Sầm An cũng lên tiếng theo: "Nếu như con thật sự có bạn trai, thì đưa về nhà ba mẹ xem xem"
Sầm Dao nháy mắt hai cái: "Chị, chị được lắm nha! Vừa ly hôn với Bộ Tử Ngang không bao lâu, đã có đối tượng mới rồi? Chị, đối phương là người thế nào? Đẹp trai không? Cao không? Có giàu không? So với chủ tịch Thương của bọn em thì thế nào?"
Câu nói cuối cùng của Sầm Hoàn khiến động tác gấp đồ của Sầm Dao ngừng lại.
Nhìn khuôn mặt trẻ trung vui tươi của Sầm Hoàn, Sầm Dao đột nhiên chạnh lòng.
Sầm Hoàn bị ánh mắt kỳ lạ của cô nhìn đến khó hiểu, cô ấy hoài nghi sờ sờ mặt: "Chị, chị sao thế? Sao lại nhìn em như thế?"
Sầm Dao sực tỉnh, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Mọi người đừng đoán mò nữa, không phải là bạn trai."
"Chị lừa ai chứ! Không phải là bạn trai, chị tặng đồ cho anh ta làm gì chứ?"
Sầm Dao cụp mắt xuống: "Chỉ là khách hàng thôi.
Cảm ơn người ta giúp đỡ"
"Khách hàng gì? Có thể phát triển thành bạn trai không?"
"Bốn mươi tuổi rồi, em nói xem?"
Sầm Hoàn nhún vai: "Vậy thì thôi đi! Tuy rằng như chủ tịch Thương của bọn em thì không dễ tìm, nhưng chị cũng phải tìm một người không cách biệt quá lớn mới được!"
Lục Lị Lị trêu chọc con gái: "Con còn không biết xấu hổ, cả ngày cứ nhắc đến chủ tịch Thương của các con! Đến khi nào có thể đưa người ta về nhà ra mắt thì mới tính là con giỏi"
Sầm Hoàn ngẩng đầu, dáng vẻ quyết tâm: "Cứ chờ đi! Rồi sẽ có ngày đó thôi!"
Sầm Dao nhìn khuôn mặt tràn đầy chờ mong của Sầm Hoàn, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Sau bữa tối, Sầm Dao không lập tức rời đi, mà cùng ngồi ở sô pha xem tỉ vi với cha và mọi người.
Sầm Hoàn và Lục Lị Lị đang xem chương trình giải trí, hai người cứ mỗi người một câu, xem ra rất vui vẻ.
Sầm An khui một chai rượu vang, rót cho mỗi người một ly, mọi người cùng nhau uống, bầu không khí rất ấm áp.
Nghe thấy tiếng cười của họ, nỗi buồn trong lòng Sầm Dao cũng vơi đi phần nào.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Sầm Dao lấy điện thoại qua, thấy trên màn hình nhấp nháy một chữ "Thương".
Tim Sầm Dao đập mạnh một nhịp.
Sầm Hoàn tò mò xoay mặt sang, Sầm Dao vội lấy tay che màn hình lại, tay kia đặt ly rượu xuống, bước lên ban công.
Sầm Hoàn gọi với theo sau: "Chị, ai thế? Sao lại thần bí đến như vậy!"
Sầm Dao không đáp lại.
Sầm Hoàn quay sang nhìn ba mẹ mình: "Cô đoán chắc chắn chị con có bạn trai rồi"
Sầm Dao đứng trên ban công, gió đêm thổi đến, là cho hơi rượu tan đi chút ít.
Điền thoại trong tay lại reo lên, cô mới bắt máy.
"A lô."
"Anh muốn gặp em"
Từ bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thương Đình Lập.
Chỉ có bốn chữ, nhưng trầm thấp, khắc chế, khiến tim Sầm Dao thắt lại.
Sầm Dao quay đầu nhìn người nhà một, có chút khó xử: "Ngay bây giờ sao?"
"Anh đang ở trước cửa nhà em, em ra đi."
Tâm tình vân nhẹ nhàng như vậy.
Sầm Dao rất bất ngờ: "Anh ở nhà em?"
Cô nhìn ra ngoài, trong bóng tối có một chiếc xe thể thao màu đen đang đậu dưới tán cây.
Đèn xe đã tắt, nếu không cố nhìn thì rất khó phát hiện.
"Sao anh lại đến đây?"
"Ra đây rồi nói"
"Nhưng mà...!
"Hoặc là anh vào trong."
Thương Đình Lập nghe ra sự do dự trong lời nói của cô, tiến thêm một bước nói: "Hôm nay là sinh nhật ba em, anh đã đến rồi thì cũng nên vào chúc mừng chứ nhỉ."
"Đừng!"
Sầm Dao lập tức từ chối đề nghị của anh.
Đây rõ ràng không khác gì là đe dọa! Nếu như anh vào thật thì có đáng không? Lúc này cô không thể để bầu không khí ấm áp đó bị hủy ngay trước mắt được.
Đừng nói chuyện khác, chỉ Sầm Hoàn thôi cũng đủ xé xác cô rồi.
Sầm Dao đứng trên ban công, nhìn người nhà ở phía xa xa, thỏa hiệp: "Anh chờ em một lát."