“ Bốp…”
Trong một gian phòng tối, cả căn phòng chỉ có duy nhất một cái bóng đèn ở giữa phòng. Trong phòng ngoài mùi ẩm ướt do không tiếp túc với ánh mặt trời còn có một mùi tanh của máu. Ở giữa phòng, một người phụ nữ đang cố gắng đứng trụ trên đôi chân không còn chút sức lực, nếu không phải hai tay cô đang bị trói được móc vào sợi xích treo lung lẵng trên trần nhà thì cô đã ngã té từ lâu.
Phải, đây là một phòng tra tấn, nằm ở sâu dưới lòng đất, phía bên trên là một khu biệt thự, hay nói cách khác là một cơ sở ngầm của Lập Hằng tại Việt Nam. Thông thường những căn phòng này được dùng để bức cung những tên gián điệp nhưng nó lại chưa bao giờ đón tiếp một nữ nhân.
Đây là một nữ nhân người Đức, một trong những người thân cận của Lập Hằng, cũng là thư kí kiêm bạn giường của hắn. Cô ta có vóc người ma quỷ, gương mặt đầy mỵ lực khiến cho tên đàn ông nào thấy cô cũng không kiềm được mà nổi lên dục vọng nguyên thủy.
Thế nhưng, không biết sao cách đây hai tiếng, dưới lệnh của lão đại cô ta được đưa tới đây. Không phải để bàn giao công việc mà là để…lãnh phạt.
Đã trôi qua hai giờ tra tấn, cô không biết đã ngất đi bao nhiêu lần, mỗi lần ngất đều bị bọn chúng dùng nước lạnh để gọi dậy. Trên người cô, bộ công sở thời thượng nhất mới vừa ra mắt cách đây một tuần đã không còn hình dáng. Người đầy vết máu, những dấu vết do roi lưới, gậy điện để lại.
“ Thôi! Để cho cô ta tí sức, lão đại còn thẩm vấn cô ta nữa. Nghỉ ngơi tí đi.” Một người đàn ông trong phòng lên tiếng, trên tay hắn là cây gậy điện vừa đánh vào người phụ nữ kia. Hắn để trần nửa người trên, để lộ ra một thân hình chắc nịch với đầy những vết sẹo chồng chất. Đây là kết quả của những khóa huấn luyện cũng nhưng những vết tích của các chuyến làm việc.
“ Cạch…”
Tiếng mở của thu hút mọi ánh mắt trong phòng, kể cả người phụ nữ kia. Bước vào căn phòng là ba người đàn ông, một trước hai sau. Dẫn đầu là một người Châu Á, gương mặt nghiêm nghị, vóc dáng hoàn mỹ, cả người không một kiếm khuyết. Bộ âu phục Italia khoác trên người càng làm cho hắn thêm mỵ lực, bất quá có chút lộn xộn nhưng mà hắn không để ý. Đôi mắt lạnh băng của hắn từ khi vào phòng vẫn nhìn chăm chăm vào người phụ nữ duy nhất trong phòng. Hắn bước lại ghế sofa ngồi xuống, hai người đi theo anh đứng phía sau lưng.
“ Đem cô ta lại đây.” Lập Hằng cất tiếng làm nhiệt độ phòng giảm thêm vài độ.
Vài thuộc hạ tiến lên tháo cô ta ra khỏi cái xích rồi kéo lê cô lại trước mặt Lập Hằng thả xuống. Từ khi hắn vào phòng cô vẫn luôn dõi mắt theo hắn, bắt gặp ánh mắt của hắn cô không khỏi rét run. Sự việc xãy ra ngày hôm nay cô vẫn chưa thể nào hiểu được. Đột nhiên người của hắn đưa cô đến đây, cô nghĩ hắn đã về thì hết sức vui mừng. Mấy ngày qua cô thật sự rất nhớ hắn, nghĩ đến hắn vừa về đã triệu cô đến hầu hạ cô không khỏi hoan hỉ, không ngờ. Không ngờ bọn họ đưa cô vào phòng tra tấn, mà hắn một bóng dáng cũng không thấy. Không lẽ hắn đã phát hiện được gì, không đâu…
“ Lập…cứu em…bọn họ…” Sau hai giờ tra tấn thật sự giờ cô cũng chẳng còn tí sức nào, nói một câu cũng không đủ hơi.
“ Nói! Cô là người của ai?” Lời nói chứa đầy vẻ tức giận, Lập Hằng lạnh mặt nhìn người phụ nữ trước mắt. Trong khoảng thời gian vừa qua cô giúp hắn khá nhiều, cô là một trong những người hắn hài lòng nhất. Không phải về lòng trung thành mà là khả năng xử lý công việc của cô, cũng như kĩ xảo trên giường của cô. Bất quá, cô thế mà dám đụng đến Thiên Đình của hắn, hắn tuyệt đối không để cho cô sống dễ dàng. Thiên Đình của hắn…
“ Lập… Em không có!...Em là người của anh…luôn là của anh mà..Lập Hằng.” Cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt lạnh băng của anh. Trước giờ anh vẫn khá lạnh nhạt với cô nhưng chưa bao giờ có vẻ mặt như vậy cả.
“ Người của tôi…Vậy cô giải thích thế nào về sợi dây chuyền được đưa cho Thiên Đình đây. Ngàn vạn lần cô đừng nói với tôi rằng cô đưa lầm.” Hắn quả thật đang rất phẫn nộ, hắn cũng không ngờ rằng cô sẽ phản bội hắn.
Trong đầu cô‘ong’ một tiếng…quả nhiên hắn đã biết cô chỉ là không ngờ rằng hắn biết nhanh như vậy làm cô chưa kịp sắp xếp lại kế hoạch. Phải, sợi dây chuyền mà cô đưa cho Thiên Đình chính là sợi dây trong kế hoạch của bọn họ.