói: “Đàn ông nha, gặp lúc có duyên là tốt nhất.
Dao Dao, chị xem chủ tịch Thương với chị không phải là một cặp có duyên nhất à? Nhưng hai người gặp nhau hơi muộn” Khương Oánh Oánh càng nói càng hùng hồn.
Cô ấy tiếp tục thề thốt chắc chắn: ”Vì vậy nên em cũng phải từ từ đợi.
Không biết chừng lúc nào đó tình yêu định mệnh của em sẽ xuất hiện.
Còn hiện tại ấy à, em chỉ cần làm tốt một quý tộc độc thân là được.” “Em nói có lý" Sầm Dao xoa đầu cô ấy, giọng điệu cưng chiều.
Sau khi xoa rối hết đầu tóc của Oánh Oánh, Sầm Dao thu thập tài liệu trên bàn, giao vào tay Oánh Oánh.
“Đây là Thương Đình Lập bảo chị giao cho em.
Em có thể xem thử, có gì không hiểu thì đi hỏi anh trai em” Khương Oánh Oánh cầm tài liệu, thấy Sầm Dao định đi, đột nhiên hỏi: “Chị đi đâu đó?” “Chị hả, không nói cho em biết đâu” Sầm Dao cổ ý nói vậy.
Cô nhìn bộ dáng giận dỗi bĩu môi của Oánh Oánh, mỉm cười thích thú.
Sau khi trêu Khương Oánh Oánh, Sầm Dao vui vẻ ra khỏi công ty.
Lúc tới quán cà phê Danh Dự, Sầm Dao phát hiện dường như Thương Vân đã đợi rất lâu.
Cậu ta ngồi trong một góc tối của quán, từ tấm kính trong suốt bên ngoài có thể nhìn thấy cậu.
Cậu ta đang giơ tay gọi phục vụ, rõ ràng là định gọi thêm một ly.
“Đợi lâu rồi đúng không” Sầm Dao cười đi tới, khẽ chỉnh lại váy mới ngồi xuống đối diện cậu ta.
Thương Vân chống cảm, cười lắc đầu.
“Không lâu.
Tới sớm hơn chị mấy phút thôi.” Sầm Dao không vạch trần cậu ta.
Dù sao cũng là bạn cũ lúc nhỏ, nói thẳng ra thì không tốt lắm.
“Xin hỏi quý cô muốn dùng gì?” Người phục vụ vốn đem thêm một ly tới thì thấy có thêm một người khách, lập tức cầm menu, lễ phép hỏi.
“Một ly Cappuccino” Đã lâu không uống, Sầm Dao thật sự hơi chờ mong.
Dù sao cà phê ở quán cà phê Danh Dự này cũng nổi tiếng là hương chuẩn, vị ngon.
“Vâng, xin đợi một lát” Phục vụ dùng bút ghi lại rồi lễ phép rời khỏi.
*A Vân, hôm qua không về cùng cậu, thật xin lỗi” Ánh mắt Sầm Dao tràn đầy áy náy.
Dù sao cô đã chủ động đồng ý vài việc với cậu nhưng đều chưa làm được, thật sự hơi áy náy.
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy A Vân, Sầm Dao mới chợt nhớ tới bức tranh cậu tặng cô hình như mất rồi.
Cô chậm rãi mở miệng, không biết có nên nói với cậu hay không.
Thương Vân hiểu rõ, mỉm cười: “Chắc là người kia của chị ghen quá, không muốn thấy tôi đi.
Còn nữa, Dao Dao, chị không cần nói xin lỗi, tôi nghe tới sắp thuộc rồi” Sầm Dao lập tức che miệng, ra dấu im lặng.
Sầm Dao nghịch ngợm, sinh động như vậy khiến Thương Vân mềm lòng.
Nhưng nghĩ tới mục đích của mình, Thương Vân khẩn trương co tay lại, thử dò hỏi: “Dao Dao, chị còn có thể làm người mẫu của tôi một lần nữa không?” Sầm Dao ngẩn người, hiển nhiên không ngờ cậu sẽ đưa ra yêu cầu này.
Hoãn một lát, cô mới hỏi: “Giống lần trước à? A Vân, có lẽ tôi không có nhiều thời gian như vậy” Lòng Thương Vân quặn lại, vẻ mặt cũng hơi cứng đờ.
Nhưng cậu lại mau chóng mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần như lần trước.
Tôi chỉ cần một tấm ảnh của chị” Sầm Dao thấy chỉ cần một tấm ảnh, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải chỉ một tấm hình sao? Tùy tiện lấy dùng đi” Cô cười, vươn tay về phía cậu.