"Tiểu Dao." Cậu nhóc lại gọi cô
"Hum?"
"Sau này cô cũng sẽ không làm mẹ của cháu, phải không?” Giọng nói buồn buồn của Thương Hựu Nhất truyền đến.
Sầm Dao trầm mặc một lúc: "Sao cháu lại hỏi chuyện này?”
“Cô Điền Điềm nói, cô và ba vĩnh viên không có khả năng kết hôn.
Ba phải cưới một người có thân phận tương xứng với ba." Đôi mắt to của Thương Hựu Nhất cụp xuống: “Thân phận của cô và ba không tương xứng sao? Là vì chồng của cô ạ? Tiểu Dao, khi nào thì cô ly hôn?"
Hàng loạt câu hỏi của cậu nhóc khiển Sầm Dao hơi hoảng hốt.
Bỗng nhiên cô phát hiện, đến tận bây giờ, Thương Đình Lập cũng chưa từng nhạc qua chuyện ly hôn của cô.
Anh cũng cảm thấy, anh thật sự không có tư cách nhắc đến chuyện này sao? Hay là trong thế giới của anh, cũng chỉ có mình Điền Điểm.
"Đúng, thân phận của bọn cô không tương xứng.
Cô vĩnh viễn không thể làm mẹ của cháu." Sầm Dạo cổ gắng làm cho lời nói của mình thật bình thản.
Thì ra cô và Thương Đình Lập cũng chưa tính là bắt đầu, bây giờ hay mãi về sau này, đột nhiên có cảm giác rất buồn cười và dư thừa.
“Nhưng lời ba nói lại tương phản.
Thương Hựu Nhất ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Ba nói không cần biết sau này ba có cưới cô hay không, cô đều là mẹ của cháu.
Sầm Dao cảm khái xoa xoa khuôn mặt ngây thơ của nhóc: “Ngủ đi.
Không còn sớm rồi." ô nghĩ, lời của Thương Đình Lập chắc là vì muốn đó cậu nhóc nên mới nói.
Nếu như cô và Thương Đình Lập không ở bên nhau, mình sao có thể trở thành mẹ của tháng bé được chứ?
Tối nay, Sầm Dạo trần trọc, không sao ngủ được.
Rõ ràng cảm thấy bản thân không có để ý người đàn ông đó, thể nhưng, cả một để trong đầu toàn là cảnh tượng anh và Điền Điềm ở bên nhau.
Có lẽ, lúc này hai người họ đang cùng nhau trên máy bay.
Có lẽ, bọn họ sẽ ở cùng một khách san.
Có lẽ, một tháng này, họ sẽ ra vào
có nhau.
Qua mấy ngày sau, Sầm Dạo không hề nhận điện thoại của Thương Đinh Lập.
Cô cũng không gọi điện thoại cho anh một lần nào.
Thế này cũng không có gì lạ, dù sao, giữa hai người bọn họ, bây giờ thật ra cũng không tính là có quan hệ gì.
Sâm Dao nhập tâm vào công việc của mình, công tay đã chính thức thành lập, nhân viên được tuyển dụng cũng đã bắt đầu làm việc, tình trạng vận hành cũng không tệ.
Cô không nhanh không chậm bước đi theo tiết tấu của chính mình, khoan thai nhẹ nhàng.
Cô nghĩ, nếu không phải Thương Hưu Nhất vẫn ở nhà mình, cô có thể thật sự cảm thấy giữa cô và Thương Đình Lập chẳng qua là một giấc mộng hoang đường.
Hôm nay.
Cô tan ca, vừa kéo Thương Hựu Nhất đi ra từ siêu thị, trở về Nhã Uyển.
Từ xa xa đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở dưới lầu Nhã Uyển
Sầm Dao dừng bước.
Anh ta ta đến thật đúng lúc.
Thương Hựu Nhất thấy cô không đi tiếp, ngẩng đầu nhìn cô: “Tiểu Dao, sao cô không đi nữa?"
Sầm Dao không lên tiếng.
Chi thấy cách đó không xa, cửa của chiếc xe quen thuộc đã bị đẩy ra, Bộ Tử Ngang từ trên xe bước xuống.
Sầm Dạo xoa xoa đầu nhóc: “Cháu lên trước đi.
Đừng chạy lung tung, biết chưa?”
Thương Hựu Nhất không cử động, đội mạt cảnh giác nhìn chăm chăm người đàn ông đang đi về phía họ, không vui hỏi: "Tiểu Dao, chủ đó là ai?"
Giọng điệu đó, nghe thật là chua, rõ ràng là nhóc đang ghen.
Sầm Dạo bật cười.
"Không phải là người đặc biệt quan trọng
"Nó là ai?" Bộ Tử Ngang đã đi đến, ah ta cũng nhìn thấy đứa trẻ bên cạnh cô.
Thương Hựu Nhất cau mày nhìn anh ta, anh ta cũng cau mày nhìn Thương Hựu Nhất.
"Chú là ai?” Thương Hựu Nhất trực tiếp đối mặt với người đàn ông, hai tay khoanh trước ngực.
"Tôi là chồng cô ấy"
“Chồng?” Nghe đến chữ này, Thương Hưu Nhất càng không vui, gương mặt nhỏ đen sì.
Cho nên, người đàn ông trước mặt chính là tình địch của ba nhóc à! Nhóc bầu môi, ghét bỏ nói: "Tiểu Dao, tâm nhìn của cô thật chẳng ra làm sao, vẫn là ba châu đẹp trai hơn!”
Sắc mặt Bộ Tử Ngang trầm xuống.
Đứa trẻ phá đám này ở đâu ra vậy?
"Ba của mày là ai?" Bộ Tử Ngang lạnh giọng hỏi.
Thương Hựu Nhất mở miệng định nói, Sầm Dạo đã nhanh tay bịt miệng nhóc lại.
Cô ngồi xổm xuống: "Tiểu tổ tông, đừng nói lung tung.
Mau lên đi, bằng không lát nữa cô bảo ông Phó đến đưa cháu về nhà đó."
Đôi mắt to của nhóc chuyển động.
Cho nên, tiểu Dao căng thẳng như vậy, là vì ba là người không đáng nhắc tới sao? Hay là, trước mặt chồng mình, tiểu Dao vốn không muốn đến ba nhóc?
Trong lòng Thương Hựu Nhất thay ba nhóc mặc niệm một chút.
Lại nghĩ đến tiểu Dao của nhóc hẹn hò với người đàn ông khác ngoài ba nhóc, liền cảm thấy đau lòng vô cùng.
Cái đầu nhỏ rũ xuống, cầm lấy đồ ăn mua ở siêu thị từ tay cô, xoay người buồn bã rời đi.
Đồ ăn rất nặng, nhóc di chuyển hơi khó khăn.
Sầm nhìn, nói với theo nhóc: ăn để cô, cô mang lên cho cháu đi lên trước một mình đi."
“Cô chuyên tâm hẹn hò, cháu cũng không phải con ruột của cô, cô không cần lo cho cháu.
Cậu nhóc đáng thương nói, lại khoa trường hít mũi: "Dù sao cháu cũng chỉ là một đứa trẻ được gửi ở đây nhờ cô nuôi, nếu không cẩn thận có thể bị tiểu Dao có đuổi ra khỏi nhà."
Sầm Dao vừa nghe đã cảm thấy đau lòng.
hơi hối hận lúc nãy mình không nên nói sẽ bảo ông Phó đưa nhóc về nhà.
Cô thỏa hiệp: "Nếu cháu không muốn đi, vậy cứ đứng đây chờ cô.
Cô và chủ nói chuyện một lát, chúng ta cùng lên.”
Vậy còn được!
Nhóc liền đứng đây nhìn họ, giám sát bọn họ!
Trong lòng nhóc đã vui vẻ vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ miễn cưỡng cong môi: “Vậy đi, vậy cháu đứng đây chờ cô.
Nhưng cô đừng để cháu chờ lâu quả, người ta còn phải làm bài tập Chting 95 T as the abim vim co that chang ra lam car
"Biết rồi!" Sam Dao nhéo nhéo mặt nhóc.
Bình thường không thấy nhóc thích làm bài tập, bây giờ lại nhớ đến rồi.
Bộ Tử Ngang đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng biết đứa trẻ này sẽ không có quan hệ gì với cô, nhưng hành động giữ bọn họ xem ra rất thân thiết.
Cô đối với đứa trẻ vừa dịu dàng vừa nhẫn nại, vừa tràn đầy yêu thương.
Nếu như không phải anh ta biết rõ cô tuyệt đối không có khả năng có đứa con lớn như vậy, chắc chắn anh ta đã hiểu lầm cô thật sự là mẹ của thắng bé.
Cô đối với con của người ngoài đã tốt như vậy, chờ khi cô có con, cô nhất định sẽ là một người mẹ tốt.
Nhưng mà, mẹ của con mình, lại không thể là cô rồi...!
Nghĩ đến đứa trẻ trong bụng của Du Mộng Nhị lúc này, trong lòng Bộ Tử Ngang lại đau đớn.
Ánh mắt nhìn cô cũng trở nên u ám hơn nhiều.
Sầm Dạo xoay người, bắt gặp ánh mắt phức tạp đau khổ của anh ta, trong lòng hơi bối rối.
Do dự một lúc, đi về phía anh ta.
“Anh đến thật đúng lúc, thật ra tôi cũng muốn đi tìm anh, nhưng gần đây luôn bận rộn." Sầm Dao lên tiếng trước.
“Thằng bé đó là ai?" Tầm nhìn của Bộ Tử Ngang từ có chuyển đến phía sau.
Đứa trẻ đó đã bỏ đồ trên tay xuống, ngồi xổm cách đó không xa.
Hai mắt nhìn họ chăm chăm, nhìn anh ta cứ như nhìn tình địch vậy.
Con của một người bạn.
Sâm Dao mơ hồ đáp.
"Ba nó đang theo đuổi cô?" Bộ Tử Ngang thu hồi tầm mắt.
“Không phải, anh đừng nghe tháng bé nói lung tung." Sâm Dao vô thức phủ nhận.