Lũ Mùa Xuân

Chương 87




Sở Tấn sửng sốt, ba Lận cũng sửng sốt.

"Con... Con không biết?"

Vẻ mặt Sở Tấn mờ mịt, lắc đầu một cái.

Ba Lận cảm thấy không xong, Lận Diễm Trần và Sở Tấn gặp lại đã mấy tháng, Sở Tấn vẫn không phát hiện, chắc là bởi vì Lận Diễm Trần cố gắng che giấu, lại bị ông lỡ lời nói lộ ra hết. Ông nói: "Hay là, con chứ coi như ba chưa nói gì?"

Lận Diễm Trần lái xe tới đây, cần phải lên xe rồi.

Sở Tấn nói: "Con sẽ không cho cậu ấy biết, là ba nói với con."

Đặt Thu Thu trên ghế ngồi bảo vệ trẻ ở ghế sau, thắt chặt dây an toàn, cho bé thêm cái núm vú cao su, bé lại ngoan ngoãn chơi ngón tay của mình.

Sở Tấn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không nhịn được đến gần nhìn tóc Lận Diễm Trần, ngược lại thấy tóc vẫn đen thui, nhưng anh cũng không phải không chú ý tới trên người Lận Diễm Trần có mùi thuốc nhàn nhạt, chỉ do trước đây không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, xác thực rất giống mùi thuốc nhuộm tóc.

Lận Diễm Trần đón nhận ánh nhìn kì quái của anh cảm thấy không dễ chịu, cười cười: "Em nhìn cái gì?"

Sở Tấn bịa lời nói bậy: "Ngày hôm nay anh rất anh tuấn, làm tôi không kìm lòng được."

Lận Diễm Trần cảm thấy thụ sủng nhược kinh, từ khi có bảo bảo, hai người bọn họ đều không có nói mấy lời ve vãn không biết xấu hổ, hắn lập tức được đà lấn tới: "Tối ngày hôm nay có muốn để cho ba mẹ trông Thu Thu hay không, hai chúng ta không kìm lòng được một chút?"

Sở Tấn nở nụ cười, cười cười, giọng nói nhỏ dần, ôn nhu hỏi: "Tiểu Lận, tôi vẫn không có hỏi kỹ anh, sau khi tôi đi, anh đã làm cái gì?"

Bây giờ Lận Diễm Trần nhớ tới vẫn cảm thấy không dễ chịu, theo bản năng lẩn tránh câu trả lời, nói: "Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?"

Sở Tấn nói: "Tôi chỉ muốn hỏi, anh nói cho tôi biết đi."

Đúng lúc dừng chờ đèn đỏ.

Lận Diễm Trần khẽ thở dài một tiếng, nói: "Anh không nghe theo lời em, trong thư em viết đừng đi tìm em, anh lại đi tìm em. Có lẽ em chân trước về nước, anh chân sau lập tức về tới, nhưng em không để lại cho anh cái gì, anh chỉ biết tên của em, mất rất lâu mới tìm được công ty của em, lại tìm đến trường học và địa chỉ nhà cha mẹ em. Nhưng vẫn không tìm được em, cuối cùng Trang Hãn Học nói với anh, từng thấy ở trong nhà em có để cái túi của bệnh viện xx, anh đến bệnh viện kia, hỏi thăm nhiều người... Ai biết được đúng lúc như vậy, trùng hợp cũng có một người họ Sở, tuổi tác xấp xỉ em, lại đeo kính, mới vừa mất do bệnh nan y. Anh điều tra tới đó, lại không dám tra tiếp nữa."

Lận Diễm Trần quay đầu cười với anh một chút: "Trách anh quá ngu, nếu anh lại tiếp tục điều tra, đã có thể phát hiện mình tìm sai người. Tìm tới em sớm một chút, sẽ không đến nỗi hại em chịu khổ nhiều như vậy."

Tối nay Lận Diễm Trần cũng cọ giường ngủ của Sở Tấn, hắn muốn cùng Sở Tấn chen chúc ngủ chung trên giường nhỏ.

Sở Tấn đuổi hắn đi tắm: "Trước tiên tắm rửa bản thân cho sạch sẽ."

Lận Diễm Trần tắm xong đi ra, Sở Tấn ngoắc ngoắc tay với hắn, Lận Diễm Trần đi tới.

Sở Tấn nói: "Tôi lau tóc tai cho anh."

Lận Diễm Trần hơi hơi cứng đờ một chút, từ chối một cách uyển chuyển: "Không được đâu, cha mẹ em còn chưa ngủ, nếu như để bọn họ thấy được, sẽ rất ngại ngùng a."

Sở Tấn nói: "Vậy thì đã sao, cha tôi còn bưng nước rửa chân cho mẹ, ông ấy cũng không sợ xấu hổ, tôi chỉ sấy tóc cho anh mà thôi."

Lận Diễm Trần vẫn trốn Sở Tấn: "Nhưng... Bị Thu Thu thấy được anh cũng ngại a."

Anh nói với Thu Thu: "Có không, Thu Thu?"

Thu Thu đang chơi cầu nhỏ, nghe ba ba nói chuyện với mình, ngẩng đầu lên cười cười, phun ra một ngụm nước bọt.

Sở Tấn kéo hắn tới, thẳng thắn nói: "Tôi thấy trên đầu anh giống như có tóc bạc, để tôi xem cho anh một chút."

Lận Diễm Trần không được tự nhiên nói: "Không có, có thể chỉ là quá mệt mỏi, nên có một hai sợi tóc bạc thôi, không có gì đáng ngại."

Sở Tấn có hơi tức giận: "Nếu không có gì ghê gớm, vậy tại sao anh không dám cho tôi xem?"

Lận Diễm Trần: "..."

Sở Tấn sừng sộ lên, theo dõi hắn, nói một cách lạnh lùng: "Tới đây."

Lận Diễm Trần sợ tới mức đứng thẳng người, bước tới.

Sở Tấn: "Ngồi xuống."

Lận Diễm Trần ngồi xuống.

Sở Tấn dùng khăn mặt lau tóc cho hắn, tùy tiện vuốt một cái, lập tức thấy không ít tóc đen chân tóc đều màu trắng.

Dù cho có nhuộm lại màu đen, dài ra, chân tóc vẫn trắng.

Sở Tấn mũi ê ẩm, lau lau, lại lau không nổi nữa.

Lận Diễm Trần không dám thở mạnh: "Xin lỗi..."

Sở Tấn nghẹn ngào hỏi hắn: "Chuyện từ khi nào?"

Lận Diễm Trần: "..."

Nước mắt lập tức từ trong hốc mắt tuôn ra, Sở Tấn hít hít cái mũi: "Tiểu Lận, anh đừng gạt tôi."

Lận Diễm Trần đứng lên, hôn gò má và đôi mắt của anh: "Em đừng khóc a, em khóc lên anh lại không biết phải làm sao bây giờ."

Sở Tấn sốt ruột thẳng thắng rơi nước mắt: "Vậy anh nói với tôi đi chứ."

Lận Diễm Trần nói: "Chính là... Khi đó anh nghĩ em chết rồi, cho nên rất khó vượt qua, cũng không biết làm sao, đầu tóc trắng rất nhiều."

Sở Tấn thấy rất đau lòng, mắng hắn: "Tại sao anh ngu như vậy chứ? Sao anh không nói với tôi a?"

Lận Diễm Trần sờ mũi một cái: "Rất xấu xí a, anh nào dám để cho em biết..."

Sở Tấn ngẩng đầu lên, bàn tay kề sát trên gương mặt Lận Diễm Trần, hôn hắn một chút: "Không xấu, Tiểu Lận của tôi là chàng trai đẹp mắt nhất trên đời này."

...

Thu Thu ngủ rồi.

Lận Diễm Trần lưu luyến khẽ hôn vai Sở Tấn: "A Tấn, có lúc anh cảm thấy em rất kỳ lạ. Nói em nhẹ dạ, em có thể tuyệt tình bỏ anh mà đi như vậy, dù anh cầu xin thế nào em cũng không ở lại; nói em nhẫn tâm, anh chỉ bị bạc đầu, em lại khóc thành như vậy."

Sở Tấn thở hồng hộc mà nói: "Bắt đầu tôi chỉ rơi mấy giọt nước mắt, lúc sau tại sao lại khóc, trong lòng anh không hiểu sao? Anh còn dám chê cười tôi!"

Lận Diễm Trần ôm anh: "Xin lỗi, anh sai rồi, anh sai rồi."

Sở Tấn nghĩ lại cái tên này, tuổi còn trẻ tóc tai đã trắng xóa, lòng lại từ từ mềm nhũn, anh nói: "Hơn nữa, anh còn trẻ tuổi như thế đã bạc đầu, đó cũng không phải việc nhỏ không quan trọng. Tóc tôi cũng còn chưa có bạc đây này."

Lận Diễm Trần đùa giỡn nói: "Vậy không phải vừa vặn sao, không phải em nói mình lớn tuổi hơn anh, hiện tại tóc anh đều bạc, nhìn có vẻ lớn hơn vài tuổi, rất xứng với em."

Sở Tấn: "Anh là một tên ngốc."

Sở Tấn bỗng nhớ tới một chuyện: "A, ba anh cho tiền lì xì tôi còn để ở trong quần áo, vứt trong phòng vệ sinh, ngày mai mẹ yôi cầm đi giặt sẽ ướt. Anh đi lấy tới cho tôi."

Lận Diễm Trần mặc quần lên, lấy tiền lì xì từ trong quần áo Sở Tấn ra, đem tới.

Hắn ngồi ở bên giường, mở ra đèn bàn trong phòng, đưa cho Sở Tấn: "Mở ra xem một chút đi, không biết ba anh cho em bọc tiền lì xì bao nhiêu, nhưng ông ấy hẳn sẽ không keo kiệt."

Sở Tấn mở bao lì xì, bên trong là một tấm giấy gấp làm hai, không phải chi phiếu, mà lớn hơn so với chi phiếu. Hình như văn kiện gì đó? Anh vốn nghĩ sẽ là chi phiếu.

Mở ra, là một phần tài sản được chuyển nhượng, đã ký tên, đóng con dấu, chỉ cần Sở Tấn ký tên mình lên tức là đã có phần tài sản này.

Bao gồm 5 cửa hàng ở một đoạn đường phồn hoa của trung tâm thành phố Y, diện tích cộng lại hơn một ngàn mét vuông.

Lận Diễm Trần nhìn một chút, nói: "Anh cảm thấy đất ở B thành càng đáng giá hơn a, có thể là ba anh cảm thấy em ở Y thành, nên đưa em đất đai ở Y thành."

Sở Tấn có hơi nghẹt thở, thật ra so với trực tiếp đưa cho anh một tờ chi phiếu điền mấy con số đã tri kỷ hơn nhiều, cho tiền, anh còn không biết nên xài như thế nào. Đưa anh cửa hàng, không kể là mình mở tiệm hay là cho thuê cũng rất thuận tiện, cho dù không làm, mảnh đất này cứ để không, cũng ngày càng tăng giá.

Cảm xúc Sở Tấn phức tạp: "Hiện tại tôi đột nhiên có loại cảm giác của kẻ giàu có rồi."

Lận Diễm Trần ôm anh, thơm lên trên gương mặt anh một cái: "Ha ha ha ha, còn có nhiều hơn nữa."