Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 177: 177: Tràn Đầy Sinh Lực





Thương Đình Lập nhíu mày, không lên tiếng.

Anh biết rõ nếu vừa nãy thật sự như Điềm Điềm muốn, nói những gì cô ta muốn nghe.

Sợ là vướng mắc giữa hai người sẽ càng thêm rắc rổi.

Nếu lời tuyệt tình đó của anh có thể khiến cô ta tỉnh táo.

Thì anh sẽ chỉ nói càng thêm tuyệt tình.

Sầm Dao tỉnh lại, mệt mỏi giữa mày đã giảm bớt rất nhiều.

Giấc ngủ quả thật là sản phẩm dưỡng sinh tốt nhất.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, cả người cô đều dễ chịu.

Nhưng vô thức tìm kiếm khắp phòng lại không thấy được người muốn gặp.

Sầm Dao xuống giường, suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ Thương Đình Lập đang ở chỗ Khương Húc Đông.

Cô mở cửa, đi tới chỗ đó.

Chưa đi được xa thì Sầm Dao đã nghe thấy tiếng Thương Đình Lập.

Cô mỉm cười, đi vê phía anh.

Ánh vào mắt cô là hình ảnh anh đang ngồi xổm, cúi đầu nhìn một người phụ nữ.

Dù khuôn mặt của người phụ nữ đó bị che mất nhưng Sầm Dao vẫn biết người đó là ai.

Trong lòng hơi khó chịu, nhưng cô biết có nhiều thứ tận mắt thấy mới là thật.

Cô cố nén chua xót, đi tới phía trước.


“Chủ tịch Thương.” Cô gọi anh, giọng điệu xa cách.

Thương Đình Lập đang khuyên Điềm Điềm mau chóng đi khỏi đây, đừng tiếp tục kiên trì làm chuyện không hê có khả năng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Dao.

Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, ngay cả xưng hô cũng đổi, trong mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, biết mình lại bị cô hiểu lầm rồi.

Anh đứng lên, không quan tâm Điềm Điềm đang nằm dưới đất có chịu đứng lên hay không, đi tới trước mặt cô.

“Sao bỗng nhiên thức dậy vậy, ngủ ngon không?” Thương Đình Lập nằm chặt tay cô, ánh mắt tùy ý rồi lại nghiêm túc nhìn chăm chäảm cô.

Sầm Dao vung tay, muốn hất tay anh ra.

Đáng tiếc sức lực của cả hai chênh lệch quá nhiều, mỗi lần cô giấy dụa anh lại nắm chặt.

“Ghen à” Thương Đình Lập thấy Sầm Dao không nói gì mà chỉ muốn hất tay anh ra, cố ý trêu ghẹo cô.

Sầm Dao tức giận, nhưng cô luôn không nói lại anh.

Cho dù có lý hay không có lý thì anh luôn có thể nói cho mình có lý.

Thay vì như vậy, còn không báng không nói lời nào.

“Dao Dao, em có thể không nói, nhưng cho dù là tội phạm thì em cũng phải để người ta có cơ hội bào chữa chứ” Thương Đình Lập nhìn cô, đôi mát thâm thúy tràn đầy nghiêm túc.

Anh có thể dễ dàng tha thứ sự hờn dỗi của cô, nhưng anh không thể để cô rời bỏ anh.

Hai người vì hiếu lâm mà cãi nhau là điều anh không muốn nhất.

Có hiểu lầm thì phải giải quyết.

Anh sẽ không cho bất cứ người hoặc chuyện gì ảnh hưởng đến tình cảm của họ.

Sầm Dao hơi suy tư, cảm thấy anh nói cũng đúng.

Tuy anh đã giấu diếm cô một lần nhưng anh chưa từng lừa dối cô.

“Anh nói đi” Cô tỉnh táo hỏi.

“Anh cũng không rõ vì sao Điềm Điềm tìm được nơi này nhưng cô ta nói cô ta tới là để nói cho anh biết chuyện của Thương Ngộ” Thương Đình Lập bình tĩnh kể lại.

Mặc dù anh đã nói với Sầm Dao người hại cô là Thương Ngộ nhưng anh vẫn chưa nói với cô chuyện anh đã làm với cậu ta trước khi tới đây.

Anh không muốn những chuyện đó làm bẩn tai cô.

Nhưng bây giờ nghĩ tới, nếu để cô nghe người khác nói, sợ là trong lòng cũng không dễ chịu.

Nhắc tới Thương Ngộ, vẻ mặt Sầm Dao hơi thay đổi.

Kế từ khi biết vai trò của Thương Ngộ trong việc cô mất tích lần này thì cô đã bắt đầu đề phòng cậu ta.

Hiện tại nghe được tin tức của Thương Ngộ, cô vừa hận vừa hoảng.

“Anh ta thế nào rồi? Có phải anh ta đã biết chuyện em chưa chết nên muốn phái thêm người tới đây hay không” Sầm Dao run rẩy.

Không có ai không sợ chết, cô luôn rất yêu quý sinh mạng nên càng không thích những người tổn thương cô.

Thương Đình Lập thấy Sầm Dao hơi kích động, anh nắm tay cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, nó sẽ không tìm tới em.

Trước khi anh tới đây thì nó đã bị đưa vào bệnh viện rồi” Sầm Dao giật mình, dường như không hiểu rõ.


Thương Đình Lập không nói thẳng chuyện Thương Ngộ vào viện có liên quan tới anh.

Anh nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói với cô: “Sau này nó sẽ không dám gây tổn thương cho em nữa.

Cho dù là ai thì anh đều không cho phép.” “Nhưng...” Cô còn muốn nói gì nữa.

Nhưng không đợi cô nói xong câu nhưng” kia, Thương Đình Lập đã khiêng cô lên vai.

Hơn nữa còn ôm với tư thế đầu hướng xuống dưới.

Cô gái nhỏ này dám nghi ngờ lời nói của anh, quả thật phải dạy dỗ một trận.

“Thương Đình Lập, anh mau buông em ra” Sầm Dao bị ôm như cọng hành trồng ngược, đong đưa tới nỗi hoa mắt chóng mắt.

Cô không ngờ Thương Đình Lập lại đột nhiên tập kích như vậy.

Không để ý tới thái độ đúng mực thường ngày, sợ hãi kêu lên.

“Đừng ồn” Thương Đình Lập khiêng người phòng ngủ, vỗ mông cô một cái.

Xúc cảm mềm mại trong tay là thứ anh thích nhất.

Nhưng lúc này anh lại không chút nương tay vỗ một cái.

Chẳng qua cái vỗ này nhìn như rất mạnh nhưng khi đụng tới da thịt thì anh lại vô thức giảm nhẹ lực.

Sầm Dao bị đánh mông, đôi mắt lập tức đau xót, viền mắt chứa nước mắt, căn chặt môi, vẻ mặt căm uất.

Cô lớn như vậy mà lại bị anh ba lần bốn lượt đánh mông.

Ánh mắt nhìn anh như muốn hung hăng cắn anh một cái.

“Ơ, Dao Dao, chuyện gì thế này?” Khương Oánh Oánh từ trong phòng đi ra đúng lúc bắt gặp Thương Đình Lập định ôm Dao Dao vào một căn phòng khác, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu.

Cô ấy nhớ rõ sáng nay hai người mới vào phòng nghỉ ngơi, sao bây giờ lại vào nữa.

Ngẩng đầu nhìn trời, thấy ánh sáng trắng đang chiếu khắp mọi nơi.

Trời còn chưa tối đã vội vã nghỉ ngơi như vậy cũng quá sốt ruột đi.

Đã thấy qua sự hấp dẫn trong mấy bộ phim điện ảnh, Khương Oánh Oánh đương nhiên biết rõ hai người họ vào phòng lúc này chắc chắn không chỉ đắp chăn đi ngủ trong sáng như vậy.


Cô ấy âm thầm ước ao có phúc như Sầm Dao, vừa thầm chờ mong người yêu định mệnh trong tương lai của mình.

Một khuôn mặt chợt lóe lên trong đầu dọa cô giật mình.

Cô ấy vừa vỗ về trái tim bị hoảng sợ vừa đi tìm Thương Vân.

Không có cách nào khác, hiện tại đối với anh trai, Khương Oánh Oánh tránh còn không kịp.

Điềm Điềm bị bỏ lại, trong mắt hiện lên tơ máu, lộ vẻ oán hận.

Cô ta cho rãng Sầm Dao đã bị người làm nhục, không biết bị ai ném ở chỗ nào từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ thấy cô.

Khuôn mặt hồng hào, mắt hàm xuân ý.

Rõ ràng sống rất tốt.

Cô ta rất hận, vì sao họ gặp chuyện gì cũng có thể chuyển nguy thành an.

Cô ta thề, một ngày nào đó chắc chắn phải tận mắt nhìn cô bị người người chà đạp, nằm rạp dưới chân.

Đến lúc đỏ, cô còn có thể sinh long hoạt hổ như bây giờ sao.

A, thật sự khiến người mỏi mắt chờ mong.

Thương Đình Lập ôm người vào phòng, ra sức ân ái một phen.

Lúc cô đỏ mặt, không chịu để ý anh.

Anh lại làm thêm lần nữa.