Chỉ vài đấm đã khiến khuôn mặt Thương Ngộ biển dạng, tràn đầy vệt xanh xanh tím tím, rất đáng sợ.
Thương Ngộ vừa nghe giọng Thương Đình Lập đã biết lộ chuyện.
Nhưng hiếm lắm mới thấy dáng vé không biết làm sao của Thương Đình lập nên trong lòng cậu ta rất vui vẻ.
Đầu cậu ta nghiêng một bên, miệng cười ha ha, vẫn không biết sống chết chọc giận anh: "Thương Đình Lập a Thương Đình Lập, anh cũng có ngày này.
Tôi không sợ nói cho anh biết, người anh muốn tìm sợ là đã chìm xuống đáy biến, trở thành thức ăn cho cả rồi."
Con ngươi Thương Đình Lập lập tức co lại, trong lòng tràn ngập đau đớn.
Anh liều mạng nhịn xuống cảm giác khó chịu khiến mình không thở nổi này, ra tay nhanh hơn, không chút lưu tình.
Đợi Thương Ly Viễn và Kiều Dục Mẫn bước vào thì Thương Ngộ đã thở không ra hơi.
Cậu ta yếu ớt, thở hổn hển nói: “Thương Đình Lập, cho dù anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không nói cho anh tôi ném cô ta ở đâu đâu.
Tôi muốn anh cá đời phải đau khổ khi người thương vì anh mà chết."
iọng nới của cậu ta lộ vẻ khoái chí.
Nhưng trong mắt Thương Đình Lập thì cậu ta chỉ đang kéo đài hơi tàn mà thôi.
Trên bàn trà trong phòng có một đĩa trái cây, cạnh đó còn cảm một con dao nhỏ.
Thương Đình Lập ném Thương Ngộ như ném rác rưởi, không nhanh không chậm đi tới bàn trà.
Thương Ngộ vừa thở dốc được một chút, cậu ta còn chưa kịp thoát đi thì đã thấy Thương Đình Lập cầm dao đứng cách đó không xa, từng bước một tới gần cậu ta.
“Đừng, đừng." Thương Ngộ bắt đầu sợ hãi.
Cậu ta luôn cho rằng Thương Đình Lập có tức giận thì cũng chỉ có thế đánh đập cậu ta mà thôi.
Nhưng thấy anh cầm dao lên thì cậu ta không dám chắc nữa.
Ánh mắt Thương Đình Lập tối om như mực, hơi thở tăm tối khổng lồ đàn áp cậu ta mà tới.
“Con định làm gì?” Thương Ly Viễn bị tiếng động lớn làm giật mình.
Lúc thấy Thương Đình Lập cầm dao trên tay thì ông ta quả thực không thể tin nổi.
Ông ta chưa từng nghĩ tới đứa con trai lạnh lùng ngay cá cha ruột cũng không muốn nhìn này sẽ làm ra chuyện điên rồ như Vậy.
Tuy không biết rõ vì sao anh lại làm chuyện này, nhưng Thương Ly Viễn biết chắc chản có liên quan đến người phụ nữ kia.
“Thương Đình Lập, con vì người ngoài mà muốn làm hại em mình à.
Có phải con điên rồi không?” Thương Đình Lập nắm chặt dao, không quay đầu lại, vẻ âm u hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng.
Anh bỗng mỉm cười.
Nhưng nụ cười này của anh lại khiến Thương Ngộ cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong lòng cậu ta có dự cảm xấu.
Ngay sau đó, dự cảm xấu đó thành hiện thực.
“A” Thương Ngộ đau đớn kêu to.
Cậu ta lòng bàn tay tràn đầy máu tươi, oán hận với Thương Đình Lập đều biến thành Sợ hãi.
“Nói cho tôi biết, cô ấy ớ đâu.
Không nói thì tới ngón thứ hai.”
Thương Đình Lập cúi người, näm cổ áo Thương Ngộ, giọng điệu bình tĩnh khiến người khác rợn tóc gáy.
“Tôi thất sự không biết cô ấy ở đâu.
Tôi đã giao cô ấy cho người khác.
Tôi không quen biết người đó.”
Thương Ngộ sợ đến mức thú nhận tất cả.
Nếu cậu ta sớm biết phải trả giá thế này thì lúc trước chắc chắn sẽ không chọc tới anh.
“Người đó là ai?” Biết Sầm Dao không có nguy hiểm tính mạng, Thương Đình Lập thở dài một hơi.
Nhưng khi biết Thương Ngộ cũng không biết Sầm Dao đang ở đâu thì hy vọng trong lòng anh hoàn toàn sụp đổ.
“Tôi thật sự không biết.
Thật sự không biết mà.”
Thương Ngộ lắc đầu, thân thể run rẩy liên tục.
Cậu ta muốn lùi lại nhưng không tránh thoát khỏi tay Thương Đình Lập.
Lúc này, điện thoại trong túi Thương Đình Lập vang lên.
Anh lập tức lấy điện thoại ra, đi tới một bên nghe máy.
“Sao rồi? Có phái có tin tức gì rồi không.” Giọng nói Thương Đình Lập rất vội vàng, rõ ràng đã bị chuyện Thương Ngộ nói lúc nãy kích thích.
Đầu bên kia, Khương Húc Đông vừa nghe giọng anh đã nhận ra không đúng.
Anh vội nói ra kết quả: "Người của tôi nói chỗ Thương Ngộ tới hôm qua, lúc sau có một chiếc xe buýt tới.
Vì bình thường có nhiều xe tải nên họ cũng không để ý.
Nhưng chiếc xe này lại chạy tới chỗ hẻo lánh, sáng sớm hôm nay có người phát hiện, thấy lốp xe đã bị phá tủy tiện ném bên đường ” “Chuyện này có liên quan gì đến chuyện của Sầm Dao?” Thương Đình Lập lúc này đã không có cách nào bình tĩnh nên cũng không nghe hiểu ý của Khương Húc Đông.
Khương Húc Đông đành phải nói trằng ra với anh: “Đoạn đường đó bình thường không có xe lui tới, vì sao hôm qua lại có xe tới.
Nếu tôi đoán đúng thì Sầm Dao hẳn là ở đó.” “Được.
Tôi lập tức tới nhà anh, anh dẫn đường.”
Thương Đình Lập vừa nghe đáp án khẳng định của Khương Húc Đông thì vui mừng cúp điện thoai.
Con dao đẫm máu trong tay bị anh tiện tay ném xuống đất.
Anh không thèm nhìn Thương Ngộ đang thở thoi thóp bên cạnh mà đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Thương Ly Viễn, anh ngừng một chút, dùng ánh mắt không chút tình cảm nào nhìn người được gọi là ba trước mặt.
“Trong mắt ông, cô ấy là người ngoài, nhưng trong mắt tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của Hựu Nhất, là người vợ duy nhất đời này của tôi.
Tôi có thể mất tất cả, nhưng không thể vứt bỏ cô ấy” Anh nói xong liền nhấc chân kiên định rời khỏi.
“Con đừng hối hận" Thương Ly Viễn tức giận giậm chân, lớn tiếng trách mắng.
Thương Đình Lập không hề dừng bước, thẳng thừng đi mất.
Trong lòng ông ta bực bội, lão đảo muốn ngã.
“Ly Viễn, Ly Viễn, ông không sao chứ?” Kiều Dục Mẫn vốn mất hồn mất vía vừa thấy Thương Ly Viễn ôm ngực thở không ra hơi lập tức chạy ra ngoài lấy thuốc cho ông ta.
Bà cầm một lý nước, thấy thương Ly Viễn uống xong mới yên tâm.
Có lẽ do vừa nãy xém chút gặp chuyện không may nên tâm tinh tức giận của ông ta hơi bình tĩnh lại.
Ông ta khẽ thở dài, nhìn Thương Ngộ được người khiêng đi bệnh viện và Vương Di quản đang liên tục lau nước mắt.
Ông ta bỗng mở miệng: “A Mẫn, bà nói xem có phải tôi đã làm sai rồi không.” Kiều Dục mẫn ngẩng đầu, không thể tin nhìn ông ta.
Bà quen biết Thương Ly Viễn lâu như vậy, chưa từng thấy dáng vẻ lụn bại của ông ta.
Ông †a luôn kiêu ngạo tự tin, hào quang bốn phía, như một người đàn ông không hề già yếu, có thể chống trời.
Nhưng bây giờ, ánh mắt ông ta lại mê mang như một đứa nhỏ bị lạc không tìm được đường về, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi.
Bà dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng ôm đầu ông ta, khẽ an ủi: “Con lớn rồi thì hãy thả nó đi đi.
Ly Viễn, trong lòng Đình Lập có suy nghĩ riêng, nó biết mình nên làm gì.
Có đôi khi, buông tay không phải là một việc không tốt, ông nói xem có đúng không?”