"Anh có ý gì?"
Thương Ngộ khó hiểu hỏi Thương Đình Lập.
"Tự mình đi điều tra rõ đi.
Hạng mục đó của Lâm Hải có giá trị với tôi, nhưng chưa chắc sẽ có lợi cho cậu"
Thương Đình Lập không có kiên nhẫn dây dưa với Thương Ngộ.
Hôm nay anh về đây chỉ để nhắc nhở cậu ta.
Hiện tại đã đạt được mục đích thì không cần phải ở lại nữa.
"Đình Lập, con vào xem ba con đi."
Thương Đình Lập đang định đi thì bị một bóng dáng nhỏ nhắn cản lại.
"Gó bà chăm sóc ông ấy là đủ rồi.
Tôi nghĩ ông ấy cũng không muốn tôi tới chọc tức ông ấy đâu."
Thương Đình Lập lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Đình Lập, ba con rất quan tâm con."
Kiều Dục Mãn rất đau lòng, bà không muốn Thương Đình Lập và Thương Ly Viễn trở nên xa cách như hiện tại.
Ngay lúc bà hồn bay phách lạc, Thương Ly Viễn như thiên thần xuất hiện trước mặt bà.
Ông ta khiến bà rơi vào tay giặc, làm một người vốn không ôm hy vọng như bà có được cuộc sống mới.
Bà yêu ông ta nên mới mong ông ta có thể vui vẻ, hạnh phúc.
"Ông ta có quan tâm tôi hay không cũng không cần bà nói.
Bà tốt nhất nên đàng hoàng ở bên cạnh ông ta, đừng để người khác biết chuyện trước kia của bà.
Còn nữa, bà không có tư cách quấy rầy cuộc sống của cô ấy."
Thương Đình Lập cắt lời Kiều Dục Mẫn.
Anh không muốn dây dưa với bà.
Bởi vì cô gái nhỏ trong lòng mình, anh lựa chọn nhẫn nhịn bà thêm lần nữa.
"Con bé...!
có khỏe không?"
Kiều Dục Mẫn hơi kích động.
"Không liên quan tới bà.
Hiện tại bà nên làm tốt cái vị trí bà chủ này đi.
Những chuyện trước kia, bà tốt nhất đừng để cô ấy biết được."
Thương Đình Lập nói xong lập tức rời khỏi.
"Thím hai, thím có thể chịu đựng được thái độ đó của anh hai sao."
Thương Ngộ thấy Thương Đình Lập đi rồi mới từ phía sau đi tới trước mặt Kiều Dục Mẫn.
"Đình Lập nó không có ý xấu."
Kiều Dục Mẫn chỉ phải mỉm cười.
Bà muốn quay người đi, nhưng Thương Ngộ lại không muốn để bà làm vậy.
"Nghe những lời vừa nãy, hình như giữa bác và anh có một ít bí mật nhỉ"
Thương Ngộ cản đường của Kiều Dục Mẫn.
*"Ừ, bác và anh cháu có cùng một người không muốn làm tổn thương.
Anh cháu tra được thím từng làm lao công, không muốn thím nói cho bác hai con biết, sợ ông ấy đau lòng."
Kiều Dục Mẫn thản nhiên nói.
Bà vào nhà họ Thương đã lâu, sớm đã nhìn thấu sự đời.
Tuy Thương Ly Viễn thật sự bảo vệ bà rất tốt, nhưng nhà họ Thương làm sao có thể thiếu ân ân oán oán, tranh đoạt lần nhau.
"Có cùng một người không muốn làm tổn thương.
Người đó là ai?"
Thương Ngộ nhìn Kiều Dục Mẫn và Thương Ly Viễn sống chung nhiều năm.
Trong mắt cậu ta, Kiều Dục Mẫn là một người phụ nữ ngu ngốc, yếu đuối.
Theo cậu ta, người phụ nữ như vậy ngoại trừ yếu đuối ra thì không còn điểm nào hấp dẫn.
"Bác trai của cháu."
Kiều Dục Mẫn không cảm xúc nhìn Thương Ngộ như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Thương Ngộ bị Kiều Dục Mẫn nhìn như vậy, xém chút không nhịn được.
Xem ra cậu ta thật sự muốn đánh bại Thương Đình Lập đến điên rồi, vậy mà cảm thấy có thể tìm được sơ hở từ người phụ nữ này.
"Bác nghỉ ngơi sớm đi."
Thương Ngộ nói xong lập tức tự giác tránh đường.
"Cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi"
Kiều Dục Mẫn gật đầu, dặn dò một câu, sau đó đi về phòng.
"Lão Hà, giúp tôi điều tra bí mật phía sau hạng mục của Lâm Hải đi.
Còn nữa, tra giúp tôi thử xem kế hoạch hạng mục của Lâm Hải mà Điền Điểm đưa tôi có vấn đề gì không."
Thương Ngộ nghĩ tới lời Thương Đình Lập nói lúc nãy, lập tức cảm thấy nghi ngờ khi cậu ta dễ dàng lấy được hạng mục này.
"Ai đa, phó chủ tịch Thương, mới sáng sớm đã gọi điện cho tôi, có việc gì gấp sao?"
Điền Phong Tường nhận điện thoại, lười biếng hỏi.
Trước đây ông ta định để Thương Đình Lập lấy hạng mục kia chỉ vì biết anh có tình cảm riêng với bên đó.
Ai ngờ Thương Ngộ lại dám tự mình nhảy xuống hố lửa này.
"Chủ tịch Điền, tôi muốn hỏi thử hạng mục kia của Lâm Hải khi nào có thể ký hợp đồng."
Thương Ngộ biết rõ Điền Phong Tường là một tên cáo già, nhưng bây giờ cậu ta thật sự không phải đối thủ của ông ta.
"Thi ra là chuyện này.
Phó chủ tịch Thương yên tâm, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, tôi sẽ mau chóng xử lý tốt"
Điền Phong Tường trả lời qua loa, nở một nụ cười tàn nhẫn.
"Chủ tịch Điền, hôm nay Thương Đình Lập đã nói cho tôi biết hạng mục đó có vấn đề."
Thương Ngộ đương nhiên không phải kẻ dễ lừa.
Cậu ta đã đầu tư một triệu tệ, nếu ván này hoàn toàn thua Thương Đình Lập thì sau này cậu ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm một con sâu mọt trong miệng anh.
Cậu ta không biết phải đợi tới khi nào mới lại có cơ hội như vậy.
"Có thể có vấn đề gì chứ.
Được rồi, thời gian không còn sớm, phó chủ tịch Thương nên sớm nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Điền Phong Tường nói xong liền cúp máy.
Thương Ngộ nổi giận nghe tiếng "tút tút trong điện thoại.
Tên cáo già đáng chết đó dám từ chối cậu ta.
Xem ra chuyện này quả thực không đơn giản.
Hạng mục đó của Lâm Hải cứ kéo dài mãi, bên kia không chịu đưa văn kiện để ký.
Thương Ngộ sốt ruột đến sứt đầu mẻ trán, mỗi lần liên lạc với Điền Phong Tường thì lại nhận được thái độ ba phải của ông ta.
"Chủ tịch Điền, kế sách lần này của ông quả là một hòn đá ném trúng hai con chim."
Thương Ngộ tức giận chạy vào phòng làm việc của Điền Phong Tường.
"Phó chủ tịch Thương nói gì vậy chứ? Sao tôi nghe không hiểu gì vậy?"
Điền Phong Tường ra vẻ vô tội nhìn Thương Ngộ.
"Ông biết rõ Thương Đình Lập có tình cảm riêng đối với hạng mục kia của Lâm Hải nên để con gái yêu của minh tới giúp anh ta.
Bây giờ lừa tôi vào bẫy, giúp con rể tốt của ông loại bỏ được một hòn đá cản đường rồi.
Hiện tại túi tiền của chú tịch Điền hắn càng ngày càng phồng nhỉ."
Thương Ngộ nhìn Điền Phong Tường, hiện tại cậu ta chỉ muốn lột da gặm xương tên cáo già này.
"Phó chủ tịch Thương quả thật đã hiểu lầm tôi.
Tôi thành tâm thành ý muốn hợp tác với cậu mà."
Điền Phong Tường cười giả tạo, rót một ly trà cho Thương Ngộ: "Nói thật thì hạng mục này của Lâm Hải tôi thật sự không nghĩ tới sẽ như vậy.
Hơn nữa lúc đó Đình Lập đã đàm phán xong với người phụ trách của bên kia rồi.
Hiện tại xảy ra biến cố này, tôi nghĩ Đình Lập ắt hẳn biết chút ít lý do"
"Ông có ý gì?"
Thương Ngộ cảnh giác nhìn Điền Phong Tường.
Tên cáo già này lại muốn giở trò, giọng điệu này khẳng định ông †a đã biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vậy mà còn để cậu ta nhảy vào hố.
Thương Ngộ đắn đo nhìn Điền Phong Tường, cậu ta không rõ dụng ý của tên cáo già này.
"Phó chủ tịch Thương cứ yên tâm, tôi sẽ khuyên Đình Lập nói ra.
Nhưng hiện tại, cậu đừng quên giao dịch giữa chúng ta."
Điền Phong Tường đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi tới trước mặt Thương Ngộ, bình tĩnh nhìn cậu ta.
"Thương Ngộ vừa đi đến phòng làm việc của Điền Phong Tường" Dư Phi vội vã vào phòng làm việc của Thương Đình Lập báo cáo với anh.
"Ừ"
Thương Đình Lập chỉ thản nhiên đáp một tiếng, không hề nói gì khác.
"Chủ tịch Thương, xem ra họ đã liên thủ với nhau, chúng ta có cần ý cách đối phó không?"
Dư Phi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thương Đình Lập, khó hiểu hỏi anh.
Tại sao sếp anh không lo lắng chút nào cơ chứ? "Không cần, cá vẫn chưa cắn câu"
Thương Đình Lập không ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn tài liệu trong tay.
Đây là phương án hợp tác Sầm Dao đưa cho anh.
Anh không ngờ người có vẻ cẩu thả như Lư Đông Hưng lại làm một kẻ khôn khéo.
Phương án hợp tác này nhìn như tập đoàn Nguyên Thịnh được lợi lớn nhất, nhưng nếu cẩn thận xem xét thì mới thấy người được lợi nhất là Lư Đông Hưng.
Dư Phi khó hiểu nhìn nụ cười lạnh trên môi boss nhà anh.
"Được rồi, buổi trưa đi đón Hựu Nhất rồi dẫn nó tới chỗ Sầm Dao đi.
Nói với cô ấy kỳ nghỉ một tháng này nhờ cô ấy chăm sóc Hựu Nhất."
Thương Đình Lập nói xong, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Ngày nghỉ này anh phải đưa Sầm Dao đi, như vậy mới có thể thoải mái chơi đùa với Lư Đông Hưng.
Thương Đình Lập là người kinh doanh, tuy anh không ngại Lư Đông Hưng muốn lấy lợi ích ở chỗ anh, nhưng anh cũng không thể coi tiền như rác.
Huống hồ, chuyện này còn có chút quan hệ với cô gái nhỏ kia nữa.
Lư Đông Hưng ít nhất cũng lấy mất một phần ba lợi ích của cô.
"Cô Sầm, đây là lời dặn của chủ tịch Thương."
Dư Phi không biết làm sao nhìn Thương Hựu Nhất thản nhiên chơi đùa rồi lại nhìn vẻ mặt mông lung của Sầm Dao.
"Được rồi, cứ để nhóc ấy ở chỗ này đi."
Sầm Dao thản nhiên trả lời một câu, sau đó không nói gì nữa mà tiếp tục xem tài liệu.
Trùng hợp là cô cũng nhìn thấu điểm mờ ám trong tài liệu, nhìn thấu sự mờ ám của Lư Đông Hưng.
"Tiểu Dao, ngày một tháng năm này cháu được nghỉ đó."
Dư Phi đi rồi, Thương Hựu Nhất không chịu ngồi yên mà lén tới trước bàn làm việc của Sầm Dao.
"Ừm, cháu có muốn đi đâu không?"
Sầm Dao cưng chiều nhìn Thương Hựu Nhất.
Cậu nhóc này luôn khiến cô cảm thấy thoải mái.
"Gó nha, cháu muốn đi công viên Disneyland."
Thương Hựu Nhất hưng phấn nói với Sầm Dao.
Ba đã từng hứa sẽ dẫn nhóc ấy đi nhiều lần rồi nhưng vẫn chưa thực hiện.
Bây giờ Tiểu Dao bằng lòng đi với nhóc, đương nhiên nhóc muốn đi tới chỗ mình thích nhất rồi.
"Được, vậy đi công viên Disneyland"
Sầm Dao ôm Thương Hựu Nhất vào lòng.
Kỳ lạ là mỗi lần thấy Thương Hựu Nhất, trong lòng cô lại tràn đầy tình thương của mẹ.
Rõ ràng chỉ mới có quan hệ với Thương Đình Lập không bao lâu nhưng vì sao cô luôn cảm thấy mình nên làm mẹ rồi chứ.
"Yeah, Tiểu Dao quá tuyệt vời"
Thương Hựu Nhất vui vẻ hôn lên mặt Sầm Dao.
"Được rồi, cháu tự mình chơi trước đi, cô làm việc xong sẽ dẫn cháu về.
Ngày mai chúng ta sẽ đi Thượng Hải."
Sầm Dao dịu dàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Hựu Nhất, đặt nhóc ấy xuống đất.
Cô thấy cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi trên sofa chơi ipad mới tiếp tục lao đầu vào làm việc.
Rất nhanh đến giờ tan làm, Sầm Dao dọn dẹp xong bàn làm việc mới phát hiện Thương Hựu Nhất đã nằm ngủ say trên sofa.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới cẩn thận ôm cậu nhóc.
"Ngủ rồi à?"
Cô vừa định đứng dậy đã nghe tiếng nói dịu dàng vang lên.
Sầm Dao ngẩng đầu nhìn Thương Đình Lập, cô thoáng ngẩn người.
Người đàn ông này hẳn là vừa đi xã giao về, cả người đều mệt mỏi rã rời.
Nhưng cho dù như vậy thì anh vẫn tràn đầy hấp dẫn như thường.
Sầm Dao lẳng lặng nhìn chăm chú Thương Đình Lập.
Cô nghĩ, bất kỳ ai cũng sẽ bị đôi mắt của người đàn ông này hấp dẫn.
"Sao vậy?"
Thương Đình Lập buồn cười nhìn Sầm Dao.
Tại sao cô gái nhỏ này lại ngẩn người nhìn anh chứ? "Ừm, cảm thấy hôm nay chủ tịch Thương rất đẹp trai"
Sầm Dao lắc đầu cười, đứng dậy giao Thương Hựu Nhất cho Thương Đình Lập ôm.
"Em đã bị anh hấp dẫn rồi phải không?"
Thương Đình Lập nghe Sầm Dao nói, cười khẽ ra tiếng.
"Phải."
Sầm Dao thản nhiên cười nhìn anh.
Khung cảnh này vậy mà lại hài hòa đến mức khiến người ghen ghét.
"Về thôi"
Thương Đình Lập ôm Thương Hựu Nhất, tay còn lại năm tay Sầm Dao.
"Em đã đồng ý với Hựu Nhất ngày một tháng năm này sẽ dẫn bé đi công viên Disneyland."
Trên đường đi, Sầm Dao nói với Thương Đình Lập.
"Ừm, cùng đi đi"
Thương Đình Lập gật đầu.
Anh biết Hựu Nhất luôn muốn đi công viên Disneyland, nhưng do lúc trước anh quá bận.
Hơn nữa, những đứa trẻ khác đều được ba mẹ dẫn đi nên anh cũng không muốn cậu nhóc đi một mình nhìn nhà người khác vui vẻ đâm ấm mà khổ sở.
May mà cô xuất hiện, may mà anh cùng cô dây dưa, may là Hựu Nhất vẫn chưa lớn lên.
Anh không muốn con trai mình có bất kỳ nuối tiếc nào.
"Mẹ!"
Tiếng nói của Thương Hựu Nhất xuyên qua đầu vai truyền tới.
Thương Đình Lập nghe cậu nhóc gọi mẹ, cả người lập tức chấn động.
Chắc bé mơ thấy mẹ mình.
Nghĩ tới đây, Thương Đình Lập quay đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Chắc cô không nghe thấy cậu nhóc nói mớ đâu.
Sầm Dao không chú ÿ tới Thương Đình Lập nhìn cô, cũng không nghe thấy được tiếng gọi mẹ trong mơ của cậu nhóc, chỉ cúi đầu nhìn bóng dáng cả ba dưới ánh đèn đường.
Cô không hiểu sao Thương Đình Lập đỗ xe xa như vậy, rõ ràng lúc xuống cô thấy bãi đỗ xe có rất nhiều chỗ trống.
Hơn nữa cô cũng đã nói lái xe cô đi đi, nhưng Thương Đình Lập bảo xe mình rất khó tìm, cần phải đi bộ như vậy.
Nhưng khi nhìn bóng dáng ba người dưới mặt đất, cô không khỏi cảm thấy rất hài hòa.
"Nghĩ gì mà mất hồn mất vía vậy."
Thương Đình Lập tò mò nhìn Sầm Dao, người kia lập tức đụng vào người anh.
*A?"
Sầm Dao nghe Thương Đình Lập nói, ngẩng đầu nhìn anh lại xấu hổ phát hiện mình đang giảm trúng chản anh.
"Lên xe đi.
Em ngồi phía sau ôm Hựu Nhất."
Thương Đình Lập ý bảo Sầm Dao lên xe trước, sau đó ôm Hựu Nhất đặt vào lòng cô.
"Sao anh không để Dư Phi lái xe tới đón?"
Sầm Dao khó hiểu nhìn Thương Đình Lập.
Anh nhìn có vẻ rất mệt mỏi, hiện tại còn lái xe, sẽ không sao chứ? "Dư Phi có chút việc riêng.
Tuy anh là sếp nhưng cũng không thể không cho nhân viên có không gian riêng."
Thương Đình Lập bình tĩnh nói dối.
Anh sẽ không thừa nhận từ lúc bắt đầu cùng cô từ công ty xuống đã nghĩa cách bảo Dư Phi đi đầu.
Dư Phi đáng thương đang vừa đi đường vừa đá cục đá.
Sếp muốn hẹn hò nên gửi tin nhắn bảo anh đi bộ vẽ.
Nhưng, hắt xì, Dư Phi hắt hơi, kêu rên: "Sếp ơi, tôi cầu xin ngài đừng nói xấu Sau lưng tôi."
Dư Phi biết sếp mình là một người sĩ diện còn mạnh miệng, chắc chắn sẽ không thừa nhận nửa đường bắt nhân viên đi bộ về chỉ vì muốn hưởng thụ cảm giác cả nhà quây quần hạnh phúc với Sầm Dao.