Không khí căng thẳng trong công ty khiến Thương Đình Lập cực kỳ mệt mỏi.
Hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội ở cùng Sầm Dao và Thương Hựu Nhất mới khiến anh cảm nhận được chút bình yên.
"Anh có muốn đi chơi vào ngày nghỉ với Hựu Nhất không?"
Sầm Dao đi theo Thương Đình Lập.
Cỏ thấy anh nhẹ nhàng đặt cậu nhóc lên giường mới tới cẩn thận đắp chăn cho nhóc ấy, dịu dàng hỏi anh.
"Em muốn anh đi chung à?"
Thương Đình Lập cười nhìn Sầm Dao.
Sầm Dao gật đầu, lại bỗng lớn tiếng nói: "Không phải vậy!"
Cô rất hoảng hốt, chỉ mong Thương Đình Lập không thấy cái gật đầu ban nãy của mình.
"Hả? Rốt cuộc là phải hay không đây?"
Thương Đình Lập buồn cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô vẫn luôn mạnh miệng như vậy.
"Không phải!"
Lúc này Sầm Dao trả lời rất nhanh, cô sợ mình phản ứng chậm sẽ bị anh nhìn thấu.
Cô dừng một lát rồi nói: "Hôm nay Hựu Nhất nói với em anh từng hứa sẽ dẫn bé đi nhưng vẫn luôn không rảnh.
Em không muốn trong lòng bé có mất mát và chờ đợi"
Sầm Dao nói xong liền cúi đầu.
Cô giải thích như vậy, anh hắn là sẽ hiểu nhỉ.
Thật ra trong cô cũng mong anh đi chung, cho dù là vì Hựu Nhất hay vì chính mình cũng vậy.
"Ừm, anh biết rồi"
Thương Đình Lập không trả lời anh có đi hay không.
Biểu hiện vừa rồi của cô khiến trong lòng anh có chút mất mát.
Tới khi nào người phụ nữ đáng ghét này mới chịu thừa nhận cô cần anh chứ.
"Anh..
* Sầm Dao còn định nói tiếp nhưng Thương Đình Lập đã vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Cuối cùng cô cũng không nói thêm gì mà quay về phòng minh.
Sầm Dao ngủ không yên giấc, không biết vì sao mà dạo gần đây cô luôn gặp ác mộng.
Trong mơ, cô như một đứa trẻ chết đuối muốn năm lấy gì đó nhưng không nắm được bất cứ thứ gì, còn bị người khác kéo chân.
"Tiểu Dao!"
Có lẽ vì nằm mơ nên Sầm Dao không thức dậy đúng giờ.
Ngay lúc cô còn giãy dụa trong mờ thì một tiếng nói non nớt vang lên.
Sầm Dao lập tức mở mắt, thấy một khuôn mặt nhỏ đẹp trai trước mặt mình.
Cô yên tâm mỉm cười, sau đó...!
"Ba, Tiểu Dao lại ngủ rồi"
Thương Hựu Nhất hờn dỗi nhìn ba mình.
Hôm qua ba nhóc ấy chắc chắn đã bắt nạt Tiểu Dao.
*Ừm, để cô ấy ngủ thêm một lát đi."
Thương Đình Lập không để ý tới Thương Hựu Nhất, nhẹ nhàng đi tới đắp chăn cho Sầm Dao.
Chắc hắn hôm qua cô đã mơ thấy ác mộng.
Thương Đình Lập vừa nghĩ vừa xoa cánh tay bị Sầm Dao cào trầy.
Không ngờ cô gái nhỏ này lại mạnh như vậy, hiện tại cánh tay anh phải nói là thảm không nỡ nhìn.
"Nhưng Tiểu Dao đã hứa sẽ dẫn con đi công viên Disneyland "
Thương Hựu Nhất không vui bïu môi.
Tại sao người lớn luôn không giữ lời hứa như vậy.
"Cô ấy trở mình rồi."
Thương Đình Lập nói với bóng lưng cô đơn của Thương Hựu Nhất.
Thương Hựu Nhất nghe Thương Đình Lập nói lập tức sáng mát, vui vẻ xoay người nhìn ba.
Nhưng một giây sau, cậu nhóc lập tức xoay người sang chỗ khác.
"Bỏ đi, lần sau sẽ có cơ hội đi.
Tiểu Dao chắc là bị bệnh rồi."
Thương Hựu Nhất nức nở nói.
Ba đã nói đàn ông không được khóc nên cậu nhóc cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
Thương Đình Lập muốn nói với Thương Hựu Nhất anh sẽ đi cùng bé.
Nhưng khi nhìn bóng lưng cô đơn của bé, anh lại không nói nên lời.
Hiện tại cậu nhóc đã không tin vào lời hứa của anh nữa.
Dù sao thì anh còn thất hứa với bé nhiều hơn Sầm Dao.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở ( t r u m t r u y e n .NE T )
Thương Hựu Nhất lẳng lặng vào phòng Sầm Dao, yên lặng ngồi cạnh cô.
Bàn tay nhỏ nhắn của cậu nhóc nắm chặt lấy tay cô, chui rúc cơ thể nhỏ bé của mình vào lòng cô.
"Tiểu Dao, có phải cô không muốn đi Disneyland với cháu không? Cô đã nói không muốn gả cho ba cháu nên cô cũng sẽ không trở thành mẹ cháu."
Thương Hựu Nhất co người nằm trong lòng Sầm Dao lẩm bẩm.
Cậu nhóc không hề nhận ra Sầm Dao đưa tay ôm chặt bé.
"Mẹ, Tiểu Dao, hiện tại cô không nghe thấy con nói nên con lén gọi cô là mẹ được không?"
Cậu nhóc nhỏ giọng nói, sợ lớn tiếng sẽ khiến Sầm Dao tỉnh giấc.
"Mẹ, con rất nhớ mẹ.
Mẹ có thể ở lại với Hựu Nhất không."
Thương Hựu Nhất vừa nhỏ giọng nói vừa cọ người vào lòng Sầm Dao.
Hựu Nhất, cô cũng muốn ở bên cạnh cháu, nhưng cô không biết mình có thể ở bên cháu bao lâu.
Cô mong ba cháu có thể mau chóng theo đuổi được mẹ cháu để cháu không phải hâm mộ người khác như vậy nữa.
Sầm Dao lén nhìn đứa nhỏ đang nắm chặt tay trong lòng mình.
Lúc này cô không thể để Hựu Nhất biết cô đã tỉnh, bởi vì cô cũng không biết nên đối mặt với bé thế nào.
Thương Đình Lập lẳng lặng đứng ở cửa nghe Hựu Nhất nói.
Trước giờ anh vẫn không biết cậu nhóc muốn mẹ tới như vậy.
Sầm Dao ôm Hựu Nhất, nặng nề ngủ tiếp.
Hựu Nhất năm trong lòng cô cũng yên ổn ngủ theo.
Trong mơ, cậu nhóc mỉm cười vui vẻ.
"Mẹ."
Một câu nói mớ, khiến Dư Phi đang định ôm cậu nhóc dừng lại.
"Chủ tịch."
Dư Phi thảm thương nhìn chủ tịch của mình.
Cậu chủ nhỏ bám chặt cô Sầm như bạch tuộc vậy, sao anh có thể cậu nhóc ôm đi.
"Ra ngoài chờ đi."
Thương Định Lập nghe Dư Phi kêu, anh nhìn thoáng qua tình cảnh trên giường thì đen mặt.
"Vâng"
Dư Phi như được vừa được tha mạng, chạy như bay ra khỏi phòng.
"Ôm chặt."
Thương Đình Lập kéo Hựu Nhất khỏi người Sầm Dao, sau đó xoay người ôm cô gái nhỏ đang ngủ say kia.
Sầm Dao tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
"Đây..."
Sầm Dao xoa đầu, cô nhớ rõ trước khi ngủ cô đã ôm Hựu Nhất mà.
Cô xoay người nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh hoàn toàn không có bóng dáng của Hựu Nhất, còn cô thì đang ở trong khách sạn.
"Có ai không? Hựu Nhất, Thương Đình Lập?"
Sầm Dao tìm kiếm bóng đáng hai người, nhưng cô gọi nửa buổi cũng không có người trả lời.
"Tiểu Dao, cô tỉnh rồi."
Sầm Dao vừa định tìm thử xem có quần áo vừa người để thay hay không thì nghe được Thương Hựu Nhất vui vẻ nói.
"Hựu Nhất."
Sầm Dao nhìn thoáng qua đồ chơi trong tay cậu nhóc rồi nhìn Thương Đình Lập đang đứng sau nhóc ấy.
"Tỉnh rồi, có cảm thấy khó chịu ở đâu khỏng?"
Thương Đình Lập đưa túi đồ cho Sầm Dao, nhẹ giọng hỏi.
"Đây là?"
Sầm Dao như khúc gỗ cầm túi đồ.
Cô đỏ mặt không dám nhìn Thương Đình Lập.
Trong túi đồ toàn là đồ lót, hơn nữa còn là đồ lót nữ, kiểu dáng còn giống đồ của cô nữa chứ.
"Trong lúc em ngủ thì chúng ta đã tới Thượng Hải."
Thương Đình Lập thản nhiên nói, giọng nói không chút cảm xúc, như đang nói tới chuyện ăn uống mà thôi.
"Cái gì?"
Sầm Dao dùng một phút để tiếp thu tin tức, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.
"Anh nhớ tới lời em nói hôm qua, Hựu Nhất muốn anh đi với nó.
Anh cảm thấy bây giờ khá thích hợp nên đã dẫn nó đi chơi."
Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao, vẻ mặt hiện tại của cô thật sự rất đáng yêu.
"Ừm."
Sầm Dao không hề lo lắng gật đầu, sau đó lại nhìn Thương Đình Lập: "Em..."
Cô định hỏi cô đang ngủ sao có thể qua được kiểm tra an ninh, sao suốt cả đường đi cô hoàn toàn không có chút cảm giác nào.
"Hôm qua em nhầm thuốc ngủ thành thuốc hạ sốt.
May mà không ảnh hưởng lớn gì, nếu không hôm nay em cũng sẽ không đứng đây nói chuyện với anh đâu."
Thương Đình Lập nhìn Sầm Dao.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận trong giọng nói của anh.
Quả thật hôm qua khi gọi bác sĩ Trần tới khám cho cô thì anh đã muốn đánh mông cô rồi.
Cô thông minh như vậy sao có thể phạm phải sai lầm ngu ngốc đó chứ.
Hơn nữa cô còn dám tự mua thuốc ngủ.
Cô có chuyện gì luẩn quẩn đến nổi phải uống thuốc ngủ mới ngủ yên sao.
"Em?"
Sầm Dao không thể tin được nhìn Thương Đình Lập.
Cô thật sự nhầm thuốc ngủ thành thuốc hạ sốt cho nên mới ngủ say đến vậy: "Vậy làm sao em có thể qua được kiểm tra an ninh?"
Sầm Dao tò mò hỏi anh.
"Có anh ở đây, đừng nói là máy bay, phi thuyền vũ trụ thì anh cũng có thể để em lên."
Thương Đình Lập cưng chiều nhìn cô.
"Ừm."
Sầm Dao gật đầu.
Lời này của anh không sai, thật sự thì có anh ở đây, cô muốn đi nơi nào cũng được.
"Thay đồ đi, lát nữa cùng đi ăn với Hựu Nhất."
Thương Đình Lập khẽ nói với Sầm Dao đang ngẩn người.
"Ừ"Sầm Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu đã tới rồi thì cô sẽ vui vẻ chơi đùa, giúp Hựu Nhất đạt được ước nguyện.
"Tiểu Dao, cháu vừa ra ngoài dạo với ba, sẵn tiện hỏi thử mấy chỗ ăn ngon ở đây.
Lát nữa để ba dẫn chúng ta đi ăn nha."
Thương Hựu Nhất một tay nắm tay Thương Đình Lập, tay còn lại nắm Sầm Dao, vui vẻ đi ở giữa.
"Được."
Sầm Dao cưng chiều cười với cậu nhóc.
"Ba, chúng ta đi nhanh chút đi, Tiểu Dao ngủ lâu như vậy chắc chắn đã đói bụng rồi"
Thương Hựu Nhất quay đầu thúc giục Thương Đình Lập.
Nhìn cậu nhóc vui vẻ như vậy, Sầm Dao và Thương Đình Lập đều cùng cười rộ lên.
Ngay lúc chạm mắt nhau, Sầm Dao lập tức xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
Cảnh tượng này cực kỳ hài hòa vui vẻ đối với người qua đường, nhưng lại rất chướng mắt đối với một vài người.
"Sao hả? Anh ta chưa từng lộ ra vẻ mặt đó."
Thương Ngộ đưa kem cho Điền Điểm, vui vẻ nhìn lửa giận nổi lên trong mắt cô ta.
Thương Đình Lập cứ tiếp tục ngọt ngào với Sầm Dao đi, như vậy thì Điền Điểm mới chịu hợp tác với cậu ta.
"Anh dẫn tôi tới đây chỉ để nhìn cái này?"
Điền Điểm điều chỉnh tốt tâm trạng, quay đầu nhìn Thương Ngộ, khinh thường hỏi cậu ta.
"Sao nào? Không đủ kích thích à?"
Thương Ngộ hài hước nhìn Điền Điểm.
Người phụ nữ này đôi lúc thật sự ngoài dự tính của cậu ta.
"Thân phận của Thương Đình Lập đã định sẵn người vợ tương lai của anh ấy chỉ có thể là một người môn đăng hộ đối.
Sầm Dao mãi mãi cũng không thể trở thành bà chủ nhà họ Thương, tôi cần gì phải để tâm tới người như vậy.
Trước khi kết hôn, Thương Đình Lập muốn chơi bời ra sao đều được, chỉ cần sau khi kết hôn, anh ấy thuộc về mình tôi là đủ."
Điền Điểm nhìn Thương Ngộ nói.
Chỉ là cô ta cũng biết những lời này chẳng qua là cô ta tự an ủi mình mà thôi.
"Tốt, quả nhiên phụ nữ tự tin là có sức hấp dẫn nhất.
Tôi thích sự tự tin của cô Điền.
Tôi chúc cô và anh tôi có thể bên nhau trọn đời."
Thương Ngộ nói xong lập tức thoải mái bỏ đi.
Điền Điểm nhìn bóng lưng cậu ta, nắm chặt nắm tay.
Thương Ngộ cũng chỉ vì cổ phần của ba cô †a ở Nguyên Thịnh mới tiếp cận cô †a.
Nhưng chỉ có Thương Đình Lập mới có thể chi phối cô ta thôi.
"Dao Dao."
Thương Đình Lập đã gọi tên cô tới ba lần rồi.
Anh không biết tại sao cả ngày nay cô đều có vẻ bồn chồn không yên.
"Hả?"
Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập, ánh mắt mông lung.
Lúc nãy khi đi WC cô đã gặp Điền Điểm, không hiểu sao mỗi khi gặp cô ta thì cô lại cảm thấy ngượng ngùng như bị vợ cả bắt gian.
Hơn nữa Thương Đình Lập từng nói người phụ nữ đó là vợ chưa cưới của anh, còn có lời đồn nói cô ta có thể là mẹ của Hựu Nhất nữa.
Nghĩ vậy, Sầm Dao quay đầu nhìn Hựu Nhất.
Nhớ tới cảnh cậu nhóc chui rúc vào lòng cô gọi mẹ, cô lại cảm thấy đau lòng không thở nổi.
"Đang nghĩ gì đó?"
Thương Đình Lập lo lắng hỏi Sầm Dao.
Anh không thích cô như vậy, dường như một giây sau cô sẽ biến mất trước mặt anh.
"Em vừa..."
Sầm Dao vừa định nói cô thấy Điền Điểm thì bị một giọng nói dịu dàng cắt lời.
"Đình Lập."
Điền Điểm ưu nhã đi tới.
Sầm Dao cúi đầu, đó mới là người phụ nữ xứng với Thương Đình Lập, mà cô, chỉ là chướng ngại của anh thôi.
"Sao cô lại tới đây?"
Thương Đình Lập nhíu mày.
Tuy anh biết bên ngoài anh và cô ta là vợ chồng sắp cưới, nhưng anh vẫn cho rằng với trí tuệ của cô ta ắt hắn nên biết anh không bằng lòng ở chung với cô ta.
"Ừm, đúng lúc dì em mới khai trương một trung tâm mua Sầm ở đây nên mời ba mẹ em tới làm khách.
Nhưng hai người muốn đi du lịch hưởng thụ thế giới riêng nên bắt em tới thay."
Điền Điểm không vui lầm bầm.
Cô ta không đợi Thương Đình Lập nói đã ngồi xuống cạnh anh.
*A? Cỏ Sầm cũng đi Thượng Hải du lịch à?"
Điền Điểm giả vờ ngạc nhiên nhìn Sầm Dao.
Sầm Dao nhíu mày.
Vừa nãy hai người rõ ràng đã gặp nhau ở nhà WC rồi.
Cô không định vạch trần cô ta, chỉ hờ hững ừ một tiếng.
"Hựu Nhất, mai cô với ba cháu cùng dẫn cháu đi Disneyland chơi nha."
Điền Điểm gọi món xong, quay đầu nói với Thương Hựu Nhất.
Nhưng giọng điệu của cô ta lại không có chút nào như đang hỏi ý kiến cậu nhóc, hơn nữa còn đang ngâm đuối Sầm Dao.
"Cô Điền Điểm, ngày mai Tiểu Dao và ba sẽ dẫn cháu đi."
Thương Hựu Nhất đương nhiên không nhận ra không khí lúng túng giữa người lớn, cậu nhóc chỉ ngây thơ trả lời Điền Điểm.
"Như vậy sao được, cháu cũng không thân với cô Sầm, sao có thể làm phiền cô Sầm chăm sóc cháu chứ."
Điền Điểm cưng chiều nói với cậu nhóc.
Nhưng giọng điệu của cô ta lại giống như một người mẹ đang dạy dò đứa con không nghe lời của mình.
Thương Hựu Nhất tủi thân cúi đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn Sầm Dao với vẻ mặt tràn ngập mong chờ.
Sầm Dao cười khổ.
Ba cậu nhóc còn chưa nói gì thì cô có tự cách gì phản bác người phụ nữ trước mặt chứ? Dù sao người phụ nữ kia mới là vợ chưa cưới của anh.
"Không cần, cô bận chuyện của cô đi.
Chủ tịch Sầm chăm sóc Hựu Nhất là bổn phận của cô ấy"
Thương Đình Lập không nhìn Điền Điểm mà nhìn Sầm Dao như thăm nhác cô đừng nghĩ tới chuyện rút lui.
"Đình Lập."
Điền Điểm còn muốn nói tiếp nhưng Thương Đình Lập đã cúi đầu ăn cơm nên cô ta chỉ có thế không cam lòng nuốt hết lời muốn nói vào bụng.
"Hựu Nhất đi chơi vui vẻ nha.
Lần này dì Điền Điểm không thể đi với cháu, lần sau sẽ bù lại cho cháu."
Điền Điểm chỉ có thể dặn dò Thương Hựu Nhất vài câu: "Đình Lập, em đi trước đây, bên chỗ dì em còn có chút chuyện."
"Ừm."
Thương Đình Lập không ngẩng đầu, chỉ qua loa ừ một tiếng cho thấy mình đã biết.