Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 175: 175: Phiền Phức Nhỏ





Thương Vân nhíu mày, như thế đang nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của cô, một lát sau, anh ta mới nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: “Cũng được, mấy tác phẩm của tôi cũng sắp hoàng thành rồi, lúc này đi cùng mọi người cũng xem như thích hợp, sao vừa rồi tôi lại không nghĩ đến chuyện này chứ” Anh ta vỗ đầu, vì sao chuyện đơn giản như thế mà anh ta cũng không nghĩ ra chứ.

Sầm Dao cười một tiếng, như thể bị dáng vẻ của anh ta chọc cười vậy.

Thật không ngờ, thì ra dáng vẻ sau khi trưởng thành của A Vân sẽ thế này, lúc thì mơ hồ, lúc thì sáng suốt, đương nhiên trái tim ấm áp của anh ta thì vẫn không đối như cũ.

Đối với người khác vẫn rất chân thành.

“Tôi buồn cười lắm sao?” Thương Vân cố ý hỏi.

Anh ta không chớp mắt mà nhìn chăm chăm vào Sầm Dao, đôi mắt dài như trăng lưỡi liềm tựa hồ muốn câu đi hồn phách người ta, vừa cười một cái, đều là quyến rũ phong tình.

Sầm Dao ngẩng người, đôi mắt sáng trong của cô sau khi nhìn thấy đôi mắt suýt chút là cô mất hồn của Sầm Dao thì liên chuyến tầm nhìn.

“Có cần đi thu dọn đồ đạc gì không” Sầm Dao chuyển đề tài, cô nhạy cảm nhận ra không khí giữa hai người lúc này có chút kỳ quái.

Chẳng qua, đề nhị của cô cũng tính là trong dự tính của Thương Vân.

Từ lúc đầu, anh đã không định rời khỏi Sầm Dao lần nữa.

Không cần biết là là anh ta quyết định rời đi hay là bọn họ cùng đi thì đều là do Sầm Dao chủ động nhắc đến.

Cứ cho là có người cảm thấy không ổn thì cũng không phát hiện ra anh ta có vấn đề.

“Được rồi, lúc đến thì không cảm thấy gì, bây giờ rời đi mới phát hiện, đồ tôi mang theo cũng hơi nhiều nhỉ” Anh ta khoanh tay, thân hình thon dài, trên mặt biểu cảm có chút nhàn nhã lại có chút bất lực.


“Tôi giúp cậu” Là cô đề nghị, đương nhiên cô phải chủ động giúp đỡ trước rồi.

“Được thôi” Thương Vân hoàn toàn không từ chối, ngược lại còn chỉ hết những thứ cân mang đi cho Sầm Dao.

Hai người cùng thu dọn, tốc độ lại rất nhanh.

Chỉ là lúc Thương Đình Lập từ chỗ Khương Húc Đông quay về, sau khi không nhìn thấy bóng dáng Sầm Dao trong phòng thì nhất thời cũng trâm xuống.

Khương Oánh Oánh ở chỗ Khương Húc Đông, vậy bây giờ Sầm Dao đang ở đâu thì không cần nói cũng biết.

Rõ ràng đã nói, chỉ đi nói với người đó là cô muốn rời đi thôi.

Thời gian đã qua lâu như vậy, cô còn chưa quay về nữa.

Hai mãt Thương Đình Lập lạnh lùng ảm đạm.

Anh chờ mãi, chờ mãi không được, sau đó trực tiếp đẩy cửa, bước vào trong.

Sân nhỏ trong thôn đều không lớn, chỉ đi vài bước đã tìm được một căn phòng.

Tận lúc anh đi đến trước cửa, còn chưa đẩy cửa đã nghe một tiếng cười từ trong truyền ra.

“Dao Dao, sau này em vẫn làm người mẫu cho tôi có được không.”
Thương Đình Lập vừa nghe liên biết giọng nói đó là của anh rồi.

Mắt anh âm trầm mang theo hơi lạnh thấu xương.

“Được thôi” Sầm Dao trực tiếp đồng ý, dường như cô vẫn còn cười với anh ta.

Bởi vì tiếng cười như chuông ngân thỉnh thoảng lại truyền đến bên tai Thương Đình Lập.

Dường như cô rất vui.

Bỗng nhiên Thương Đình Lập cảm thấy tay mình như nặng ngàn cân, anh bỗng nhiên không dám mở cánh cửa trước mặt.

Anh sợ hai người bên trong có phải đang làm mấy hành động thân mật hay không.

Nhưng anh đã đè nén nỗi sợ ấy dưới đáy lòng.

Hoảng loạn không biết làm sao cũng được, mờ mịt không cam tâm cũng được, đó đều không phải anh.

Thứ anh muốn thì sẽ nắm chặt trong tay không buông.

Sầm Dao là của anh, trước đây, hiện tại hay sau này đều như vậy.

Người đàn ông này bây giờ mới xuất hiện, cho dù trước đây họ quen biết thế nào, anh ta không xuất hiện lúc Sầm Dao cần nhất thì vĩnh viễn không cần xuất hiện.

Thương Đình Lập vuốt vuốt quần áo nhăn nhúm trên người, vô cùng bình tĩnh mà gỗ cửa.


Cửa rất nhanh được mở ra.

Người mở cửa là Sầm Dao, lúc cô nhìn thấy Thương Đình Lập, ánh mắt vẫn còn mang theo ý cười.

“Sao nhanh vậy đã bàn xong với Khương Húc Đông rồi, vào đi, em đang giúp A Vân thu dọn quần áo Sầm Dao mở cửa ra hai bên.

Ánh mắt cô sáng trong, không hề mang theo một tia mập mờ nào.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Sầm Dao, đương nhiên Thương Đình Lập biết chuyện anh lo lắng chỉ là viển vông.

Chẳng qua đến tận lúc này, anh lại không hề bỏ qua ánh mắt thù địch của một người.

Thương Đình Lập đi thẳng đến chỗ Sầm Dao, nắm chặt tay cô trong tay, quan tâm nói: “Dao Dao, em vẫn còn mệt, sao lại đến giúp rồi, có chuyện gì gọi anh không được sao? Phiền phức nhỏ.” Anh thân mật véo mũi cô.

Mặt Sầm Dao "bùm” một tiếng đỏ bừng.

Cô lắc đầu, muốn đẩy bàn tay trên mũi mình ra.

Nhưng tay Thương Đình Lập lại không hề cửa động, ngược lại còn cưng chiêu cười với cô.

"Dao Dao, em và anh Thương đi nghỉ ngơi đi, những thứ còn lại tôi có thế tự dọn” Tận mắt nhìn thấy hai người ở trước mặt mình chàng chàng thiếp thiếp, Thương Vân mới phát hiện, trong lòng anh ta cũng không hề bình tĩnh như anh ta nghĩ.

Anh lạnh lùng nhìn bàn tay đó của Thương Đình Lập, chỉ muốn một đao chặt cảnh tay dư thừa đó đi.

Chỉ là ngoài mặt anh ta lại hiền lành cười.

“Không được, tôi đã hứa với cậu rồi mà” Vốn hứa là cùng mang ở lại thôn Tiểu Liên đã không làm được rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là giúp anh ta thu dọn chút đồ đạc.

Nếu như chuyện đơn giản như vậy mà cô cũng không giúp được thì cảm giác có lỗi trong lòng cô lúc nào mới tan đi đây.

Thương Đình Lập nhíu mày.


Cũng mang anh cũng hiểu Sầm Dao, biết cô là muốn giúp bạn bè, nhìn sang người đàn ông đang bận rộn, không mặn không nhạt nói: “Dao Dao vẫn luôn thích giúp đỡ người khác, cậu cũng đừng từ chối, đúng rồi, nghe Dao Dao nói, hai người quen biết từ nhỏ, còn chưa biết tên cậu là gì nhỉ?” Giọng điệu của anh không tính là tốt, nhưng cũng rất bình tĩnh.

Lúc hỏi câu này, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười.

Chỉ có hai người đàn ông ánh mất đối nhau mới biết, nụ cười của anh không hề lan vào đáy mắt.

Thương Đình Lập rất muốn biết người đàn ông trước mắt này đang âm mưu chuyện gì, nhiều năm như vậy không có tin tức gì, bây giờ đột nhiên xuất hiện, lại còn trở thành ân nhân cứu mạng của Sầm Dao.

Anh ta thật sự muốn trở ơn hay là còn có mục đích khác thì chỉ có trong lòng anh ta tự biết rõ.

Chẳng qua, không cần biết anh ta muốn làm gì, chỉ cần không đụng đến Sầm Dao, anh cũng có thể xem như không có gì xảy ra.

Dù sao, trong lòng Sầm Dao thì anh ta cũng có địa vị nhất định.

Thật là chuyện khiến người ta khó chịu mà.

“Tôi tên Thương Vân, nói ra thì tôi và anh Thương là người một nhà đấy” Anh ta vươn tay ra, lịch sự muốn bắt tay với anh.

Thương Đình Lập cũng không từ chối, chỉ là khi hai người bắt tay nhau, bàn tay anh bất giác dùng sức, bóp chặt tay người đối diện.

Một lát sau hai người mới buông tay ra.

Thương Đình Lập phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên người, sau đó như nhớ ra gì đó, mỉm cười lên tiếng: “Đột nhiên nhớ ra, nhà tôi vốn có một người tên Thương Vân, chỉ là không biết cậu Thương đây và vị Thương Vân nhà tôi có quan hệ gì không.”
Nếu như không phải anh ta tự tìm đến cửa, Thương Đình Lập còn quên mất người bị đem đi nhiều năm trước.