Khi đến lượt ta, đại phu vừa bắt mạch xong, chưa kịp nói gì thì một tiểu đồng vội vàng chạy vào, nói với đại phu, “Sư phụ, phu nhân tri châu lại bị ho, người tri châu phủ đến mời thầy xem bệnh.”
Ta hơi khó chịu, mãi mới đến lượt mình, sao lại bị chen ngang thế này?
Không đợi ta mở miệng giữ lại, đại phu đã phẩy tay nói, “Không đi, không đi, ngươi đi tìm đại phu khác đi. Ta không đi đâu.”
Tiểu đồng có vẻ khó xử, không dám cãi lại, đành cúi đầu rời đi.
Ta thấy đại phu khám bệnh luôn ôn hòa, sao nhắc đến phu nhân tri châu lại như vậy?
Ta lễ phép hỏi về triệu chứng của mình và những điều cần lưu ý, nghe theo lời khuyên của đại phu.
Đại phu thấy ta hợp tác, hài lòng vuốt râu gật đầu.
Ta thấy đại phu vui vẻ, không kìm được hỏi, “Thưa đại phu, ta thấy ngài y thuật và tính tình đều tốt, sao vừa nhắc đến phu nhân tri châu lại tức giận vậy? Có phải bệnh của bà ấy nghiêm trọng lắm không?”
Đại phu thấy ta hỏi thành thật, trả lời, “Bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là ho mùa, uống vài thang thuốc điều dưỡng là khỏi.”
“Vậy sao ngài lại tức giận như vậy? Có phải bà ấy khó tính không?”
“Không phải, phu nhân tri châu tính tình cũng tốt. Chỉ có điều, bà ấy không chịu uống thuốc, một bát thuốc uống được một thìa là giỏi lắm rồi.”
“Người ta nói, thuốc đến bệnh trừ, bà ấy không uống thuốc, ta dù là thần tiên cũng bó tay. ”
“Ngài nói rõ ràng là được rồi, chuyện này không đến nỗi làm ngài tức giận vậy.”
“Cô không biết, tri châu đại nhân thương phu nhân, thấy phu nhân khó chịu, muốn ta kê thuốc không đắng, tốt nhất là ngọt. Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng, đây chẳng phải làm khó ta sao. Ta hành nghề bao nhiêu năm, chưa từng gặp người như vậy, thuốc làm sao có thể ngon ngọt?”
Đại phu nói, lửa giận lại bùng lên, nghĩ đến bị tri châu đại nhân làm phiền không ít lần, nên oán hận sâu đậm.
Nghe thấy vậy, ta càng thêm chú ý, hỏi kỹ càng hơn về triệu chứng của phu nhân tri châu, ghi nhớ trong lòng, lên kế hoạch và từ biệt đại phu để rời đi.
Trên đường về, ta bảo Hồng Hạnh tỷ cùng ta đi mua một số thứ.
Những thứ ta mua bao gồm bạc hà tươi, lê, xuyên bối, gừng tươi, đường mía, mật ong, mỡ lợn, và nhiều thứ khác.
Khi về đến Lan Quân Lâu, ta nhờ Hồng Hạnh tỷ gọi Trương Sinh tới gặp ta một lát.
Hai năm trước, khi đại thiếu gia thi đỗ cao và lên kinh thành, Trương Sinh đã theo đại thiếu gia đi cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lua-chon-cua-tu-quy/chuong-19.html.]
Nhưng thời gian gần đây, cha của Trương Sinh bệnh nặng, đại thiếu gia đặc biệt cho phép Trương Sinh trở về nhà chăm sóc cha, và đến năm nay mới lại cùng đại thiếu gia lên kinh thành.
Lúc này, Trương Sinh đang ở Dự Châu.
Hồng Hạnh tỷ không hiểu lý do, nhìn ta với ánh mắt tò mò, hỏi ta định làm gì.
Ta chỉ đáp, "Hồng Hạnh tỷ, chuyện này tạm thời tỷ đừng hỏi, khi mọi việc thành công ta sẽ nói. Ta chỉ có thể nói rằng, nếu thuận lợi, Lan Quân Lâu có thể mở cửa trở lại. Tỷ nhanh chóng giúp ta mời Trương Sinh tới đây."
Hồng Hạnh tỷ muốn hỏi thêm, nhưng bị ta đẩy ra cửa.
Khi nàng vừa rời đi, ta liền vào bếp.
Trong lòng ta thầm nhủ, thành bại chỉ trong một lần này.
Ta nghiền nát bạc hà, lê và gừng tươi, lấy nước, sau đó trộn cùng bột xuyên bối đã nghiền mịn, thêm đường mía, mật ong, mỡ lợn và vỏ cam đỏ, rồi đem đun sôi.
Khi đã đun đến độ đặc sệt, ta đổ hỗn hợp vào các khuôn nhỏ hình vuông, sau đó để vào nước giếng lạnh để làm mát.
Khi hỗn hợp đã nguội hoàn toàn, chúng biến thành những viên kẹo màu vàng cam.
Ta nếm thử, cảm thấy vị mát lạnh của bạc hà, ngọt ngào của mật ong và mát lạnh thấm vào phổi, ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Khi Hồng Hạnh tỷ đưa Trương Sinh đến, ta vừa lấy kẹo ra khỏi khuôn.
Ta biết Trương Sinh thông minh, biết nhiều đường đi nước bước, giao thiệp rộng, liền nói thẳng với hắn, "Trương Sinh huynh, không giấu gì huynh, lần này gọi huynh tới là vì Tử Quy có chuyện nhờ cậy."
Trương Sinh với ta và Hồng Hạnh vốn quen thân, không khách sáo, đáp, "Có chuyện gì cứ nói thẳng, chúng ta đã cùng làm việc lâu rồi, đừng khách sáo."
"Vậy thì, ta sẽ không khách sáo. Ta muốn huynh giúp ta tìm một người, không cần biết là ai, chỉ cần là người ở bên phu nhân tri châu, có thể nói chuyện được là được."
Trương Sinh đáp, "Chuyện đó dễ thôi, đợi ta một lát."
Hiệu suất làm việc của Trương Sinh thật sự rất cao. Khi ta vừa lấy mẻ kẹo thứ hai ra khỏi khuôn, hắn đã quay lại, mang theo một bà mụ trung niên.
Qua giới thiệu, ta mới biết bà mụ họ Tôn, là người hầu theo hầu phu nhân tri châu từ khi kết hôn, hiện rất được phu nhân tri châu tin tưởng.
Ta gói kẹo cẩn thận trong giấy, rồi đưa Tôn bà bà một phong bì dày và dặn dò vài câu, sau đó tiễn bà ra cửa.
Những ngày tiếp theo, ta cứ ở trong bếp làm kẹo, Hồng Hạnh tỷ khi không bận cũng đến giúp. Nàng đã hỏi ta nhiều lần rằng ta đang làm gì, nhưng ta chỉ cười mà không trả lời.