Lũ Mùa Xuân

Chương 97




Phiên ngoại Trung thu

Đây là lần đầu tiên Lận gia và Sở gia tụ tập cùng một chỗ đón tết trung thu.

Lão Lận tổng thậm chí có hơi hưng phấn, bao nhiêu năm rồi không cùng người nhà ngồi một chỗ đón tết trung thu?

Ông tỉ mỉ chuẩn bị quà cho Thu Thu, là mặt dây truyền bằng ngọc và một chiếc bánh trung thu giá trên trời: Mặt dây truyền do một khối bạch ngọc khắc thành, không phải nguyên chất, mà ngược lại, bên trong có lẫn màu đỏ, vào trong tay nhà chạm khắc ngọc, màu đỏ tạp chất lẫn vào vừa vặn là ánh mắt nhỏ của con thỏ và lỗ tai, đặc biệt đáng yêu, khéo léo khác lạ, buộc lại bằng một sợi dây đỏ; bánh trung thu là loại đặc biệt có số lượng giới hạn trong một tiệm nổi tiếng, giá trên trời, nghe nói làm từ hai loại sô cô la đen và sô cô la trắng cao cấp, kem bên trong cũng là loại đắt đỏ.

Lão Lận mang theo quà đến chỗ của Sở Tấn và Lận Diễm Trần, để gặp cháu nội bảo bối mình nhung nhớ trong lòng.

Hiện tại Thu Thu đã hai tuổi, bé đã học bước đi, chỉ là còn có hơi lắc lư, chạy vẫn chưa được, bé đang chơi với Sở Tiểu Béo, bé cầm một cái lược nhựa chải lông chó, dùng sức mà chải lông cho Sở Tiểu Béo, lông chó rơi xuống thành một nhúm lớn.

Chải rất nghiêm túc, lão Lận tổng vừa nhìn lập tức nở nụ cười, cháu ngoan của ông, thật đáng yêu.

Lão Lận tổng đưa hộp bánh trung thu cho Lận Diễm Trần trước, chỉ huy nói: "Để vào trong tủ lạnh."

Sau đó quay đi lập tức ôm lấy cháu nội bảo bối, nở nụ cười xán lạn: "Thu Thu cục cưng a, ông nội tới rồi."

Thu Thu nhìn ông, rồi quay đầu trở lại, tiếp tục hăng say chiến đấu với đám lông chó của Sở Tiểu Béo: "Con đang chải lông cho mập mạp."

Lão Lận tổng không để ý hình tượng ngồi xuống ở bên cạnh bé: "Ông nội giúp con chải có được hay không? Có mỏi tay hay không?"

Thu Thu kiên quyết nói: "Không mệt. Để Thu Thu làm."

Lão Lận tổng rất vui mừng: "Thu Thu còn biết chuyện của mình thì mình phải làm a?"

Thầy Sở nghe động tĩnh, từ phòng bếp đi tới, chào hỏi ông: "Lão Lận đến a, ở đây ăn cơm tối nha. Để ông nếm thử tay nghề của tôi, tôi còn làm bánh trung thu nữa."

Lão Lận nói: "A, tôi cũng có cầm theo bánh trung thu."

Thầy Sở cứng đờ, có chút không dễ chịu, gần đây hai ông nội rất thích phân cao thấp với nhau. Lúc bọn họ mới vừa gặp mặt còn khá hòa hợp, nhưng thời gian dài, mâu thuẫn cũng từ từ lộ ra. Dù sao gia cảnh cách biệt quá lớn, lão Lận tổng tiện tay cho chút quà, dù ông không mua những thứ quá đắt tiền, nhưng với mức tiêu xài của ông, tùy tiện mua một món đồ chơi nhỏ, giá tiền cũng có thể làm thầy Sở tái phát chứng cao huyết áp. Mặc dù lão Lận luôn muốn quan tâm cảm xúc của ông thông gia, thế nhưng oan ức ai cũng không để Thu Thu chịu oan ức chứ? Vì thế, ông muốn mang tất cả những thứ tốt nhất đưa hết cho Thu Thu. Nhiều năm trước đây, Lận Diễm Trần đã mất mẹ sớm, ông sợ Diễm Diễm không đứng lên nổi, nên cảm thấy càng không thể cưng chiều con trai, cho nên khá nghiêm khắc với Lận Diễm Trần, bây giờ với Thu Thu, thật sự lại hận không thể hái sao trời hái mặt trăng, có lúc ông cảm thấy, có lẽ bởi vì dung mạo Thu Thu còn đáng yêu hơn Lận Diễm Trần khi còn bé.

Đã như thế, một lần hai lần cũng không sao, nhưng mỗi lần đều bị chèn ép, trong lòng thầy Sở khó tránh khỏi có chút không dễ chịu, ông cảm thấy Lận Thiệu Nguyên người này quá nhiều tiền không chỗ để xài, kẻ có tiền ngu ngốc, mua đồ cho Thu Thu, căn bản không hề để ý giá cả.

Hơn nữa, Lận Thiệu Nguyên tặng cái gì cũng chỉ dùng tiền mua, thầy Sở lại ghét bỏ ông thông gia như vậy không có thành ý, chỉ biết vung tiền. Mặc dù ông không có nhiều tiền như ông thông gia, nhưng ông có nhiều thời gian ở cùng Thu Thu hơn, dạy Thu Thu nói chuyện, dạy cách Thu Thu cầm đũa cầm muỗng cho đúng, mỗi ngày lại kể chuyện cổ tích cho Thu Thu nghe, ông thông gia chỉ biết dùng tiền để giáo dục tuyệt đối không thể làm, trước đây lúc ông còn dạy học đã thấy nhiều, con trai ổng Lận Diễm Trần không hư đã là kỳ tích.

Lão Lận tổng gần đây đang có ý định về hưu, ông miệt mài kiếm tiền không ngừng nghỉ, hăng hái bận rộn hơn nửa đời người, trước đây không cảm thấy mệt, sau khi có Thu Thu, ông bỗng cảm thấy mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi. Có lúc, ông thật sự rất muốn đi gặp Thu Thu. Nhưng về hưu cũng không phải dễ quyết định như vậy, Lận Diễm Trần tuổi còn trẻ, tuy nói đã không phải nhóc con chưa đủ lông đủ cánh, nhưng vẫn không lão luyện đến mức có thể một mình chống đỡ mọi việc, bây giờ ông vẫn không thể buông tay. Hơn nữa, ông vẫn còn chút lo lắng, về hưu rồi mới mẻ nên thích trông cháu vài ngày, lâu dần thì sao... Có thể ông sẽ cảm thấy phát chán, sẽ hối hận.

Đó không phải là một quyết định đơn giản, cần phải cân nhắc kỹ càng.

Ông tình cờ sang đây thăm Thu Thu, nhìn thấy Thu Thu thân với ông nội Sở như vậy, cũng không phải không ghen tị.

Con người mà, chỉ cần có hơn hai người, sẽ không thể không phân cao thấp.

Cuối cùng Thu Thu cũng đã chải kỹ lông chó, bé vò lông chó thành một cục... Rồi mang đi cất giấu.

Trên đất vẫn còn rất nhiều lông chó rải rác, người máy quét dọn lại đến dọn dẹp sạch sẽ.

Sở Tiểu Béo kêu gâu gâu với người máy quét dọn màu đen.

Thu Thu vẫn còn ngồi chồm hỗm, sờ sờ người máy: "Tiểu Hắc thật ngoan, cảm ơn Tiểu Hắc."

Khích lệ xong, Thu Thu đứng lên, bé chân ngắn nhỏ người nên đứng không vững, thiếu chút nữa đã té nhào về trước, bé dùng tay chống đất, lảo đảo đứng lên.

Sở Tấn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ bé như vậy, anh rất vui mừng, vui mừng xong lại khen bé: "Thu Thu rất lễ phép."

Khuôn mặt nhỏ bé của Thu Thu đỏ bừng bừng, như một quả táo đỏ, ngại ngùng mà nói: "Cảm ơn ba ba."

Sau đó Thu Thu đi.

Lão Lận tổng hỏi bé: "Con đi đâu vậy a?"

Thu Thu mở hai bàn tay nhỏ bé, trên đó còn dính lông chó: "Thu Thu rửa tay."

Lão Lận tổng đi cùng bé, Thu Thu với không tới bồn rửa, bé nhìn chung quanh, chuẩn bị rời đi.

Lão Lận tổng hỏi: "Thu Thu không rửa tay nữa?"

Thu Thu nói: "Ghế của Thu Thu."

Lão Lận tổng cười rộ lên: "Không cần ghế, ông nội ôm con."

Thu Thu ấn nước rửa tay ra, đối với người lớn thì dễ như trở bàn tay, nhưng bé sức lực nhỏ, dùng sức nhiều mới nhấn ra được, còn phải cổ vũ tiếp sức gặng hai tiếng, "Hi da, hi da". Lão Lận tổng cười đến mức tay ôm bé cũng run lên, nở nụ cười một lát, mới phản ứng kịp... Đó không phải là câu cửa miệng của thầy Sở sao?

Thu Thu rửa tay sạch sẽ, xoa xoa một lát, rồi ra hiệu để ông nội buông mình ra.

Lão Lận tổng mang mặt dây truyền thỏ ngọc cho Thu Thu, hỏi: "Đáng yêu không con."

Thu Thu gật đầu, nói: "Thu Thu cũng có, con thỏ!"

Lão Lận tổng không rõ lắm, có thỏ? Nuôi một con thỏ làm quà sao?

Thu Thu dẫn ông đi xem, là một chiếc lồng đèn làm thành con thỏ, khung bằng sắt, dán giấy trắng, vẽ mắt đỏ, rất đáng yêu.

Lão Lận tổng vừa nhìn là biết do thầy Sở làm, ông ngượng ngùng nở nụ cười, nói: "Thu Thu, ông nội còn mang bánh trung thu cho con, có muốn ăn hay không?"

Thu Thu thích ăn nhất, lúc này gật đầu: "Dạ muốn!"

Thầy Sở nghe thấy, đi ra: "Thu Thu, ông nội cũng làm bánh trung thu cho con."

Lão Lận tổng mang ra chiếc bánh kem đắt đỏ mình mua, thầy Sở cũng bày ra bánh trung thu lòng đỏ trứng bản thân cảm thấy làm tốt nhất, hai cái đĩa nhỏ, chứa hai thứ bánh, cùng đặt ở trước mặt Thu Thu.

Thầy Sở nói: "Thu Thu, con ăn bánh ông nội làm đi, bên trong có lòng đỏ trứng con thích nhất."

Lão Lận nói: "Thu Thu, ông nội mang đến cho con bánh sô cô la và kem nha, không phải con rất thích sao?"

Thu Thu nhìn trái, nhìn phải.

Hai ông nội liếc mắt nhìn nhau.

Khói súng không hề có một tiếng động bắt đầu.

Sở Tấn nhỏ giọng nói với Lận Diễm Trần: "Hai người bọn họ cãi nhau?"

Lận Diễm Trần không nói: "Không biết a... Hình như không có a?"

Sở Tấn hỏi: "Ba anh mang bánh này tới em nhớ hình như rất đắt a."

Lận Diễm Trần gật đầu, quay đầu hỏi: "Ba, chia cho con một miếng bánh trung thu nếm thử đi."

Lão Lận nói: "Ba mang cho Thu Thu, con còn giành ăn với con trai, không biết ngại sao?"

Lận Diễm Trần ngậm miệng, thật ra hắn muốn lấy một miếng cho A Tấn ăn...

Thu Thu dùng dao nĩa, cắt một miếng bánh kem, nói: "Ăn ngon."

Lão Lận luôn cảm thấy trận này mình thắng chắc, khóe miệng không tự chủ được dương lên.

Chuông cảnh báo trong lòng thầy Sở rung mạnh mẽ, hỏi: "Ông nội làm ăn không ngon sao?"

Thu Thu nhìn thầy Sở, bỏ lại bánh kem, rồi ăn bánh trung thu thầy Sở làm.

Thầy Sở lập tức hỏi: "Ăn ngon không? Thu Thu."

Thu Thu gật đầu: "Ăn ngon."

Thầy Sở hỏi: "Cái nào ăn ngon hơn?"

Thu Thu nói: "Đều ngon."

Vẫn không thể phân chia thắng bại.

Hai ông nội đều không thể nói là vui hay là không vui.

Thầy Sở dụ dỗ hỏi bé: "Thích ông nội nào hơn a?"

Thu Thu nháy mắt nói: "Đều thích hết."

Lận Diễm Trần lặng lẽ nói: "Tên nhóc còn này được lắm a, nhỏ xíu tuổi như vậy đã khéo đưa đẩy, kín kẽ không một lỗ hổng, không bỏ ai bênh ai."

Sở Tấn nín cười.

Lúc này, bà nội ra vườn hoa tỉa cành đã rửa tay trở vào.

Thu Thu nhảy từ trên băng ghế xuống, vui sướng chạy tới: "Bà nội! Bà nội! Ăn bánh trung thu!"

Bé kéo bà nội qua, hai đĩa bánh trung thu đều cho bà nội hết: "Ăn ngon. Cho bà nội."

Ông nội Sở: "..."

Ông nội Lận: "..."

Bà nội ôm Thu Thu vào trong ngực, bà ăn một miếng, đút Thu Thu một miếng.

Thu Thu được ăn cười híp mắt, nói: "Đèn lồng thỏ, cũng đẹp, cho bà nội."

"Bà nội, Thu Thu, mập mạp, đi chơi."