Nghiêm Phong kể xong, gương mặt vẫn chưa hết kích động khi nhớ tới cái ngày mà anh tìm lai được cô, anh cuối xuống nhìn cô gái trong ngực đang mơ màng ngủ.
“ Thiên Đình…” Nghiêm Phong nghiến răng nghiến lợi, cô cư nhiên cứ vậy mà đi ngủ.
“ A! Lão đại. Tôi không ngờ anh có khiếu viết truyện cổ tích nha.”
“ Thiên Đình, em cho rằng anh đang kể chuyện cổ tích sao? Anh thật sự thắc mắc mười bốn năm qua rốt cuộc em đã xãy ra chuyện gì mà nguyên một khoảng thời gian ở bên anh em quên không còn một thứ.”
Oa lần đầu tiên cô thấy lão đại nói một câu dài đến như vậy đó nha. Đợi chút xíu anh nói cô từng sống chung với anh một thời gian a. Không có nha, trí nhớ của cô rất là tốt đến những chuyện năm cô ba tuổi cô còn có thể nhớ tại sao lại có thể quên được một người như anh a.
“ Lão đại, cái đó…liệu anh có nhầm tôi với người nào không, quả thật trong trí nhớ của tôi, trước đó chưa từng gặp qua anh a.”
“ Không nhầm. Nốt ruồi son, tư liệu, cùng với em lớn lên không khác hồi nhỏ là bao.” Nói rồi Nghiêm Phong chồm người lên lấy cái bóp da ở trên đầu giường lấy ra một tấm hình.
Thiên Đình nhìn tấm hình, trên đó là hình của một cặp nam nữ. cô bé trông còn rất nhỏ mặc một chiếc váy trắng, trên đầu đội một chiếc nón, đang chơi đùa cùng đàn chó con. Ở đằng sau là một người thiếu niên, trên bàn có một chiếc laptop, bất quá cậu không nhìn vào chiếc laptop mà tay cầm ly trà mắt nhìn về phía cô bé, khóe miệng nhếch lên.
Nhưng điều đáng nói ở đây, chính là cô bé trong hình giống với cô hồi nhỏ thật là như đúc, còn chàng thiếu niên này chính là bản sao cở nhỏ của Nghiêm Phong.
Không chờ cô tiêu hóa hết mọi chuyện, Nghiêm Phong đã cuối xuống hôn cô, nụ hôn cứ nhẹ nhàng mà cuốn cô vào. Thiên Đình bị hôn đến đầu óc lẫn lộn, cũng không biết mình đang làm gì.
Nụ hôn không hề dịu dàng mà đầy mãnh liệt, hắn muốn cho cô biết hắn muốn cô bao nhiêu. Nhưng mãnh liệt ấy cũng không khiến cho Thiên Đình tỉnh táo lại bao nhiêu mà lại khiến cho cô càng chìm đắm trong tình yêu của Nghiêm Phong.
Không biết vô tình hay cố ý mà tay Nghiêm Phong ấn trúng công tắc tắt đèn và đóng màn trên đầu giường, che đi cảnh xuân đang nở rộ bên trong.
….
“ Um…”
Tia nắng lọt qua khe cửa làm cho Thiên Đình thức giấc. Cô có cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi, hiện tại là mấy giờ rồi cô cũng không biết. Thiên Đình định bước xuống giường để lấy điện thoại nhưng khi vừa chạm chân xuống đất thì toàn thân vô lực, cả người tựa như bị chiếc xe nào đó cán qua.
“ Nghiêm Phong chết tiệt…”
Nhớ lại tình ảnh đêm qua khiến Thiên Đình không khỏi đỏ mặt, nhíu mày. Hắn hết lần này đến lần khác muốn cô hại cô ra nông nổi này. Cố chịu đựng, cô bước lại cái bàn ở giữa phòng.
Thì ra là đã hai giờ chiều hèn chi cô thấy mình ngủ đã lâu. Khoan chờ đã! Là thứ ba? Hôm nay không phải mới thứ hai sao? Không xong rồi!
“ Reng...reng…”
“ Alo!”
“ Lão đại, chị làm em lo chết mất đấy. Chị mất tăm đâu hai ngày vậy?”
“ Piper, em có hể đừng hết vào điện thoại hay không đây? Còn nữa chuận bị cho chị một chiếc máy bay, đừng để cho người của Tần Phong biết được.”
“ Ok, boss. Chị đi đâu cho em đi với.”
“ Việt Nam, đem người của mình đi, dấu mọi hành tung đừng để cho người khác biết được. Những người còn lại rút về Mỹ đi, những người nào đang làm nhiệm vụ thì nhắc nhở họ một tiếng.”
“ Ok, boss. Nửa tiếng nữa, em đón chỉ ở Alps.”
“ Ok.”
Người mà Thiên Đình vừa nói chuyện là Piper. Bối cảnh của Piper cũng coi như là đặc biệt đi. Cách đây hai năm, Thiên Đình gặp cô trong một hộp đen của Las Vegas. Cô bé mười sáu tuổi, là thiên kim của một tập đoàn trong giới hắc đạo.
Khi một thế lực bị lật đổ thì tài sản sẽ không cánh mà bay vào túi đối phương, còn người không bị giết thì chính là sống không bằng chết. Piper cũng vậy, cuộc sống trong hộp đêm không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Thiên Đình cứu Piper cũng coi như là tình cờ đi, thuận tay cứu luôn thế lực của cô bé. Từ đó hai năm nay cô bé luôn đi theo cô, coi cô là lão đại, có chỉnh sửa thế nào cũng không chịu đổi.
Bên ngoài nhìn vào thì những người này thuộc Tần Phong, vừa đúng mà vừa không đúng. Hiện tại, đúng là bọn họ đang nằm trong Tần Phong nhưng chỉ làm theo lệnh của Thiên Đình cô.
Cũng có thể nói bọn họ là thế lực riêng của cô, hai năm qua không chỉ có mình cô phải chịu những cuộc huấn luyện hà khắc mà bọn họ cũng không tránh khỏi. Bởi vậy bọn họ nếu mà đi so với người của Tần Phong thì có hơn chứ không kém.
Thiên Đình cố mang cái thân hình mỏi rã rời tiến vào trong phòng tắm. Tắm xong cô tựa như người sắp chết sống lại, tràn trề sức sống tuy còn chút khó chịu nhưng không đén nổi nào.
Thu dọn chút đồ cần thiết, Thiên Đình men theo cửa sổ quan sát tình hình. Quả như cô dự đoán, xung quanh biệt thự là tầng tầng lớp lớp vệ sĩ. Hắn chết tiệt lại hiểu cô như vậy. Bản doanh này vốn rất bảo mật nay còn bảo mật hơn. Muốn trốn cũng không phải là khó, tuy nhiên nếu là ban đem thì có vẻ dễ dàng hơn. Nhưng mà cô không thể chờ đến ban đêm được.
Căn phòng cô đang ngủ là lầu ba nhưng thật ra là lầu bốn, bởi ở lầu một có một tầng lửng. Ở phía trên là một ban công. Bình thường ở độ cao này đối với cô không một vấn đề, nhưng là với mật độ người canh gác thế này thì vẫn là lên cao sẽ tốt hơn.
Thiên Đình nhẹ nhàng kéo cánh cửa kính ra, đột nhiên cô nhận thấy có một loạt cặp mắt nhìn về hướng này. Theo phản xạ , Thiên Đình xoay người núp đắg sau chiếc tủ âm tường.
Không tồi hắn cư nhiên lại phái đám người này canh gác cô, qua thật qua đáng. Bọn họ là những người được huấn luyện đặc biệt, thính lực của họ cực kỳ tốt, khi tập trung vào một địa điểm nào đó trong vòng 300m thì không có một tiếng động nào có thể thoát khỏi tay của họ, ngay cả tiếng hít thở.
Do đặc thù nên căn phòng của Nghiêm Phong được thiết kế cách âm cực kỳ tốt, không một tiếng động nào có thể lọt ra ngoài trừ phi mở cửa. giờ thì hay rồi nhất cử nhất động của cô đều sẽ bị người ta nghe thấy rồi.
Khẳng định bọn họ đang gọi cho Nghiêm Phong trở về, thời gian dành cho cô không còn nhiều. Thiên Đình bước chân về phía nhà tắm xã hết mọi công tắc nước, hiện tại cô cần phải tạo lên nhiều tiếng ồn để giảm đi sự chú ý của bọn chúng.
Xong, Thiên Đình quay người nhìn lại căn phòng, trong nhà tắm tiếng nước từ các vòi chảy ra, trên tivi là một chương trình K-pop của Hàn, trên kệ sách là chiếc đồng hồ hẹn giờ hai phút nữa nó sẽ kêu inh ỏi.
Thiên Đình tiến lại gần cửa sổ, bọn vệ sĩ đang cố gắng tập trung để lắng nghe tiếng của cô nhưng nhiều tiếng ồn làm cho bọn họ không nắm bắt được vị trí của cô.
Bọn chúng liếc nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt. Quả nhiên một phút sau, tốp ở giữa tiến vào biệt thự, hai nhóm hai bên giãn cự ly khoảng cách ra. Cô chờ chính là lúc này, khi bọn họ di chuyển chính là lúc bọn họ mất tập trung nhất.
Thiên Đình bước ra khỏi cửa sổ, hai tay nắm lấy thanh chắn song cửa, nhún người lấy đà, đu rồi xoay nửa vòng trên song chắn rồi nhảy lên ban công. Cả quá trình chỉ tốt chưa đầy mười dây. Hiện tại chắc có lẽ bọn họ đã chạy lên đến tầng lửng rồi.
Thiện Đình di chuyển một cách nhẹ nhàng xung quanh ban công, cứ cách mười mét cô lại đặt một chiếc bom hẹn giờ. Trong bom chính là bột cay, không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng đủ để cho bọn họ bận rộn, bán kính ảnh hưởng là 50m.
Đợi cô đặt xong cũng đã một phút ba mươi giây trôi qua, còn mười lăm giây nữa, Thiên Đình nắm trên tay một dụng cụ dùng để bắn dây, cô sẽ dùng nó để cố định dây trên thân cây ngay cổng phía Đông.
“ Mười lăm…mười…năm…bốn…ba…hai…một…Reng…bùm”
Ngay khi chiếc đồng hồ trên kệ sách reng lên cùng lúc đó hai trái bom trong phòng cùng hơn chục trái bom trên ban công cùng nổ. Đúng lúc đó công tắc tưới nước dưới vừa cũng được bật lên, bột cay cùng với nước hết hợp với nhau, khiến cho mấy tên vệ sĩ một thân chật vật.
Ngay lúc bọn họ không để ý Thiên Đình đã đu theo sợi dây hạ cánh an toàn bên ngoài cổng Đông. Cái gì chứ những tia hồng ngoại, mật mã, bảo hộ đối với cô chính là đồ chơi. Bên ngoài đã có sẵn một chiếc moto dành cho cô.
Không chần chừ một giây phút nào, Thiên Đình hướng về Alps mà tăng tốc. cô tin chỉ khoảng mười lăm phút nữa thôi Nghiêm Phong sẽ về tới đây.
Lão đại! Gặp lại sau nhé!