Lũ Mùa Xuân

Chương 8




Sở Tấn nghĩ kỹ sẽ đi đâu, thời điểm ăn cơm trưa nói với Lận Diễm Trần: "Tôi muốn đi Las Vegas."

Lận Diễm Trần hỏi: "Đi sòng bạc chơi? Vậy... Tiền của em có lẽ không đủ dùng."

Trong tay Sở Tấn có hai mươi vạn, hắn năm mươi vạn, tổng cộng bảy mươi vạn, nhưng là, nếu như ném vào trong đại dương Las Vegas, cả bọt nước cũng sẽ không bắn lên. Hắn nhất định phải khuyên bảo kẻ ngu si này, muốn chơi vui, thì có thể đi nơi khác tìm kích thích. Hắn có nghe nói qua không ít chuyện xưa, có rất nhiều người tiến vào sòng bạc bị lột sạch sành sanh, táng gia bại sản.

Sở Tấn lắc đầu, nói: "Nơi đó có nghệ sĩ tôi yêu thích, tôi muốn đi nghe hòa nhạc. Trước đây công việc bận quá, tôi đã muốn đi từ lâu."

"Cũng được." Lận Diễm Trần cuối cùng nhớ ra nên hỏi anh, "Em không làm việc?"

Sở Tấn thản nhiên nói: "Tôi từ chức, bây giờ không có việc làm. Không phải thì sao tôi có thể đi chơi với cậu cả tháng?"

Bổ sung một câu: "Không đi làm thật tốt."

Lận Diễm Trần cười cười, phụ họa: "Đúng, tôi cũng không thích đi làm." Hắn cũng vừa vặn thoát khỏi công việc.

Sở Tấn nhấc mắt lên, nhìn hắn: "Bây giờ cậu không phải đang đi làm? Cậu không thích tôi?"

Lận Diễm Trần sửng sốt, mới phát hiện chính mình tính sai, vội vàng nói: "Không... Tôi nói, a, tôi không phải ngồi văn phòng làm viêc."

{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}

Sở Tấn kinh ngạc: "Trước đây đã đã từng làm qua công việc đàng hoàng?"

Lận Diễm Trần trả lời anh, nửa thật nửa giả: "Làm ba năm, bị ba ba tôi quấy nhiễu, vứt công việc, sau đó thất nghiệp, không nhà để về."

Một câu nói ngắn ngủi có thể não bổ ra một câu chuyện cũ đáng thương, Sở Tấn nhớ lại Tiểu Lận nói hắn tám tuổi đã không còn mẹ, Tiểu Lận thật đáng thương a, không còn mẹ, ba ba hại hắn mất công việc tốt, chắc cũng không phải là người tốt, tuổi tác còn nhỏ đã không thể không sa chân bán thân kiếm sống, thực sự là thảm kịch trong nhân thế...

Sau đó nhớ tới cậu trai này là đầu bài, nhớ chính mình bao hắn một tháng phải mất ba mươi vạn, nhớ tới chiếc mô tô rất đắt kia. Mà anh, lúc còn đi làm lương một ngày cũng không đến 15,000, hơn nữa mạng cũng sắp không còn.

Hay là do anh tương đối nghèo, tương đối thảm, Sở Tấn công bằng công chính nghĩ như thế.

Nhưng như vậy sẽ khiến anh cảm thấy Tiểu Lận càng đáng yêu thêm mấy phần.

Sở Tấn tổng kết bằng một cậu: "Cậu đưa giấy chứng minh cho tôi, tôi đi đặt vé máy bay."

Tiểu Lận ngoan ngoãn giao ra.

Sở Tấn nhìn thấy hình hắn trên giấy chứng minh, tặc lưỡi: "Sách, thiệt đáng sợ, hình trên giấy chứng minh cũng anh tuấn như vậy, hối lộ thợ chụp ảnh sao?"

Lận Diễm Trần cười: "Em cũng cho tôi nhìn một chút?"

"Không cho." Sở Tấn giấu kỹ giấy chứng minh của mình, bởi vì hình rất là xấu.

Lận Diễm Trần không bắt buộc, hỏi vấn đề khác: "Vậy hôm nay em muốn đi đâu?"

Sở Tấn nói: "Tôi đã đặt nhà hàng Michelin, chờ một lát đi ăn tiệc lớn, ăn xong sẽ đến xem bộ phim điện ảnh mới ra mắt."

Lận Diễm Trần hỏi: "Tôi lái mô tô chở em đi?"

Sở Tấn ghét bỏ: "Quá lạnh, không muốn, lái xe đi." Hình như xe của anh còn để lại trước khách sạn chưa đi lấy.

Ai, lần trước còn khen tôi lái mô tô suất khí, người này thực sự là thay đổi thất thường. Lận Diễm Trần nghĩ như thế, nói với anh: "Vậy tôi lấy... Thuê một chiếc xe?"

Sở Tấn hơi kích động: "Được a, thuê một chiếc xe sang đi!" Anh không có tiền mua, phải thuê hai ngày lái một chút cho đỡ nghiện?

Lận Diễm Trần hỏi anh: "Tôi đi sắp xếp, em muốn xe gì? BMW? Mercedes-Benz? Porsche? Rolls Royce?"

Dường như đang chọn tiệc buffet vậy! Sở Tấn nói: "Rolls Royce." Anh lái một chiếc xe bốn mươi vạn, coi như là khá lắm rồi, giá cả mấy chiếc ô tô đó lại thêm một số không thậm chí hai số không, cho dù anh đời này không mắc bệnh nan y cũng không nhất định mua được, nhưng thuê một ngày chơi vẫn có thể, tiền này vẫn vung ra được.

Lận Diễm Trần đáp lại một câu: "Được, chờ một chút."

Đợi không tới một giờ, Rolls Royce dừng ở cửa, còn có tài xế chuyên nghiệp.

Sở Tấn lên xe, lần thứ N biểu dương Lận Diễm Trần: "Cậu giao thiệp thực sự rộng rãi."

Nhỏ giọng hỏi: "Thuê một ngày hết bao nhiêu tiền?"

Tiền gì mà tiền? Là xe của hắn mà. Lận Diễm Trần nghĩ một hồi, thuận miệng báo một con số: "Tám ngàn một ngày?"

Giá tiền rất rẻ a, Sở Tấn nhớ anh định cư ở thành thị, một chiếc xe hạng sang đẳng cấp thế này tiền thuê một ngày ít nhất cũng hơn 10 ngàn, anh nói: "Tiểu Lận, cậu xem, cậu một ngày hơn một vạn, cậu so với ngồi xe Rolls Royce còn mắc hơn."

Lận Diễm Trần: "Ha ha ha ha, vậy em "Ngồi" tôi nhiều một chút a, mới không lãng phí em tốn nhiều tiền như vậy."

Sở Tấn mặt già đỏ ửng, không có gì để nói, thằng nhóc này thực sự không nói ra được gì hay ho! Thật không biết tìm hiểu!

Dù sao Sở Tấn đã từng đường đường là phó tổng, không phải chưa từng đến nhà hàng cao cấp, nhưng trừ những trường hợp quan trọng, anh sẽ không đi. Chức vị của anh nghe rất êm tai, kỳ thực lương vẫn không đuổi kịp giá phòng tăng cao như cũ, anh tiết kiệm, vì muốn dư tiền để tương lai dưỡng già, không dám xa hoa lãng phí.

Giá cả mỗi món ăn đều đắt đỏ, dùng những cái đĩa bằng gốm sứ đẹp đẽ đựng từng chút, trang trí đẹp đẽ, một ngụm là ăn xong.

Lận Diễm Trần nói: "Tôi cảm thấy không ngon bằng em làm."

Sở Tấn không tin, lắc đầu nói: "Không cần khen tặng tôi, đầu bếp nghiệp dư như tôi, sao có thể hơn được đầu bếp năm sao chuyên nghiệp."

Lận Diễm Trần nói: "Không giống nhau, em làm cơm có cảm giác gia đình."

Sở Tấn nghĩ kỹ lại, hỏi: "Cậu muốn dỗ tôi để ngày mai tôi nấu cơm cho cậu ăn chứ gì?"

Đôi mắt Lận Diễm Trần sáng lên: "Em nguyện ý?"

Sở Tấn nói: "Còn phải xem tâm trạng ngày mai của tôi."

Bọn họ hưởng thụ xong bữa tối dưới ánh nến, Sở Tấn bỗng nhiên lại cảm thấy không có nghĩa lý gì, không quản người bần cùng hay là phú quý, ăn sơn trân hải vị hay là cơm canh đạm bạc, cũng chỉ là ăn cho no bụng mà thôi.

Rạp chiếu phim ở một chỗ không xa, phải đi qua một con đường, buổi tối nhiều người, lái xe không được như trước đó.

Hai người đi cùng nhau.

Vai kề vai chen giữa đoàn người nhộn nhịp, Lận Diễm Trần lén lút dắt tay Sở Tấn, Sở Tấn không phản kháng, chỉ giương mắt nhìn hắn: "Làm gì đó?"

Lận Diễm Trần có đầy đủ lý do: "Tôi là bạn trai em, dắt tay có gì không đúng chứ?"

Ai, nói nghe cũng có lý, anh đúng là mua Tiểu Lận làm bạn trai mình, Tiểu Lận đã tẫn hết chức trách, không nên chỉ trích hắn.

Bọn họ thật sự giống như người yêu tay nắm tay đi ở trên đường, khí trời lạnh lẽo, Tiểu Lận ôm tay trái của anh vào trong túi của mình, Sở Tấn thấy thật ngượng ngùng, cúi đầu, như sợ bị người phát hiện. Lận Diễm Trần nhìn thấy vành tai như hồng ngọc của anh, cảm thấy người này vừa đáng yêu lại thú vị, bọn họ đã trần trụi thấy nhau, Sở Tấn sao còn thẹn thùng.

Hiện tại chỉ ở trên đường kéo kéo tay, Sở Tấn dĩ nhiên đỏ cả mặt.

Sở Tấn nhìn thấy một cửa hàng trà sữa, dắt Tiểu Lận đi đến: "Chúng ta mua hai ly đồ uống nóng đi."

Lận Diễm Trần lôi kéo tay anh không chịu buông, bên cạnh có mấy cô gái tuổi trẻ đang đợi trà sữa, liếc mắt, lén lút nhìn bọn họ, châu đầu ghé tai.

Sở Tấn nghe thấy đôi câu vài lời của các cô:

"Anh chàng cao cao kia lớn lên thật đẹp trai."

"Bọn họ nắm tay kìa."

"Oa, là đồng tính luyến ái?"

Tuy không có ác ý, nhưng hoàn cảnh ở trong nước, đồng tính luyến ái như là một loại sinh vật lạ, sẽ khiến cho họ bị chú ý bàn luận, làm cho anh cảm thấy không thoải mái.

Bọn họ xem một bộ phim điện ảnh Hollywood, mở rộng tầm mắt, không cần dùng não, không mất chi phí khí lực đã có hai giờ thoải mái vui sướng.

Nội dung bộ phim không có gì mới, đại khái kể một nhóc con ngơ ngác vô dụng bất ngờ có được một thân siêu năng lực, chuyển mình biến hóa thành anh hùng, đi lên trừ gian diệt ác, giúp đỡ con đường chính nghĩa vĩ đại. Xem vẫn rất vui vẻ, phim là để người nghèo thõa mãn tinh thần mà.

Sở Tấn nhớ có một bộ phim nào đó nói về một người sắp chết bị bắt tới làm thí nghiệm, được siêu năng lực, trở thành super heros. Anh thật ước ao. Anh không có ước mơ gì xa vời, nếu có thể gọi căn bệnh từ trên người anh đi mất, anh đã hài lòng rồi.

Ban đầu thời điểm công ty sắp xếp kiểm tra sức khỏe hằng năm, bác sĩ nói khả năng đã có vấn đề, anh xin nghỉ làm kiểm tra cẩn thận thêm một lần, nhận được kết quả không tốt, anh không hề từ bỏ, lần thứ hai xin nghỉ đi một bệnh viện chuyên khoa khác xem bệnh, làm các loại kiểm tra. Chứng minh xác thực.

Có nghiên cứu đã nói sau khi người bị mắc bệnh nan y sẽ trải qua năm giai đoạn: Không thể tin, phẫn nộ, thỏa hiệp, suy sụp, tiếp nhận.

Sở Tấn biết mình còn ở giai đoạn không thể tin, chưa từng xuất hiện bệnh trạng nghiêm trọng, nên anh giả vờ như mọi chuyện chưa hề phát sinh.

Lận Diễm Trần cũng rất vui vẻ, hắn so với Sở Tấn càng hưng phấn hơn, một bên xem một bên nhỏ giọng giải thích cho anh, nói đến mạch lạc rõ ràng, nghiễm nhiên một bộ tư thế trạch nam thâm niên. Sở Tấn nhớ ngày đó hắn đến đây còn mặc T shirt vẽ nhân vật hoạt hình.

{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}

Sở Tấn nhéo cái đùi hắn: "Cậu nhỏ tiếng chút, ồn đến người bên cạnh."

Lận Diễm Trần ngượng ngùng, hắn cũng không biết mình làm sao vậy, chính là không khống chế được bản thân, muốn ở trước mặt Sở Tấn biểu hiện nhiều một chút, vừa vặn là lĩnh vực hắn am hiểu. Hắn đúng thật là một tay nghiện hoạt hình và game, sau khi mẹ qua đời, ba ba bận bịu công tác, trẻ con có thể có chuyện gì làm, ngoại trừ chơi game chính là xem hoạt hình, chỉ cần thành tích không thụt lùi, ba ba không quản hắn chơi những gì.

Lận Diễm Trần nhỏ giọng áy náy nói: "Xin lỗi nha."

Sở Tấn ôn nhu nói: "Không sao, cậu vui vẻ là được rồi."

Anh dùng tiền để mua niềm vui, tốt nhất Tiểu Lận vui vẻ khi ở cùng với anh, vậy anh cũng vui vẻ a.

Thời điểm ra khỏi rạp chiếu phim, điện thoại di động chấn động, Sở Tấn liếc mắt nhìn tin nhắn —— vé máy bay không đặt được, bị hủy rồi.

Anh nhìn lại một chút, toàn bộ vé đã bị mua xong. Tới gần tết, còn ùn tắc giao thông.

Sở Tấn bất đắc dĩ nói với Tiểu Lận: "Tôi nhất thời không mua được vé máy bay đi Mỹ."

Lận Diễm Trần nói: "Vậy để tôi an bài, em đưa giấy chứng minh cho tôi."

Mấy ngày nay Tiểu Lận đều rất thần thông quảng đại, Sở Tấn nửa tin nửa ngờ: "Cậu có thể biến vé ra không?"

Lận Diễm Trần khoa trương nói: "Đâu chỉ vậy, tôi biến cho em cả một chiếc máy bay!"

Sở Tấn dĩ nhiên không tin, cười rộ lên: "Tốt lắm a, tôi chờ ngồi máy bay do cậu biến ra."

Rolls Royce chờ bọn họ ở đầu đường, Lận Diễm Trần ân cần mở cửa xe cho anh, như một người phục vụ, ra dáng mà nói: "Sở tiên sinh, mời lên xe, cẩn thận đừng để đầu đụng vào nóc xe."

Sở Tấn bị chọc cười, lên xe, Lận Diễm Trần cũng ngồi vào.

Sở Tấn nói: "Được rồi, bây giờ cậu có thể nói với tôi một chút về bộ phim kia."

Lận Diễm Trần khua tay múa chân nói một hơi. Sở Tấn cũng không cảm thấy hứng thú với phim ảnh, anh chỉ thích lời người trẻ tuổi này nói, làm anh cũng giống như trẻ ra.

Lúc sắp đến nơi, Sở Tấn kề tai nói nhỏ với hắn, thấp giọng hỏi: "Cậu hỏi tài xế một chút, tôi muốn thuê tiếp một buổi tối, để cho anh ta sáng mai lái xe đến."

Có cảm giác trong lòng hiểu ra, Lận Diễm Trần nháy mắt minh bạch, tâm động không thôi: "Được."