Nghe thấy những lời này của bà Điền, Lục Lị Lị sững sờ giây lát, sau đó cười nói với bà Điền: "Tuy nói Sầm Dao là con gái của lão Sầm nhà tôi, nhưng đứa trẻ này từ nhỏ tới lớn luôn tự làm theo ý mình, đối với người mẹ kế như tôi thì nó càng không xem ra gì"
Lục Lị Lị liếc Bà Điền một cái, ngưng một chút rồi nói tiếp: "Lúc đầu để cho nó kết hôn với Bộ Tử Ngang chính là vì nó cứ ở bên một người đàn ông không ra gì, lão Sầm nhà tôi thật sự chịu không nổi mới sắp xếp chuyện hôn sự cho nó, một thời gian trước đã ly hôn rồi, còn hại đứa trẻ Tử Ngang kia xảy ra tai nạn giao thông, thời nay người đàn ông sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình vì phụ nữ như Tử Ngang thật sự không còn mấy người nữa rồi, chúng tôi cứ nghĩ cho dù là lòng dạ sắt đá cũng cảm động, thật không ngờ nó lại ly hôn không hề chớp mắt, chúng tôi đều biết nó đã có người mình thích, nhưng lại không ngờ được nó lại leo lên người Thương Đình Lập.
Lục Lị Lị nói đến đây thì bật khóc, như thể Sầm Dao là người không ra gì.
"Thật không ngờ, giám đốc Sầm có danh tiếng trong công việc lại là người như vậy."
Bà Điền liếc Lục Lị Lị, trầm mặc nói.
Người phụ nữ có thủ đoạn như vậy, con gái bà ta sao có thể là đối thủ của cô.
"Lần này tôi đến đây là muốn nhà bà Điền giúp, dù sao chủ tịch Thương và con gái bà cũng có đính hôn rồi, tôi sợ đứa trẻ Dao Dao này cứ ngạo mạn như vậy, đến cuối cùng sẽ tự tổn thương chính mình, tuy rằng nói nó không xem tôi là mẹ ruột, nhưng tỏi lại luôn coi nó là con gái ruột của tôi."
Lục Lị Lị nói đến kịch động nắm lấy tay của bà Điền.
"Bà Sầm, bà muốn tôi giúp bà thế nào đây? Con gái bà thèm muốn con rể tôi, lẽ nào bà muốn con gái tôi từ hôn, nhường con rể cho nó chắc?"
Bà Điền ghét bỏ kéo tay Lục Lị Lị ra, người phụ nữ này quả nhiên là có thủ đoạn.
Nếu Điền Điểm không phải là con gái mình, bà ta đã bị nước mắt của người phụ nữ này làm cảm động.
"Bà Điền thật sự hiểu lầm tôi rồi, tuy rằng tôi cũng đau lòng Dao Dao, những chuyện phá hoại hôn nhân người khác thế này tôi thật sự không làm được, tôi chỉ là muốn bà giúp tôi gây áp lực, đểu chủ tịch Thương từ bỏ con gái tôi, dù cho nếu chủ tịch Thương không bằng lòng, Dao Dao cho dù có mạnh dạn đến đâu cũng không dễ dàng giữ được thân phận ở bên chủ tịch Thương"
Lục Lị Lị nhìn bà Điền, không ai chú ý thấy một tia sáng lóe lên trong mắt bà ta.
Nhìn thấy bà Điền đã có chút dao động, Lục Lị Lị càng ra sức hơn.
"Bả không biết đó thôi, mấy ngày nay lão Sầm nhà tôi buồn bã đến không ra dạng gì, nhìn thấy ông ấy bỗng nhiên già đi tôi cũng rất đau lòng, cho nên mới vứt hết mặt mũi đến nhờ bà giúp đỡ."
Lục Lị Lị vừa nói vừa lau nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt.
"Cứ cho là không vì bà, tôi cũng vì hạnh phúc của con gái mình mà nhất định không bỏ qua cho Sầm Dao, nhưng mà nếu như con gái bà vẫn chấp mê bất ngộ, thì đừng trách tôi ra tay không lưu tình., bà Sầm đã nói rõ rồi thì xin mời bà rời đi cho, sau này nếu như lại đến chỗ tôi thì tốt nhất nên tính xem tài sản của chồng bà đủ để bà tiêu mấy ngày."
Bà Điền nói xong thì đứng dậy rời đi.
Ha ha, thật sự là không để ai vào mắt, người mẹ thế này thì có thế dạy ra được đứa con gái thế nào chứ, chẳng trách Thương Đình Lập không thích cỏ ta lại đi thích con bé Sầm Dao kia.
Tuy rằng mình cũng không thích Sầm Dao, nhưng lại không thể không thừa nhận Sầm Dao thật sự có khuôn mặt khiến đàn ông phát cuồng, lại thêm sự yếu đuối lúc có lúc không mà cô biểu hiện càng khơi dậy bản năng bảo vệ của đàn ông.
Tuy rằng không dễ chịu mấy, nhưng mục đích của mình đã đạt được rồi, Lục Lị Lị hài lòng đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc đi cũng không quên mang theo đồ dùng chăm sóc da vẫn chưa dùng hết.
"Tiệm làm đẹp của bà Điền có chất lượng dịch vụ và hiệu quả đều không tệ."
Lục Lị Lị chua chát nhìn tiệm làm đẹp trước mặt, người phụ nữ đáng ghét đó thật ra đang tự cười nhạo bản thân mình, cứ cho là cô ta có dung mạo xinh đẹp không ai sánh bằng thì có tác dụng gì chứ, chồng của mình không phải vẫn ra ngoài tìm mấy cô gái trẻ đẹp hơn sao? "Mẹ."
Mấy ngày nay Sầm Hoàn rất khó gặp được mẹ của mình, hỏi bà ta thì bà ta chỉ nói đang bận việc quan trong, Sầm Hoàn thật sự không biết mẹ mình ngoài nhàn rồi cả nửa đời, luôn dùng tiền của cha mình ra thì còn có bận chuyện gì nữa.
"Hoàn Hoàn."
Hôm nay tâm trạng của Lục Lị Lị rất tốt, bà ta vui vẻ nhìn con gái mình.
"Đây là mỹ phẩm làm đẹp mẹ mua cho con, con có thời gian thì đi bảo dưỡng chút đi, tuy rằng con cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn còn thua Sầm Dao một chút, cho nên con nhất định phải học cách yêu thương bản thân mình, yên tâm đi không có tiền thì cứ nói mẹ."
Lục Lị Lị cười đưa mỹ phẩm trong tay cho Sầm Hoàn, còn mình thì ngâm nga một bài hát rời đi.
Sầm Hoàn vẫn đang đảm chìm trong một câu nói của mẹ mình: "Tuy rằng con cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn còn thua Sầm Dao một chút", rất lâu vẫn chưa tỉnh lại.
"Mẹ, con không bằng Sầm Dao chỗ nào chứ?"
Sực tỉnh lại, Sầm Hoàn giận dữ nói với theo bóng lưng Lục Lị LỊ.
Cô ta không thích mấy lời thế này, không thích nghe bất kỳ ai nói mình không bằng Sầm Dao, dựa vào cái gì mà người phụ nữ đó có được nhiều thứ như vậy, cô ta không cam tâm, tất cả những thứ thuộc về Sầm Dao cô ta đều phải cướp lại, đặc biệt là Thương Đình Lập.
Bên phía bà Điền, sau khi rời khỏi tiệm thẩm mỹ thì liền vội vội vàng vàng đi tìm con gái mình.
"Mẹ, chờ một lát con còn có một hội nghị quan trọng, mẹ đến lúc này là có chuyện gì quan trọng sao? Mẹ có biết bây giờ hạng mục này rất quan trọng với Đình Lập không."
Điền Điểm không kiên nhẫn nhìn mẹ mình, cô ta sắp phải đi họp với Đình Lập, hai ngày trước cô ta đề ra phương án được Thương Đình Lập chấp thuận, cô ta đã vui vẻ rất lâu, hôm nay cô ta rất nóng lòng muốn cho Thương Đình Lập xem kế hoạch cải tiến của cô ta.
"Đình Lập, Đình Lập, trong mắt con chỉ có Đình Lập, con có biết Đình Lập của con đã đưa Sầm Dao tới Tĩnh Viên rồi không?"
Bà Điền hận sắt không thể rèn thành thép nhìn con gái nhà mình.
"Mẹ...!
nói gì cơ?"
Điền Điểm máy móc quay đầu lại nhìn mẹ mình, bà nói Đình Lập đưa Sầm Dao đến ở trong Tĩnh Viên, đó là nơi cô †a mơ ước mười mấy năm, từ khi Thương Đình Lập ra ở riêng cô †a đã muốn đến đó, nhưng mà cô ta chỉ có quyền đi lại xung quanh, cho dù cô ta có nỗ lực thế nào cũng không thể ngủ lại qua đêm ở đó, Sầm Dao vậy mà lại dễ dàng vào đó ở rồi.
"Mẹ nói, bây giờ Sầm Dao đã đến Tĩnh Viên của Thương Đình Lập ở rồi"
Bà Điền nhìn con gái mình, không kiên nhẫn nói.
"Con nói con mỗi ngày đều chỉ biết làm việc, con cho rằng con trở thành cánh tay đắc lực của Thương Đình Lập ở trên thương trường thì nó sẽ nhìn con nhiều thêm một cái sao?"
Bà Điền kéo tay con gái, đau lòng nói: "Điềm Điềm, đàn ông vĩnh viễn sẽ không thích loại phụ nữ quá mạnh mẽ trong công việc."
Bản thân mình hiểu đạo lý này, nhưng con gái bảo bối của mình lại không hiểu, nó cứ cho rằng mình nỗ lực trở thành cánh tay đắc lực của Thương Đình Lập thì sẽ khiến người đàn ông đó cần mình, nhưng sao nó lại không nghĩ xem, đàn ông đều thích loại phụ nữ như chim non thích được che chở.
"Ai nói với mẹ chuyện này vậy?"
Điền Điểm nhìn mẹ mình, chẳng trách lần trước cô ta gặp Sầm Dao đưa Thương Hựu Nhất đi siêu thị, chẳng trách Thương Hựu Nhất nói Sầm Dao là mẹ mình, thì ra Thương Đình Lập đã ở bên cô từ lâu rồi.
Vậy thì cô ta tính là gì chứ, cô ta cố gắng như vậy lại không ngờ sẽ có kết quả này.
"Thanh tra Điền, chủ tịch Thương mời cô đến họp."
Thư ký gõ cửa tiến vào nói, đang xoay người chuẩn bị rời đi, không ngờ Điền Điểm lại đột nhiên lên tiếng.
"Cô mang phương án này đến chỗ chủ tịch Thương, cứ nói tôi cảm thấy không được khỏe, không đi họp được, những chuyện khác cứ để trợ lý Trương giải thích."
Bây giờ Điền Điểm không biết mình nên đối mặt với Thương Đình Lập thế nào, cô ta muốn bình tĩnh, nếu như bây giờ mình không thể giữ vững phong độ, vậy thì tất cả những gì mình là bao năm qua đều uống phí rồi.
"Cô Điên vẫn ổn chứ?"
Thư ký lo lắng nhìn thanh tra của mình, sắc mặt của cô ta hiện giờ thật sự rất không tốt.
"Không có gì, có mẹ tôi ở bên tôi, cô đi nhanh đi, đừng làm lỡ thời gian họp."
Điền Điểm xua tay, bảo thư ký ra ngoài.
"Điềm Điềm."
Bà Điền đau lòng nhìn con gái mình, nhiều năm như vậy bà ta đương nhiên biết con gái mình vì Thương Đình Lập bỏ ra bao nhiêu, hôm nay Thương Đình Lập làm ra chuyện thế này thật sự đã làm tổn thương trái tim con gái bà ta.
"Mẹ, con không sao."
Điền Điểm tỏ ý mẹ không cần lo lắng cho mình.
"Sầm Dao."
Điền Điểm lặp đi lặp lại tên Sầm Dao, vì sao người phụ nữ đó không thể hoàn toàn biến đi chứ, bao nhiêu năm thế mà Thương Đình Lập lại có thể tìm được cô, có phải anh đã biết Sầm Dao là người phụ nữ sáu năm về trước rồi không? "Điền Điểm, con yên tâm, mẹ cũng không dễ dàng bỏ qua cho người đàn bà đó đâu."
Bà Điền đau lòng nhìn con gái mình, giờ đây bà ta càng quyết tâm thực hiện chuyện mình phải làm.
"Mẹ, mẹ không cần nhúng tay vào đâu, sẽ có người đối phỏ cô ta."
Trong mắt Điền Điểm lóe lên một tia sáng, khuôn mặt của một người xuất hiện trong đầu cô ta.
"Cô Điền, tôi còn nghĩ rằng cô có thành kiến với tôi chứ."
Ánh mắt gian tà của Thương Ngộ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ này thật sự có chút nhan sắc, chỉ là quá mạnh mẽ, không có chút nữ tính nào, hoàn toàn không khơi dậy được dục vọng của mình, chẳng trách Thương Đình Lập lại không thích loại phụ nữ này, so ra Sầm Dao thật sự là báu vật.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, gần đây tiểu Thương tổng có một dự án cần ba tôi hỗ trợ."
Điền Điểm không nhanh không chậm nhấp một ngụm cà phê, cô ta luôn thích loại cà phê đắng nguyên chất, gây cho người ta cảm giác áp lực giống như chính con người cô †a vậy.
"Sao thế, cô Điền không phải vẫn luôn ngăn cản ba cô và tôi tiếp xúc thân cận sao, chỉ sợ tôi trở thành đối thủ của Thương Đình Lập, biến anh ta thành một con chó chết chủ sao?"
Thương Ngộ đùa bỡn nhìn người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ này cũng không phải là đèn cạn dầu, hôm nay cô ta đến tìm mình nhất định là có mục đích.
"Anh muốn nuốt trồi công ty của Thương Đình Lập thì có lẽ đã đánh giá quá cao khả năng của minh rồi, nhưng mà tôi nghe nói tiểu Thương tổng lại có hứng thú với người phụ nữ tên Sầm Dao kia."
Điền Điểm nhìn Thương Ngộ, cô ta không bỏ qua từng biến đổi nhỏ trên khuôn mặt của Thương Ngộ, đặc biệt là vẻ tức giận khi cô ta nói anh ta không đấu lại Thương Đình Lập.
"Gô Điền nói sai rồi, tôi không có hứng thú với Sầm Dao, tôi có hứng thú với tất cả mọi thứ của Thương Đình Lập, đương nhiên cũng bao gồm cả cô."
Thương Ngộ bỡn cợt nhìn Điền Điểm, đồng thời không quên đụng chạm Điền Điểm một chút.
Điền Điểm chán ghét gỡ tay Thương Ngộ: "Thương Ngộ.
Tôi khuyên anh nên tôn trọng tôi một chút, nếu không Đình Lập nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Bị Thương Ngộ sờ mó Điền Điểm rất tức giận, cô ta tức giận đến thở dốc, trừng lớn mắt nhìn Thương Ngộ.
"Không ngờ cô Điền cũng có lúc như thế này."
Thương Ngộ nhàn nhã uống một ngụm nước, nhìn Điền Điểm, không ngờ được người không hiểu phong tình như Điền Điểm cũng có lúc đỏ mặt.
Nhìn Điền Điểm ngượng ngùng trước mặt, Thương Ngộ cũng dần có phản ứng.
"Thương Ngộ, tốt nhất anh nên tôn trọng tôi một chút."
Nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của Thương Ngộ với mình, Điền Điểm càng tức giận.
"Điền Điểm."
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến, Thương Ngộ và cả Điền Điểm đều giật mình.
"Đình Lập?"
Điền Điểm buồn bã mở miệng, lúc này Đình Lập và Thương Ngộ đang vì dự án mới mà đấu tranh quyết liệt, mà cô ta lại bị bắt gặp đi ăn với Thương Ngộ, cô ta nên giải thích thế nào với Thương Đình Lập đây? "Nghe nói em không được khỏe, anh cứ tưởng bảy giờ em nên ở nhà nghỉ ngơi chứ."
Sắc mặt Thương Đình Lập không tốt nhìn Điền Điểm, buổi chiều cô ta không đến họp, trợ lý đặc biệt của cô ta cũng không giải thích phương án được rõ ràng, thật không ngờ cô ta lại có hẹn Thương Ngộ.
Đây là muốn đứng về một phe với Thương Ngộ sao? "Đình Lập, hôm nay em chỉ là tình cờ gặp Thương Ngộ thôi."
Điền Điểm vội vàng đứng dậy, cô ta sợ ánh mắt như thế này của Thương Đình Lập.
"Hửm?"
Thương Đình Lập nhìn Điền Điểm, lại đánh mắt nhìn sang Thương Ngộ.
"Ăn xong thì mau về đi, Thương Ngộ, nhớ tiễn cô Điền về nhà."
Sau khi để lại một câu.
Thương Đình Lập thẳng người rời đi, như thể vừa rồi anh chưa hề gặp Điền Điểm vậy.
"Cô Điền."
Thương Ngộ nhìn Điền Điểm nở nụ cười, cho dù nhà họ Điền chiếm phần lớn tài nguyên của Thương Thị, nhưng xem ra Thương Đình Lập vốn không hề xem trọng.
"Tôi cho rằng thái độ vừa rồi của anh tôi đủ để cô nhìn rö cô nên đứng về phe nào."
Thương Ngộ không nhanh không chậm uống một ngụm cà phê trong tay, anh ta không gấp, anh ta đã chịu đựng nhiều năm như vậy, không thể gấp gáp nhất thời, Điền Điểm là một quân cờ tốt, nếu Điền Điểm rơi vào tay mình vậy thì sẽ là đả kích không nhỏ cho Thương Đình Lập.
Dù sao có khả năng Thương Đình lập sẽ vì chuyện lần này mà mà bỏ lỡ nguồn vốn để đấu với mình.
"Tôi đi trước đây."
Điền Điểm mất mát đứng dậy, ánh mắt và thái độ vừa nãy của Thương Đình Lập đã phần nào chứng minh tất cả, vì sao nhiều năm qua mình luôn cẩn thận từng chút ở bên anh, nhưng anh lại hoàn toàn không nhìn thấy mình.
"Cô Điền, vừa rồi anh tôi bảo tôi phải đưa cô vẽ, sao tôi có thể để cô tự đi chứ? Tôi tiễn cô nhé."
Thương Ngộ nhiệt tình đứng dậy nói với Điền Điểm.
"Không cần đâu, chuyện hợp tác hôm nay tôi nói với tiểu Thương tổng, hy vọng anh suy xét cho kỳ"
Nếu Thương Đình Lập đã thích Sầm Dao như vậy, vậy thì cô ta cứ hủy hoại người phụ nữ đó, cô ta không tin nhiều năm như vậy Thương Đình Lập không hš có chút cảm giác nào với cô ta, cô ta mới là người vợ duy nhất của Thương Đình Lập.
"Cô Điền cứ từ chối đối tác hợp tác như thế đúng là không có chút thành ý nào"
Thương Ngộ nhìn Điền Điểm, thản nhiên cười, không thể không nói người đàn ông này cũng có chút mị lực, nhưng mà lại thua Thương Đình Lập quá xa.
"Được, vậy là phiền tiểu Thương tổng."
Nghe Thương Ngộ đồng ý hợp tác với mình, Điền Điểm thở phào, dù sao bây giờ cũng chỉ có Thương Ngộ không sợ trời không sợ đất này mới dám ra tay với Sầm Dao.
"Cô Điên nên thể hiện chút thành ý của mình, dù sao tôi cũng vì cô mà ra tay trên đầu thái tuế đó."
Thương Ngộ nhìn Điền Điểm, đương nhiên so với Điền Điểm, anh ta càng muốn có được giang sơn hơn, hơn nữa Điền Điểm đối với anh ta mà nói cũng không có sự cám dỗ trí mạng.