Thương Đình Lập ôm người vào phòng, ra sức ân ái một phen.
Lúc cô đỏ mặt, không chịu để ý anh.
Anh lại làm thêm lần nữa.
Sau hai ba lần, eo của cô đã bắt đầu đau nhức.
Thương Đình Lập vẫn tràn đầy sinh lực.
Tới cuối cùng, cô đã hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô đang ngồi trên xe.
Sầm Dao chớp mắt, phát hiện mình đang dựa vào một cái ôm ấm áp.
Giật mình.
Cô nhanh chóng rời khỏi ngực anh, không hề phát hiện hoàn cảnh thay đổi, đụng đầu vào trần xe.
Cô ôm đầu, cắn răng chịu đựng.
Sự đau đớn khi đụng thẳng vào trần xe thật sự không dễ dàng chịu đựng.
Thương Đình Lập vốn ngủ không sâu, động tĩnh Sầm Dao gây ra lại hơi lớn, gân như lúc cô vừa rời khỏi cái ôm của anh thì anh đã tỉnh.
Thấy cô vừa tỉnh đã tránh anh như tránh bệnh truyền nhiễm.
Ánh mắt Thương Đình Lập trầm xuống.
Nhưng khi nhìn cô bị đụng đầu đỏ cả viền mắt, trong lòng anh cũng bắt đầu khó chịu.
Anh không cho cơ hội từ chối đã ôm cô vào lòng.
“Đừng nhúc nhích” Thấy Sầm Dao vẫn không ngồi yên, anh lớn tiếng trách cô.
Rõ ràng là lỗi của anh nhưng anh vẫn nạt cô, Sầm Dao bỗng cảm thấy tủi thân, viền mắt đỏ lên, nhưng cô không muốn để anh thấy.
Vì thế cô cố ý xoay đầu, nhìn cửa xe bên kia.
Trong mắt rơi xuống một giọt nước mắt.
Thương Đình Lập thở dài.
Anh biết hôm qua anh không biết tự kiềm chế, bây giờ cô giận anh là chuyện đương nhiên.
Thương Đình Lập nhẹ nhàng xoa cái đầu vừa đụng vào trần xe của Sầm Dao.
Xoa bóp nhẹ nhàng, dễ chịu, chốc lát sau, đầu cô đã không còn đau như lúc nãy.
Nhưng Sầm Dao càng lúc càng rơi nhiều nước mắt hơn.
Có lẽ con người đều như vậy.
Khi có người quan tâm, trong lòng sẽ càng khó chịu, càng tủi thân.
“Sao lại khóc rồi? Mèo con khóc nhè, em xem gần đây em đã khóc mấy lần rồi.
Hiện tại em còn khóc nhiều hơn Hựu Nhất nữa” Thương Đình Lập nhẹ nhàng xoay đầu Sầm Dao lại.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Sầm Dao, anh vừa tức giận vừa buồn cười.
Rõ ràng là cô suốt ngày chọc anh vậy mà cô lại tủi thân.
Cũng may mà anh không để ý những chuyện đó.
Không phải đâu.
Sầm Dao vốn không muốn để ý tới anh, nhưng sau khi nghe một hồi cũng vô thức nhìn sang.
Chẳng qua khi nghe anh so sánh cô với Hựu Nhất, Sầm Dao lập tức không vui.
“Em thích khóc vậy đó, bây giờ anh mới biết à” Sầm Dao lau nước mắt không ngừng rơi, cố ý mỉa mai anh.
“Được, được, được, tùy em” Thương Đình Lập giơ hai tay, ra vẻ đầu hàng.
Nhưng ý cười trong mắt và khóe miệng khẽ nhếch của anh chỉ khiến Sầm Dao cảm thấy anh đang chế giễu cô.
“Anh định dẫn em đi đâu?” Sầm Dao phát hiện cảnh vật bên đường càng lúc càng quen lập tức kéo cửa sổ xuống, nhìn ra ngoài.
“Không phải em đã thấy rồi sao, chúng ta về Tĩnh Viên” Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao dường như còn không muốn tiếp thu sự thật liền nói ra lợi thế lớn nhất trong lòng.
“Hựu Nhất đang ở nhà chờ chúng ta.
Lúc em mất tích nó luôn ăn không ngon, ngủ không yên chờ em.
Anh nghĩ, em không đến mức ngay cả nó cũng không muốn thấy đâu nhỉ” Thương Đình Lập hiểu cô, chỉ một câu nói đã chọc trúng điểm yếu của cô.
Sầm Dao dựa vào ghế xe, híp mắt như đang yên lặng nghỉ ngơi.
Thương Đình Lập biết rõ, cô làm vậy tương đương với việc không để ý anh.
Vẻ mặt anh không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô một lúc.
Hồi lâu sau, anh mới nhếch miệng mỉm cười.
Dù cô muốn trốn anh thế nào.
Chỉ cần cô ở Tĩnh Viên thì anh sẽ không bao giờ để cô rời khỏi lần nữa.
Xe vừa ngừng, Sầm Dao không nói một câu, mở cửa xuống xe.
Tới khi thấy bóng người quen thuộc, Sầm Dao chưa kịp đi tới nói chuyện.
Bóng dáng nho nhỏ lao vào lòng cô như một viên đạn nhỏ.
Sầm Dao biết là ai nên không lui lại, ngược lại đỡ lấy đạn pháo nhỏ đang lao vào lòng mình.
Nhưng hiển nhiên, Sầm Dao đã đánh giá thấp tốc độ lớn lên của trẻ con.
Mới qua mấy ngày mà Hựu Nhất đã nặng hơn trước rất nhiều.
Cũng bởi vậy mà Sầm Dao biết được, Thương Đình Lập nói Hựu Nhất ăn không ngon, ngủ không yên sau khi cô mất tích không quá đáng tin.
Cũng may, cô không để ý chuyện đó.
Dù sao cũng là con nít, đương nhiên phải ăn cơm đúng giờ.
Ăn không ngon, ngủ không yên sẽ chỉ khiến người khác lo lắng.
Hựu Nhất vùi đầu vào đầu gối cô một hồi lâu, Sầm Dao cũng không tiện kéo cậu nhóc ra.
Cô muốn đang định ôm cậu nhóc thì nhóc ấy lại lên tiếng: “Tiểu Dao, cháu nghe nói cô muốn chạy trốn, không muốn gặp cháu.
Cô giận cháu phải không?” Tiếng nói của cậu nhóc rất nhỏ, như mất hết toàn bộ sức lực.
Sầm Dao nghe đến đau lòng.
Cô kéo cậu nhóc ra khỏi đầu gối mình.
Nắm chặt tay nhóc ấy, mỉm cười dịu dàng.
“Sao có thể chứ.
Dù cô không muốn gặp ai hết thì cũng không thể không gặp Hựu Nhất.
Trong lòng cô, Hựu Nhất rất quan trọng” “Thật ạ?” Hựu Nhất trừng mắt, có vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, quơ tay múa chân một hồi.
Sẵn tiện đắc ý nhìn người ba đứng sau với ánh mắt kiêu ngạo, sau đó kéo tay Sầm Dao, tiếp tục hỏi cô: “Tiếu Dao, tiểu Dao, trong lòng cô cháu quan trọng hay ba quan trọng?” Sầm Dao cúi người, sờ mũi cậu nhóc, cười thoải mái: “Đương nhiên là cháu rồi" Cô nói không chút do dự.
Người đàn ông đứng phía sau như bị vạn tiễn xuyên tim.
Cũng may anh đã quen với việc vị trí của anh trong lòng cô không bằng con trai mình.
Nhưng, mắt thấy tai nghe thế này, anh vẫn hơi để ý đấy.
“Tiểu Dao, vậy cháu chiếm vị trí lớn bao nhiêu trong lòng cô thế?” Hựu Nhất đắc ý, tiếp tục hỏi.
Sầm Dao trâm tư một lát, không nhanh không chậm trả lời: "Khoảng nửa trái tim” “Còn ba thì sao?” Hựu Nhất rất hài lòng với câu trả lời nửa trái tim.
Tuy cậu nhóc không biết nửa trái tim là bao nhiêu, nhưng nhóc ấy hiểu được mình chiếm một nửa vị trí trong lòng tiểu Dao.
Vị trí của ba chắc chắn không bằng nhóc ấy.
Để ba nhìn rõ vị trí của mình trong lòng tiểu Dao, sau này sẽ không dám tùy ý bắt nạt nhóc nữa nên Hựu Nhất mới hỏi câu đó.
Sầm Dao nửa ngày không nói, mãi đến khi cô thấy một đôi mắt trông mong nhìn mình.
Cô đè nén nỗi lòng phức tạp, cười với cậu nhóc, giơ lên một ngón tay.
"Đây là bao nhiêu? Một ngón tay hay một móng tay, cháu không hiểu” Hựu Nhất nhìn tới nhìn đi, không hiểu tiểu Dao giơ một ngón tay rốt cuộc là bao nhiêu.
Nhưng cậu nhóc rất nhanh đã từ bỏ đáp án này, giơ hai tay nắm eo, đắc ý lắc qua lắc lại trước mặt tiểu Dao.
Sau đó lớn tiếng nói với cô: “Cho dù tiếu Dao giơ bao nhiêu thì vị trí của ba cũng không lớn bằng cháu.
Trong lòng tiểu Dao, cháu mới là quan trọng nhất.
Ha ha ha” Nghe tiếng cười lớn đầy đắc ý của Hựu Nhất, Thương Đình Lập nắm chặt tay, thầm nghĩ tên nhóc đáng ghét này cứ chờ xem.