“Tít…tít…tít…”
“Thế nào rồi, cha tôi liệu có bao nhiêu phần trăm phẩu thuật thành công?”
Cardin – người con trai duy nhất của Kinsey Govermae Rothsilence chăm
chú người đang chăm chú kiểm tra toàn thân cho bệnh nhân chính là cha
của anh đang nằm trên giường, vừa thấy cô ngưng mắt xem xét bảng theo
dõi liền không chờ được mà lên tiếng hỏi thăm. Đừng hiểu lầm hắn là một
người con hiếu thảo, chỉ là nếu cha hắn không qua khỏi, đừng mơ mà đám
cáo già trong gia tộc sẽ để yêu cho hắn ngồi lên vị trí gia chủ.
Du Nhiên nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh, khi
đang xem xét bệnh án cô ghét nhất có người cắt ngang. Đóng tập hồ sơ
lại, đưa tay chỉnh tộc độ truyền nước biển trên dây chuyền, lạnh nhạt
lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn.
“85% nếu phẫu thuật trong vòng 48 tiếng tới. Đây là những thiết bị tôi cần để tiến hành phẫu thuật,
còn nữa, đám y tá của ông đem đi hết đi, để lại một người này thôi.”
Ngón tay Du Nhiên chỉ vào một người đứng một bên ghi chép số liệu mà Du
Nhiên đưa bản nãy.
“85%? Không phải cô hiện là bác sĩ hành đầu sao!!!” Nghe đến con số phần trăm Cardin liền gằng từng tiếng chất vấn.
Đáy mắt Du Nhiên trong phút chốc trầm xuống mang theo sát khí lạnh lùng
nheo mắt nhìn người đang dí súng lên thái dương của mình, không nhanh
không chậm thả thêm một câu: “Ông ta còn chống cự không quá 60 tiếng
nữa.”
Một câu làm hai người đàn ông trước mặt cô đứng sững lại,
hiển nhiên không nghi ngờ câu nói này, phải nói một tháng trở lại đây
Kinsey xuất hiện tình trạng chết lâm sàng không dưới một lần, mỗi lần
đều cố hết sức mà níu lại chút hơi tàn. Phản ứng lại trước tiên là người quản gia, ông là người luôn thường trực nơi đây, hơn ai hết ông hiểu rõ tình trạng của lão gia nhà này. Một bên nhanh chóng lấy lại cây súng
đang cầm trên tay của thiếu gia một bên nhanh chóng sai người đi chuẩn
bị đồ mà Du Nhiên yêu cầu.
“Thiếu gia, lần trước người của Liên
Ái đến khám đã báo phần trăm thàng công không quá năm mươi, nay tám lăm
đã là cao lắm rồi, lão gia thật sự không chờ thêm được nữa.”
Cảm nhận bên thái dương không còn cái lạnh của kim loại, Du Nhiên cũng chẳng liếc mắt nhìn ai từng bước rời khỏi căn phòng.
Xuyên qua hàng lang dài tiến về phòng của hai mẹ con, đóng cánh cửa lại Du
Nhiên mới khẽ thở ra một hơi. Tuy biết bọn họ sẽ không tùy tiện nổ súng
nhưng cô cũng không khỏi lạnh người. Cho dù bọn họ có thế lực thế nào
cũng không dám trực diện đối đầu với Liên Ái, mà cô hiện là người của
Liên Ái, trừ phi bọn họ muốn diệt vong bằng không một cọng tóc của cô
cũng không có gan đụng đến. Du Nhiên lần đầu tiên cảm thấy mình lại sơ
xuất đến vậy, đáng lẽ cô nên xem xét kỹ về gia cảnh của người này rồi
mới chấp nhận đến nơi này, xem ra cô quá tin tưởng Liên Ái rồi… hoặc là… có kẻ động tay động chân. Đáy mắt lạnh lùng lại càng thêm thâm trầm,
tính kế với cô… mong rằng bọn họ đã tính kỹ đường lui.
Thu hồi
hết biểu cảm lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngước mắt nhìn bóng nhỏ như
cơn gió nhào vào lòng làm nũng, cô cảm thấy hối hận khi đem bé con đến
nơi đây.
“Mẹ! Mẹ khám xong rồi?” Tiểu Hiên thấy mẹ tiến vào
liền chạy lại, từ lúc xuống máy bay đến giờ ngoài bửa cơm đầu tiên còn
lại mẹ đều ở trong phòng bệnh để theo dõi tình hình, cậu đương nhiên nhớ mẹ a.
“Ùm, đã xong. Cả ngày hôm nay con đã làm gì rồi hử?” Ôm
lấy tiểu Hiên tiến lại chiếc ghế cậu bé vừa ngồi, liếc mắt nhìn lên màn
hình đang hiển thị một loạt các chương trình. Di chuyển chuột, gõ vài
câu lệnh, khóe môi Du Nhiên khẽ nâng lên.
“Không tệ, đã khổi phục 70% hiệu lệnh.” Ánh mắt Du Nhiên không chút che dấu niềm tự hào, tiểu
Hiên quả thật là một thần đồng, cô chưa bao giờ ép buộc cậu bé học hay
làm gì, nhưng những thích thú cùng khả năng nhận thức của cậu bé rất
cao. Nhưng câu lệnh khô khan trong các chương trình đối với người lớn
đôi khi cũng là một vấn đề khó giải, thế nhưng cậu bé chỉ học qua vài
lần liền có thể nắm bắt những nội dung trọng yếu.
“Mẹ ơi, khi nào chúng ta có thể rời khỏi đây mẹ, những người nơi này đều rất là đáng sợ.”
“Đáng sợ? Bọn họ làm gì con?” Du Nhiên đeo cậu nâng lên, từ trên xuống dưới cẩn thận xem xét một lượt.
“Không mẹ, nhưng bọn họ vẫn luôn đi tới đi lui gần nơi này, giống như là quan
sát con.” Tiểu Hiên ngồi yên cho mẹ xem xét, đợi động tác của mẹ ngưng
mới ghé sát lại tai của mẹ nói nhỏ.
Du Nhiên đưa mắt liếc nhìn
toàn phòng một lượt, căn phòng rất rộng ngoài chiếc giường được kê sát
bên tường, giữa phòng còn có một bộ sofa, bên phía trái có một cửa kính
sát đất thông ra lan can bên ngoài, đối diện là bàn làm việc mà cô cùng
tiểu Hiên đang ngồi. Căn phòng được thiết kế rất tiện nghi, thoáng mát
và cũng rất dễ dàng xem xét mọi thứ bên trong…
Đột nhiên, Du Nhiên cảm thấy bất an… cảm giác có một chuyện không hay sắp xãy ra…
“Thiên, sao rồi.” Một tay đưa ly rượu lên miệng, tiện tay đặt thêm một ly lên
bàn cho Thiên, Kiệt chống tay xem các thông tin mà Liệt vừa mới gửi qua. Công việc của bọn họ gần đây thật sự đã ngập tới đầu thở không ra hơi,
mà người đem lại chỉ là một cô gái, một người bí ẩn, thoát ẩn thoát
hiện, làm việc gọn lẹ, một chút dấu vết cũng không hề lưu lại. Cô gái
này đem lại cho bọn họ cảm giác rất quỷ mị, vừa quen thuộc vừa xa lạ,
đôi khi dấy lên một chút hi vọng nhưng lại rất nhanh bị dập tắt đi… bọn
họ đang hi vọng điều gì đây?
“Ùm đều đã đầy đủ rồi, giờ báo lại
với lão đại nữa thôi.” Cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi cạn ly, đặt lại trên bàn rồi thu dọn tắt máy đứng dậy cùng Kiệt tiến về thư phòng
của lão đại.
“Cốc…cốc…”
“Vào đi.” Rất nhanh âm thanh trầm thấp vọng lại từ bên trong.
Thiên cùng Kiệt đẩy cửa bước vào liền thấy Nghiêm Phong đang ngồi trên bàn,
tay lướt nhanh trên bàn phím, cả căn phòng yên lặng ngoài trừ âm thanh
liên tục phát ra từ bàn phím thì không một tiếng động nào cả.
“Lão đại, Liệt đã gửi đến toàn bộ lộ trình sắp tới, tất cả mọi thông tin của nơi đó đều đã được cập nhật. Thời gian khởi hành là 3h sáng mai.” Vừa
yên vị trước mặt Nghiêm Phong, Thiên không chậm trễ liền lên tiếng thông báo.
“Ừ.” Mắt vẫn không rời khỏi màn hình, Nghiêm Phong chỉ ừ một tiếng báo hắn đã nghe.
“Chỉ là…”
“Nói!” Nghiêm Phong khẽ rời tầm mắt nhìn Thiên, ngập ngừng kiểu này không phải là tác phong của bọn họ.
“Theo thông tin mà Liệt gửi đến, hiện tại trên đảo còn có hai người lạ, một
là Phạm Du Nhiên, hiện đang là bác sĩ hàng đầu của Liên Ái, đến đây tiếp nhận phẩu thuật cho Kinsey Govermae Rothsilence, cùng đến là đứa con
trai của cô, Phạm Minh Hiên…” …lão đại tính sao với hai người này? Chỉ
là câu nói của anh còn chưa kịp thốt ra đã phải rụt lưỡi lại, im lặng.
Cả căn phòng trong phút chốc không còn lấy một tiếng động, ngay cả tiếng gõ bàn phím quen thuộc luôn phát ra từ lúc bọn họ tiến vào cũng đã
ngừng lại, tầm mắt nhìn về phía lão đại đang nheo mắt nhìn chằm chằm tập tài liệu trên tay khiến anh thiếu chút nữa làm đổ nó vì run tay.
Tiểu Hiên?
Người đàn bà ngu ngốc này rốt cuộc đang suy nghĩ cái quái gì, không chỉ một
thân một mình đi đến nơi xa lạ còn đem theo một đứa trẻ tay không cầm
nổi một thanh sắt bên mình. Bóng dáng bé nhỏ của đứa nhỏ thoáng khẽ lướt qua trong trí nhớ, đứa bé mới chỉ gần bốn tuổi, bên miệng luôn là nụ
cười tinh nghịch, một đứa trẻ có thiên phú về máy tính nếu chăm chú rèn
luyện sau này ắc hẳn sẽ hơn anh, một đưa trẻ có… đôi mắt màu nâu giống
hệt cô.
Giống cô đến như vậy!
Rồi sẽ lại giống như cô sao? Lại biến mất mãi mãi?
Nghiêm Phong thoáng nắm mắt lại, che đi niềm đau đã theo anh đã bốn năm nay,
chẳng lẽ lại thêm lần nữa sao? Không! Tuyệt đối là không!
Đè nén
lại cảm xúc, rất nhanh đáy mắt kia đã khôi phục lại vẽ trầm lãnh thường
ngày còn đâu những tia máu của sự thống khổ ban nãy.
“Để Ảnh cử một đội, tách riêng ra bảo vệ cho tốt cậu bé… cùng người phụ nữ kia.”
“Vâng. Lão đại.”