Lũ Mùa Xuân

Chương 89




Hai ông bố đối mặt nhau, như hai quân đối chọi, nhìn nhau từ xa xa liếc mắt một cái, bình tĩnh đánh giá lẫn nhau.

Sở Sam tiên sinh thấy lão đàn ông này, âu phục giày da, dáng vẻ đường đường, tướng mạo giống Lận Diễm Trần sáu, bảy phần, nhưng tuyệt nhiên cho người cảm giác không giống, khí chất văn hoa, thành thục nho nhã, là một nhân vật giỏi giang. Lúc trước ông điều tra ba ba Lận Diễm Trần ở trên mạng, thấy ba Lận khá là khiêm tốn, đừng nói hình ảnh, cả tin tức cũng rất ít, cho nên hôm nay lần đầu tiên ông nhìn thấy người thật. Ông tỷ phú trong truyền thuyết này? Dáng vẻ quả nhiên hơn người.

Lận Thiệu Nguyên tiên sinh cũng đánh giá ông thông gia, nhớ tới tư liệu mình tìm, cha Sở Tấn cũng đã qua tuổi năm mươi, nhưng khi thấy người này, tóc mai vẫn đen thui, ấn đường no đủ, sắc mặt hồng hào, mắt sáng ngời, dáng người kiên cường, thái độ không hề giống mấy ông lão cổ hủ, có lẽ mang một bụng thi thư rực rỡ, nhìn rất phong độ. Ông thông gia mặc tạp dề, mang bao tay, đang gói bánh chưng, Lận Diễm Trần cũng đang ngồi bên cạnh gói bánh chưng, lúc ông vào cửa liếc mắt là thấy ông thông gia đang tay dắt tay dạy Lận Diễm Trần gói bánh chưng, Lận Thiệu Nguyên cảm thấy bọn họ gần gũi giống như là một cặp cha con, làm cho ông sinh ra ước ao. Ông thân là cha ruột, nhưng đã rất nhiều năm không thân mật với con trai mình như vậy.

Lận Thiệu Nguyên nhìn thấy bọn họ đều mặc quần áo rộng rãi ở nhà, ngược lại ông mặc chính trang, có vẻ quá cứng nhắc, hoàn toàn không hợp, không phù hợp với không khí ấm áp trong nhà.

Lão Lận tổng chủ động bắt chuyện: "Xin chào, Sở tiên sinh, tại hạ là Lận Thiệu Nguyên. Khuyển tử phiền ngài chăm sóc."

Thầy Sở đứng lên, tay ông bẩn, không thể bắt tay, lão Lận tổng nhìn vẻ khó xử của ông, vẫn chưa đưa tay, chỉ có lòng mỉm cười một chút.

Thầy Sở nói: "Xin chào, tôi là Sở Sam, cha của Sở Tấn."

Lần đầu giao phong, coi như hài hòa, lão Lận tổng gật gật ở đáy lòng, không hổ là cha của Sở Tấn, tư thái đúng mực đã vượt qua rất nhiều người.

Lận Diễm Trần thấy ba đến, không dám phản nghịch, sợ bị cha vợ cảm thấy hắn không hiếu thuận, ngoan ngoãn nói: "Ba ba."

Lão Lận tổng đưa ánh mắt chuyển sang con trai, nhìn cái bàn trước mặt hắn có một đống bánh chưng đã gói xong, nói: "Gói rất đẹp."

Lận Diễm Trần nói: "Ừm, bác trai dạy con."

Sở Tấn đã đổi xưng hô gọi ba ba Lận Diễm Trần là "Ba", Lận Diễm Trần lại chỉ gọi ông "Bác trai" sao? Thầy Sở nhất thời sinh ra khúc mắc trong lòng, hồn nhiên quên mất lúc trước người không cho Lận Diễm Trần gọi "Cha" là ông.

Sở Tấn tiến lên nói: "Không nghĩ rằng ngài tới sớm như vậy, bánh chưng vẫn chưa có nấu xong, chỉ khoảng nửa giờ, nồi bánh chưng nấu đầu tiên sẽ chín, mời ngài nếm thử. Ngài thích ngọt, hay là mặn?"

Rõ ràng Sở Tấn rất lễ phép, Lận Thiệu Nguyên lại cảm thấy có hơi mất mác, chính vì quá khách sáo, nên không giống người một nhà. Lúc ông vừa mới đi tới cửa, cách cánh cửa, đã nghe thấy bên trong vừa nói vừa cười rất náo nhiệt, ông nghe thấy trong lòng hơi nóng lên... Ông vừa vào cửa, bầu không khí lập tức lạnh xuống rồi, trở nên nghiêm túc thế này đây.

Haizz.

Lận Thiệu Nguyên nói: "Ba thích mặn."

Không tìm được đề tài tiếp theo.

Bầu không khí có hơi lúng túng.

Thầy Sở cũng không biết nên tán gẫu với Lận Thiệu Nguyên như thế nào, Lận tiên sinh được xem như "cá sấu" trong giới tài chính, là đại gia nhiều tiền, mà ông chỉ là một thầy giáo nghèo, cả đời chỉ vây quanh học sinh và sách vở, lẽ nào học người ta nói phét về tình hình kinh tế thế giới? Đó không phải là múa rìu qua mắt thợ sao, chắc chắn sẽ bị chê cười. Cuộc sống của bọn họ khác biệt quá nhiều, có thể nói cái gì đây?

Đối với Lận Thiệu Nguyên cũng là như vậy.

Sở Tấn mới gặp ba ba Lận Diễm Trần một lần, muốn nói thân thiết nhất định không có bao nhiêu.

Đứa con trai Lận Diễm Trần này của ông càng khỏi phải nói, quan hệ của hắn và ba ba hai năm nay mới tốt lên, bây giờ muốn hàn gắn quan hệ cha con, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Đúng là lão Lận tổng vừa đến, đã làm tất cả mọi người lúng túng.

Lão Lận tổng bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng, nhưng ông giấu đi, thần sắc vẫn tự nhiên như cũ, ông muốn hóa giải không khí ngột ngạt trước mắt, nên chủ động hỏi: "Thu Thu đâu? Ba đã mấy ngày không gặp nó, rất nhớ nó, Thu Thu ở đâu?"

Vậy thì nói về đứa nhỏ được chứ? Thu Thu là bảo bối nhỏ của cả nhà, chắc sẽ có đề tài chung để nói.

Giọng một người phụ nữ khác vang lên bên cạnh: "Thu Thu đang ngủ."

Lão Lận tổng: "..." Lại càng lúng túng hơn.

Lão Lận tổng nhìn sang, là một phụ nữ trung niên mặt mày thanh tú, da dẻ trắng trẻo, vừa nhìn đã biết là mẹ của Sở Tấn, Sở Tấn lớn lên khá giống bà, bà mỉm cười hàn huyên: "Chào ông thông gia, tôi là mẹ của Sở Tấn."

Ba Lận nói: "Chào chị chào chị, bà thông gia khỏe. Thu Thu ngủ rồi sao? Vậy để cho nó ngủ đi, đừng quấy rầy nó."

Mà đã như thế, nhất thời ông lại không nghĩ ra nên nói cái gì.

Thật ra trong ngày thường, xã giao trong công việc, ông xem như là một người giỏi giao thiệp, nếu như muốn để người ta có hảo cảm với mình, gần như là một chuyện, dễ như trở bàn tay.

Nhưng ngày hôm nay cố tình lại sinh ra nỗi sợ hãi, ông không muốn lá mặt lá trái trò chuyện.

Mẹ Sở Tấn rót cho ông một ly trà, ông nâng trà ngồi đó, lặng lẽ dùng khóe mắt nhìn Lận Diễm Trần và thầy Sở, bằng ánh mắt ước ao.

Lận Diễm Trần phát hiện ba ba luôn nhìn sang bên này, suy nghĩ một chút, hỏi: "Ba ba, ba... Cũng muốn gói bánh chưng sao? Ba biết gói không?"

Lận Thiệu Nguyên không nói hai lời, buông ly trà xuống, đi qua, ngại ngùng mà nói: "Được a, ngược lại ba cũng không có chuyện để làm. Trước đây ba cũng đã từng gói bánh chưng."

Lận Diễm Trần rất bất ngờ: "Ba cũng biết gói bánh chưng sao a, ba ba."

Lận Thiệu Nguyên nói: "Mẹ con dạy ba."

Thầy Sở nói: "Ngài là khách, sao để cho ngài làm được?"

Lão Lận tổng khá là tích cực: "Sau này là người một nhà, sao lại là khách."

Thật ra đó đã là chuyện rất nhiều năm về trước, Lận Thiệu Nguyên cầm một miếng lá, miễn cưỡng nhớ lại nên làm như thế nào, trong đầu hết sức mơ hồ, hoàn toàn không nhớ ra phải làm sao, nhưng đã mạnh miệng nói ra câu "Biết gói bánh chưng", đành kiên trì làm thôi. Ông giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà từ từ gói, nhìn lén tay nghề nhanh gọn đẹp đẽ của thầy Sở, ra dáng mà học, vô cùng cẩn thận gói một cái, chỉ gói một cái bánh chưng, cái trán ông lại toát cả mồ hôi.

Gói xong, Lận Diễm Trần ló đầu liếc mắt nhìn, hắn phải cố nín cười.

Nếu không phải thầy Sở ở đây, hắn sẽ lập tức cười nhạo ba ba gói quá xấu xí.

Trong lòng thầy Sở chắc chắn, ba ba Lận Diễm Trần là người như vậy, phỏng chừng sẽ có đầu bếp chuyên nghiệp nấu cơm cho ông ấy, sao có thể vào nhà bếp, làm được mới để cho người khác bất ngờ. Chẳng qua ổng sẵn sàng học làm như vậy, khiến thầy Sở rất ngạc nhiên.

Gương mặt già nua của Lão Lận tổng đều đỏ bừng, khiêm tốn nói lời thật lòng: "Lần trước ba gói bánh chưng đã là chuyện hơn hai ba mươi năm trước, quên gần hết rồi, nên gói không đẹp lắm."

Lận Diễm Trần ngược lại sinh ra tò mò: "Hai mươi, ba mươi năm trước? Không phải là lúc mẹ con còn sống sao? Chính là lần lúc trước ba nói mẹ dạy ba?"

Lão Lận tổng xấu hổ gật đầu, ông không biết làm cơm, đời này số lần bước vào nhà bếp cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lận Diễm Trần thiếu chút nữa bật cười.

Lão Lận tổng bị con trai chê cười, cũng không giận, trái lại rất vui mừng, đã bao nhiêu năm không hề có ngăn cách trò chuyện với Diễm Diễm như vậy, hiếm khi thấy Diễm Diễm bởi vì ông mà nở nụ cười thật lòng. Thật tốt a, như vậy mới giống hai cha con chứ.

Lão Lận tổng kể lại: "Mẹ con gói bánh chưng rất đẹp, lại ăn ngon, con còn nhớ mẹ gói bánh chưng nhân trứng muối thịt tươi hay không? Ba thích nhất món đó, lúc tết đoan ngọ ấy, khi con còn bé rất thích ăn, một lần còn ăn được hai cái, sợ con ăn không tiêu, nên không cho con ăn nhiều. Nhưng con ăn không đủ no, nên gói rất nhiều bánh chưng nhỏ bằng cao lương, bánh chưng bên ngoài trong suốt, bên trong cho hoa quả, rất đáng yêu, tùy lúc ăn một cái, sẽ ăn được nhân bánh khác nhau, vừa thú vị lại ngon miệng, con có thể ăn hết một xâu nhỏ."

Thầy Sở nghe đến đó, không nhịn được xen miệng vào: "Có thể dùng cao lương gói bánh chưng sao?" Ông chỉ có thể làm theo phương pháp truyền thống.

Lão Lận nói: "Có thể a."

Tuy rằng ông không biết làm, nhưng lúc thường ăn qua rất nhiều món ngon, cũng xem như nửa ẩm thực gia, biết khá nhiều, nói một ít lý luận vẫn có thể.

Hai người hàn huyên một cách tự nhiên.

Thầy Sở nghe được gật gật đầu: "Đứa nhỏ ăn nhiều gạo nếp, sẽ khó tiêu hoá, cũng có thể làm ít thứ khác cho Thu Thu ăn. Nó rất ham ăn, nếu thấy tất cả chúng ta đều có ăn, nó lại không có, sợ sẽ gấp gáp đến độ khóc lên nha."

Lão Lận nói: "Đúng vậy, Thu Thu rất thích ăn. Lần đầu tôi nhìn thấy một tiểu bảo bảo ngoan như vậy, hoàn toàn không kén ăn, nhỏ như vậy, đã biết tự ngồi ăn cơm."

Thầy Sở đắc ý mà nói: "Tôi dạy rất lâu. Thu Thu vốn sinh ra đã ốm yếu, phản ứng rất chậm, phải dạy nó từng chút từng chút một."

Lão Lận tổng khen ông: Không hổ danh là thầy giáo, quả nhiên lợi hại. Tôi không dạy được con mình... Con trai của tôi đã hai mươi sáu tuổi, vẫn ngốc như vậy, lúc thường nhất định gây cho ông nhiều phiền phức rồi? Còn bẻ cong con trai ông."

Lận Diễm Trần đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt: Con đang ở ngay bên cạnh ba, ba lại quang minh chính đại nói xấu con thật sự coi được sao?

Thầy Sở xua tay: "Không sao không sao, con trai tôi là cái đứa không tiền đồ, nó đã sớm come out. Nó ngốc muốn chết, khi đó bạn trai cũng không có, lại dám cãi tôi, bỏ nhà trốn đi, không chịu về nhà. Tôi lén lút tìm người hỏi thăm, chắc khoảng hai năm trước, chính là năm nó ba mươi tuổi, trước khi gặp con trai anh, căn bản không hề có bạn trai, tôi cũng không biết nó nhất định phải come out như vậy để làm gì."

Sở Tấn: "..."

Cha, cha nói lớn tiếng như vậy, con nghe thấy đó.

Hai người cha già cuối cùng cũng tìm được đề tài chung, đó là nói xấu con, nói con bất hiếu, anh một câu, tôi một câu, dường như nói không bao giờ hết.

Càng ngày càng hợp ý nhau.

Hai người xếp thứ bậc, lão Lận tổng năm nay bốn mươi bảy, thầy Sở năm nay năm mươi sáu, chênh lệch nhau tới chín tuổi.

Lão Lận luôn nói: "Ông hơn tôi chín tuổi, tôi nên gọi ông một tiếng đại ca."

Thầy Sở nói: "Ôi, tôi thật sự không dám gọi ông là chú em a."

Lão Lận tổng nở nụ cười: "Vậy ông gọi tôi "Lão Lận" cũng được a."

Thầy Sở nói: "Ông kêu tôi là "Lão Sở", hoặc là " Thầy Sở ", đều được, con trai của tôi cũng gọi tôi là "Thầy Sở"."

Ba người cùng nhau, ắt có người là thầy mình*. Lão Lận tổng ánh mắt sáng lên, chiêu này của thầy Sở rất hay, khó trách bầu không khí nhà ông rất hòa hợp, giống như Lận Diễm Trần gọi ông "Ba ba", cứ như là thủ trưởng với cấp dưới, đẳng cấp rõ ràng. Nhưng ông có thể nói cái gì đây?

(*) Ý nghĩa là: ba người cùng đi với nhau, trong đó nhất định có thầy của mình. Mình chọn mặt tốt của người ấy để học tập theo, thấy mặt chưa tốt của người ấy thì đối chiếu lại bản thân mình, sửa chữa khuyết điểm của bản thân mình.

Lão Lận nói: "Được, vậy tôi gọi ông là "thầy Sở"."

Thầy Sở cảm thấy người này thật ra cũng không tệ lắm, ông nói: "Không phải ông thích nhân trứng muối thịt tươi sao? Tôi không có mua nhiều trứng muối, nên chỉ còn có hai cái trứng muối, tôi móc lòng đỏ trứng ra, dùng thịt tươi gói lại. Đây, tôi dạy ông gói..."

Lão Lận tổng ngồi bên cạnh ông: "Được được được, cảm ơn thầy Sở."

Sở Tấn thấy hai người cha còn có Lận Diễm Trần đều đang làm việc, cũng ngại ngùng ngồi yên không phận sự, đi tới, nói: "Ba, con đi xem xem bánh chưng chín chưa..."

Vào nhà bếp, Sở Tấn lấy một cái bánh chưng ra, đã chín rồi, anh nói: "Sắp chín rồi, con pha hai chén tương, thêm củ cải và đậu đũa vào ăn, cho bớt ngán."

Thu Thu cũng đã tỉnh ngủ, được bà nội ôm ra, bà nội cười nói: "Thu Thu của chúng ta nghe đồ ăn làm xong, nên tỉnh rồi."

Thầy Sở: "Rửa tay thôi, mọi người cùng ăn cơm."