“ Chú Lập Hằng, chú Nghiêm Phong thật biết hưởng thụ nha…tay nghề của Dì Hoa chỉ sau mỗi mẹ cháu thôi đấy!” Tiểu Hiên thu hồi tầm mắt đang nhìn một bóng lưng chật vật đi nhanh như đang chạy trốn.
“ Vậy sao?!” Lập Hằng có chút kinh ngạc với lời nói của tiểu Hiên, anh không dưới một lần nghe tiểu Hiên khen mẹ nấu ăn ngon nhưng không ngờ lại có thể hơn cả tay nghề của Hoa Nhược Linh – đầu bếp hàng đầu hiện nay.
“ Chú Lập Hằng, chú chờ chúa chút nhé, cháu phải đi tắm cái đã. Trên bàn có trà được pha với sương hoa mai trong vườn đấy, rất thơm chú uống thử đi.”
"Được rồi, cháu đi tắm mau kẻo cảm lạnh" Lập Hằng nheo đôi mắt cười nhìn chú bé đáng yêu như chú chim nhỏ khuất dần ở phía cầu thang. Tầm mắt nhìn lại bình trà cổ trên bàn, tay nâng lên, thủ cước liền rót ra một ly cho chính mình.
Nâng ly trà lên hít một hơi, quả nhiên có thoang thoảng hương mai trong đó. Mùi hương nhẹ mà thanh mát khiến Lập Hằng kìm không được mà uống thêm vài ly.
Tầm mắt lướt quanh phòng khách, Lập Hằng có chút tán hưởng người đã bày trí căn phòng này. Nhìn sơ có vẻ rất sơ xài, đơn giản, chỉ có vài bức tranh nghệ thuật, một chiếc đồng hồ quả lắc và vài đồ trang trí tinh xảo bằng pha lê nhưng mà lại tạo cho căn phòng trở nên tinh tế càng ấm cúng hơn.
Nơi đây rất có hương vị của gia đình.
Tầm mắt đột nhiên dừng lại ở một bức tranh đặt trên kệ tivi. Đó là tấm hình có ba người, một là tiểu Hiên chú bé mặc trên mình một bộ áo thun quần jean thoải mái được một cụ ôm trong lòng.
Ông cụ một thân áo trắng, phiêu dạt như tiên một mái tóc cùng râu dài bạc trắng như cước. Nhìn qua thật không đoán được tuổi của ông, bề ngoài trông lớn tuổi nhưng làn da sắc mặt cứ như mới vừa trung niên. Thật là một người kì lạ.
Chỉ là khi ánh mắt nhìn đến cô gái bên cạnh lại chợt cứng sượng lại. Nếu nói tiểu Hiên có một đôi mắt giống Thiên Đình đến tám phần thì cô gái này là một bản sao. Hơn nữa khí chất bên người cô làm anh cảm thấy rất quen thuộc.
Đã từng luôn đứng sau lưng dõi theo bóng cô nên cho dù chỉ là bóng lưng lướt qua anh cũng có thể nhận ra cô. Người con gái này sao có thể giống Thiên ĐÌnh đến như vậy.
Lập Hằng nhìn bức hình đến ngẫn người cho đến khi phía cầu thang truyền đến âm thanh ríu rít của chú chim nhỏ tiểu Hiên, ánh mắt thu hồi tầm mắt đưa mắt nhìn đôi người mới xuất hiện ở chân cầu thang.
"Mẹ, dì Hoa bảo mẹ mệt sao ? Mẹ có chỗ nào không ổn sao, ăn xong chúng ta đi bệnh viện nhé ?"
"Mẹ không sao, dì Hoa của con chỉ làm quá lên thôi. Hôm nay thế nào, có mua được gì không?" Du Nhiên đã khôi phục lại vẻ mặt ngàn năm không đổi của mình chỉ là trong giọng nói vẫn lộ ra sự quan tâm, ánh mắt sáng lên vẻ ôn nhu của một người mẹ.
"Dạ tốt mẹ, con lựa được vài thứ tốt. Tối sẽ cho mẹ xem nhé !".
"Được.".
"À mẹ, người con nói với mẹ cũng đã đến. Con đang để chú ấy chờ ở phòng khách."
"Con để một mình khách chờ sao? Thôi nhanh kẻo khách chờ". Du Nhiên vừa dứt lời thì hai mẹ con cũng đã nhìn thấy Lập Hằng đang đưa mắt nhìn về hướng này. Tiểu Hiên thấy vậy liền kéo mẹ về hướng phòng khách.
Lập Hằng mín chặt môi lại, cố gắng không để tiếng kinh hô của mình thoái ra khỏi miệng. Sao có thể giống đến như vậy, ngoài trừ khuôn mặt chỉ giống đến ba phần thì mọi thứ còn lại, dáng vẻ, khí chất, thế đi, giọng nói…đều như là Thiên Đình thứ hai trên đời.
Du Nhiên đánh giá người trước mặt này chỉ nhìn sơ qua liền có thể thấy được anh là một người tuấn mỹ, mỗi góc cạnh trên mặt đều như được trạm trổ nên. Thân hình cao lớn, vững chắc. Bộ âu phục vừa vặn tôn lên vóc dáng hoàn mỹ chuẩn như người mẫu. Chỉ có điều ánh mắt anh quá thâm trầm, anh hẳn là một người rất nguy hiểm.
Không biết từ đâu, trong đầu Du Nhiên trào ra một luồng thông tin. Toàn thân người này toát lên hàm ý lạnh lẽo cự tuyệt không cho ai đến gần. Ánh mắt chuyển động theo sát mọi diễn biến xung quanh nhưng lại như chỉ tập trung nhìn một điểm. Có thể căng thẳng, cơ chân cơ tay có chút cứng ngắc, toàn thân rơi vào thế tự vệ, cảnh giác cao độ với mọi việc xung quanh.
Bàn tay khép hở để ngang đùi như vô hại nhưng chỉ một chút sát khí nổi lên cây súng đang ở trên thắt lưng lập tức xuất hiện trên tay anh.
Anh ngồi thẳng lưng trên ghế, chân trái cách chân phải một khoảng rộng bằng vai, chếch lên phía trước nữa bàn chân. Nhìn qua cũng chỉ là một tư thế ngồi đẹp, nhưng Du Nhiên lại cảm thấy nếu bị tập kích đột nhập từ phía sau thì chân trái sẽ trụ lại để anh xoay người ngồi sang chiếc ghế bên kia tay đồng thời sẽ xuất hiện súng và anh sẽ kịp phản kích.
Hay là nếu bị tập kích bên trái sẽ là một cú đá móc, bên phải sẽ là một cú đá xoay kiểu taekwondo, trước mặt sẽ là một phát súng mất mạng.
Thậm chí cô còn có thể đoán được cây súng ngắn đang chắt trên lưng của anh là một loại súng đã được cải tiến từ súng lục R4, tốc độ đạn đạt 300 m/s trên súng có thiết bị giảm thanh, có thể phát ra liên tiếp 20 viên đạn, tầm sát thương đạt 500 m, trong 30 thước bất chấp mọi loại áo chống đạn.
Du Nhiên rùng mình, khẽ lắc đầu lại một cái, đem những ý nghĩ kỳ quái kia ném ra khỏi đầu. Cô cũng không rõ sao mình lại có những thông tin ấy trong đầu, cứ như là một loại trực giác.
Phải chính là trực giác.
Du Nhiên đem tầm mắt lại người đàn ông kia, hiện tại mọi thứ đã bình thường trở lại trong tầm mắt cô chỉ còn lại một nhân vật nam tuấn mỹ có thể so với các thiên vương điện ảnh hiện tại
Lúc này Du Nhiên chợt nhận ra cô đã bị đứa con này kéo đến trước mặt người đàn ông lúc nào không hay.
“ Chú Lập Hằng, lại để chú chờ lâu rồi. Giới thiệu với chú đây là mẹ kính yêu của cháu. Còn mẹ đây là người mà con nhắc với mẹ hôm trước đấy.” Không để ý đến hai người lớn vẫn trầm mặc đáng giá nhau, tiểu Hiên liền như chú chim nhỏ vui vẻ không ngừng nói đùa giữa hai người.
“ Xin chào, tôi là Lập Hằng.” Lập Hằng cười nhẹ với tiểu Hiên một cái rồi chìa tay ra tự giới thiệu với Du Nhiên, chỉ là giọng điệu không còn dịu dàng, ôn nhu như đối với tiểu Hiên mà là vẻ mặt thong dong, lãnh nhạt như thường lệ.
“ Xin chào, tôi là Du Nhiên, tiểu Hiên thường hay làm phiền anh, cảm phiền rồi.” Du Nhiên thu hồi hết những ý nghĩ quái đãng của mình, bày ra bộ dạng khách khí cười đáp trả lại.
Không khí lúc này bổng có chút cứng ngắc, dù sao bọn họ cũng không quen biết gì đối phương. Hơn nữa ấn tượng đầu của hai với nhau thật không thể dùng đến hai chữ tốt đẹp để hình dung, mà cũng không có hiểu biết gì với đối phương để mà bắt chuyện…hơn nữa bọn họ cũng không có ý định quá thân thiết với nhau.
“ Chúng ta đi ăn thôi, mẹ, chú Lập Hằng con đói rồi.” Tiểu Hiên như có như không nhìn thấy sợ lúng túng của hai người lớn, cậu vẫn như cũ bộ dạng một chú chim nhỏ tinh nghịch khiến người khác yêu mến không thôi.
“ Được/được.” Đáp lại cậu là tiếng của hai người, một nam một nữ, giọng điệu ôn nhu sủng ái đều như nhau không ai kém ai. Du Nhiên cùng Lập Hằng đưa mắt nhìn nhau, sau đó có chút lúng túng mà rời tầm mắt đi ngay.
Du Nhiên dắt tay tiểu Hiên đi về phía phòng ăn, Lập Hằng đi sau, ánh mắt chăm chú nhìn Du Nhiên, nhưng mà lại phảng phấp thấy được bóng dáng của một người.