Ông trời thật biết trên người, bạn càng không muốn đối mặt với ai thì người đó lại càng thường xuyên xuất hiện trước mặt bạn.
"Bà Bộ!"
Vốn đi muốn đưa Thương Hựu Nhất đến trung tâm thương mại mua thức ăn về nấu cho nhóc ăn, ai ngờ lại gặp phải Điền Điềm.
Sầm Dao không biết suy nghĩ của mình đối với Điền Điềm là gì nữa, hiện giờ cô rất bài xích việc gặp mặt Điền Điềm, hoặc là nguyên nhân của Thương Đình Lập, cũng có thể là vì cô không thích dạng phụ nữ thâm sâu khó đoán thế này.
Tuy rằng bản thân cô cũng có giao thiệp với người khác trong công việc, nhưng giở thủ đoạn thì cô chỉ có thể đứng một bên nhìn, bằng không cũng đã không nhiều năm như vậy mà vẫn không có được sự yêu thích của Bộ Tử Ngang, cuối cùng đến mức phải ly hôn.
"Cô Điền!"
Tuy rằng không muốn gặp cô ta, nhưng người ta đã chủ động chào hỏi thì cô cũng không thể cố tình làm lơ.
"Hựu Nhất, sao cháu lại làm phiên người khác như vậy, không phải đã giao hẹn với cháu, sau này khi ba cháu bận thì gọi điện thoại cho cô sao? Sao lại có thể làm phiên người ngoài chứ?"
Nét mặt Điền Điềm quở trách nhìn Thương Hựu Nhất nói, lại quay sang Sầm Dao: "Thật xin lỗi, bây giờ tôi lập tức đưa Hựu Nhất về, lần này Đình Lập ra ngoài một thời gian, lúc đi có giao cho tôi đến xem Hựu Nhất, nhưng công việc của tôi thật sự quá bận, thật không ngờ thằng bé lại làm phiền cô."
Trong giọng nói của Điền Điềm thì là ý xin lỗi, nhưng ánh mắt thì lại đầy vẻ khinh thường.
"Không có gì, tôi rất thích Hựu Nhất, hơn nữa khoảng thời gian này tôi cũng không bận"
Sầm Dao thật sự bị lời lẽ của Điền Điềm làm bất ngờ, lúc anh đi cũng không bảo mình phải làm gì, chỉ dặn cô dọn đến ở mà thôi.
Nhưng lúc anh đi lại chào hỏi Điền Điềm, còn giao Hựu Nhất cho cô ta chăm sóc, thì ra trong lòng anh lo cho cô vợ tương lai là Điền Điềm, vậy còn mình thì tính là gì đây? "Vậy cũng không ổn lắm."
Điền Điềm nhìn Sầm Dao bằng ánh mắt áy náy, vẻ mặt bàng hoàng lúc nãy của cô, cô ta sao có thể bỏ qua, nhưng mà cô ta biết Sầm Dao sẽ không đấu với mình, Thương lão gia chắc chắn sẽ không chấp nhận người phụ nữ từng kết hôn như Sầm Dao, cho nên không cần biết Thương Đình Lập có thích người phụ nữ này bao nhiêu, để anh có thể có chỗ đứng ở nhà họ Thương thì vợ tương của anh chỉ có thể là Điền Điềm.
"Không có gì, hôm nay tôi đã hứa sẽ nấu cho Hựu Nhất bữa cơm, nếu cô Điền không chê có thể cùng ăn."
Sầm Dao cười nhẹ đáp lại Điền Điềm, cô sao có thế không hiếu ý tứ trong lời nói của Điền Điềm chứ.
"Hựu Nhất, cô đưa cháu đi ăn McDonalds có được không?"
Điền Điềm vui vẻ nhìn Thương Hựu Nhất nói.
"Không cần đâu ạ, cô Điền về trước đi, bây giờ Tiểu Dao ở với cháu, ba nói rồi, sau này cháu phải nghe lời Tiểu Dao, cho nên cháu vẫn nên về nhà ăn cơm cô ấy nấu cho cháu thì hơn."
Khuôn mặt ngây thơ của Thương Hựu Nhất nhìn Điền Điềm, tuy rằng nhóc không hiểu vì sao vừa nãy cô Điền phải nói thế với Tiểu Dao, nhưng nhóc biết ba của mình tuyệt đối sẽ không giao mình cho người khác chăm sóc.
"Tiểu Dao, chúng ta về nhà đi, cháu đói rồi."
Nói xong Thương Hựu Nhất kéo Sầm Dao về phía quầy thu ngân.
"Tạm biệt cô Điền!"
Lúc đi vẫn không quên tặng cho Điền Điềm một nụ cười vô hại.
"Hựu Nhất."
Điền Điềm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Thương Hựu Nhất đã kéo Sầm Dao đi, không quay đầu lại.
"Cô Sầm, làm người thì phải tự biết mình, huống hồ cô còn là bà Bộ."
Đơn giản vì Hựu Nhất không để ý mình, Điền Điềm chỉ có thể nói với bóng lưng của Sầm Dao.
Nghe thấy lời này của Điền Điềm, thân hình Sầm Dao có hơi ngừng lại, cô không phải chưa từng nghĩ qua những lời Điền Điềm nói, nhưng mà cô đã bị Thương Đình Lập hấp dẫn quá sâu rồi.
"Tiểu Dao."
Lúc đang suy nghĩ miên man thì cô cảm nhận được cánh tay mình bị một đôi tay nhỏ ôm chặt.
"Hựu Nhất?"
Sầm Dao không hiểu nhìn Hựu Nhất, cô có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Hựu Nhất, trong lòng không khỏi ấm áp.
"Tiểu Dao, cô đừng tin lời của cô Điền nói, ba sẽ không giao cháu cho cô ấy đâu, trước đây lúc ba đi công tác cháu đều được gửi tới chỗ bà nội, ba nói ngoài người có thể làm mẹ cháu ra thì không có người phụ nữ nào có tư cách chăm sóc cháu đâu."
Sầm Dao cưng chiều nựng má nhóc.
Thương Đình Lập nói ngoài người có tư cách làm mẹ Hựu Nhất, không có ai có tư cách chăm sóc Hựu Nhất? "Tiểu Dao, cháu nói thật đó, cháu không lừa cô đâu, là thật đó, hơn nữa ba còn nói cô là mẹ cháu mà."
Gương mặt bầu bĩnh của Thương Hựu Nhất đối mặt với Sầm Dao, biểu cảm nghiêm túc đó khiến Sầm Dao không khỏi phì cười.
"Tiểu Dao, cô nghiêm túc chút đi."
Nhìn thấy Sầm Dao cười, bạn nhỏ Thương Hựu Nhất có chút luổng cuống, rõ ràng Tiểu Dao không tin nhóc, vậy có phải là cô ấy cũng không tin ba, trong lòng nhóc không khỏi mặc niệm cho ba mình.
"Tiểu Dao, cô còn cần bao lâu nữa mới xong vậy."
Đây là lần thứ năm Thương Hựu Nhất vào bếp giục Sầm Dao, nhóc về nhà thì bắt đầu làm bài tập, đã làm xong hết bài tập rồi, thế nhưng Tiểu Dao lại chưa nấu cơm xong.
"Tiểu thiếu gia, cậu lên phòng khách chơi một lát đi, bà chủ còn phải làm một lát nữa, cậu cứ một phút lại giục một lần cũng thật sự cũng không nhanh thêm được đâu."
Quản gia cưng chiều nhìn Thương Hựu Nhất, khó có thể thấy được tiểu thiếu gia vui vẻ như vậy, bây giờ cô Sầm đã ly hôn rồi, tiên sinh lại có lòng với cô như vậy, chỉ mong cả nhà ba người họ có thể cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc.
"Dạ."
Thương Hựu Nhất bĩu môi bất mãn đi về phòng khách.
"Đang làm gì vậy?"
Thương Đình Lập vừa vào tới cửa đã thấy Thương Hựu Nhất không vui, nhìn quanh lại không thấy bóng dáng Sầm Dao đâu, trong lòng trở nên lo lắng, lẽ nào là vì lần này mình đi không có nói với cô nên cô tức giận rồi? "Ba"
Nhìn thấy Thương Đình Lập, thân hình nhỏ bé bay vào vòng tay Thương Đình Lập: "Tiểu Dao đang ở trong bếp nấu cơm, nhưng mà cô ấy không cho con vào."
Cái miệng nhỏ uất ức tố cáo với ba mình.
"Cô ấy đang nấu cơm?"
Thương Đình Lập liếc nhìn cậu nhóc trong lòng mình, vừa rồi nhìn thấy biểu cảm của cậu nhóc làm hại anh cứ tưởng rằng cô gái nhỏ đó lại chạy nữa rồi, không ngờ cô đang ở trong bếp nấu cơm.
"Con ngoan ngoãn ngồi đây, không có việc gì thì đừng chạy vào nhà bếp."
Thương Đình Lập sau khi đặt Thương Hựu Nhất xuống thì nói một câu, liền xoay người đi vào nhà bếp.
"Ba ơi, Tiểu Dao nói không được đến gần nhà bếp"
Thương Hựu Nhất ở phía sau gọi với theo, sao ba có thể không nghe lời chứ.
"Đó là quy định với trẻ con"
Thương Đình Lập không quay đầu lại, để lại một câu cùng bóng lưng tiêu sái, người đã biến mất ở cửa phòng bếp.
"Thơm thật."
Thương Đình Lập ôm Sầm Dao từ phía Sau, mấy ngày nay anh thật nhớ cô gái nhỏ này, nếu không phải cô cứ vương vấn trong tim anh thế này thì dự án này còn phải bàn tới hơn nửa tháng nữa, bây giờ có thể rút ngắn thời gian giải quyết tất cả vấn đề thế này, cô trở thành công thần không thể không kể đến.
"Anh về rồi à."
Sầm Dao không hề quay đầu, chỉ nhẹ nhàng đáp một câu.
"Ừm, rất nhớ em, cho nên về sớm."
Thương Đình Lập gác cằm lên vai cô, hai tay ôm chặt vòng eo thon gọn của cô vào lòng.
"Anh a ngoài chờ một lát đi, sắp xong rồi."