Lũ Mùa Xuân

Chương 71




Kế hoạch chăm con của Lận Diễm Trần đã gặp cản trở ngay bước thứ nhất ——

Vật cản là một con chó.

Lận Diễm Trần trước đây đã đến một lần, bởi vì hắn không có hành động quá phận, lần kia Sở Tiểu Béo chỉ quan sát hắn từ xa xa. Còn lần này Lận Diễm Trần đến gần Thu Thu, thậm chí muốn bế Thu Thu đi, Sở Tiểu Béo không thể nhẫn nhịn, lập tức nhào tới, phát ra một trận sủa inh ỏi hung mãnh.

Lận Diễm Trần bị dọa quá chừng, lui về phía sau vài bước, không thể tưởng tượng, ảo não mê man, tay chân luống cuống.

Hắn nên làm gì?

Thu Thu lại cảm thấy rất thú vị, đỡ ghế sô pha đứng lên, học theo tiếng kêu của Sở Tiểu Béo: "Gừ gừ, gừ gừ, ẳng, gâu gâu, gâu."

Sở Tiểu Béo sủa còn có chút uy hiếp, Thu Thu lại bi bô.

Thu Thu đứng một phút chốc, đứng không vững, lại bẹp một phát đặt mông ngồi dưới đất, thấy Lận Diễm Trần bị dọa sợ chạy mất bé còn vui vẻ vỗ tay nhỏ.

Lận Diễm Trần trợn mắt ngoác mồm, thán phục: "Con chó con này!"

Lận Diễm Trần dùng Thu Thu làm trung tâm, luẩn quẩn một vòng, chỉ cần ngoài hai mét, Sở Tiểu Béo sẽ không có động tĩnh, nhưng hắn hơi hơi tiếp cận, cho dù là lén lút từ phía sau ôm đứa nhỏ đi, đã lập tức bị Sở Tiểu Béo phát hiện, sau đó bị đánh đuổi.

Lận Diễm Trần bó tay toàn tập: "Con nên làm gì a? Cả đứa nhỏ con cũng không thể đụng tới, con phải làm sao trông đứa nhỏ?"

Thầy Sở cười trên sự đau khổ của người khác: "Cho cậu không giữ đứa nhỏ nha, Sở Tiểu Béo cũng không nhận ra cậu, Thu Thu cũng không quen biết cậu."

Lận Diễm Trần vò đầu, không biết xuống tay từ chỗ nào, chỉ đành đàng hoàng xin hướng dẫn: "Cha vợ, ngài có thể dạy con nên làm như thế nào hay không?"

Thầy Sở thấy hắn cúi đầu với mình, thái độ không tệ, trong lòng rất thỏa mãn, nhưng vẫn theo thói quen hừ lạnh một tiếng: "Được."

Thầy Sở đi tới, bế Thu Thu lên, Sở Tiểu Béo hoàn toàn không ngăn cản ông, còn ngoắt ngoắt cái đuôi biểu tình "Con bảo vệ cậu chủ nhỏ, cầu biểu dương", thầy Sở sờ sờ đầu nó, Thu Thu cũng sờ theo.

Thầy Sở bế Thu Thu đưa cho Lận Diễm Trần: "Ôm."

Lận Diễm Trần luống cuống mà ôm đứa nhỏ, cố gắng nhớ lại tư thế ôm đứa nhỏ lần trước Sở Tấn dạy hắn, nhưng vẫn ôm không xong, Thu Thu không chê hắn.

Sở Tiểu Béo thấy hắn ôm Thu đi, thì chạy ngay tới, hết sức nôn nóng tới lui ở bên cạnh bọn họ, nhưng có thầy Sở ở đó, nó không có kêu loạn, chỉ hung ác nhìn chằm chằm Lận Diễm Trần.

Lận Diễm Trần hỏi: "Vậy nó thì sao?"

Thầy Sở nói: "Hết cách rồi, cậu tới quá ít, Sở Tiểu Béo không coi cậu là người một nhà, cậu thường xuyên đến, nó biết cậu là ba ba Thu Thu cũng sẽ không như vậy. Không vội vàng được, chỉ có thể từ từ thôi."

Lận Diễm Trần chơi với Thu Thu.

Thu Thu là một bảo bảo ngoan rất dễ dụ, Lận Diễm Trần tùy tiện làm mặt quỷ với bé, Thu Thu đã lập tức bị chọc cười khanh khách.

Lận Diễm Trần cũng là một người biết đùa, hắn cảm thấy tính tình của Thu Thu so với Đầu To tốt hơn nhiều, Đầu To rất lạnh nhạt với hắn.

Thầy Sở ở bên cạnh nhìn bọn họ chơi, càng xem càng cảm thấy Lận Diễm Trần ngốc, thấy hắn ngốc như vậy, ngược lại không sợ hãi như lúc trước khi mới vừa biết nhà hắn cực kỳ có tiền, nói chung người có tiền chính là kẻ ngu si.

Ông nhìn Thu Thu, lại nhìn Lận Diễm Trần, hai cha con lớn lên rất giống, đôi mắt to xinh đẹp của Thu Thu chính là di truyền từ Lận Diễm Trần.

Lận Diễm Trần càng chơi càng ngốc, hắn bế Thu Thu ngồi ở trên ghế sa lon, dùng đầu của mình cụng vào bụng nhỏ của Thu Thu, vừa cụng vừa học chó sủa: "Gâu gâu ẳng ẳng."

Dĩ nhiên, cũng không dùng bao nhiêu lực, Thu Thu giống như rất thích trò này, tiếng cười đáp lại giòn tan.

Lận Diễm Trần cảm thấy mình thật là lợi hại, nhanh như vậy đã dỗ đứa nhỏ vui vẻ đến như vậy, trở lại phải khoe khoang với A Tấn một chút, rồi tiếp tục chơi cái trò chơi này.

Thầy Sở muốn nói lại thôi: "Tôi khuyên cậu đừng chơi như vậy."

Lận Diễm Trần vừa định ngẩng đầu lên hỏi tại sao, Thu Thu đã cúi đầu xuống, ọc sữa.

Ói hết lên mặt hắn.

Lận Diễm Trần: "..."

Thầy Sở: "Nhìn đi, tôi khuyên cậu đừng chơi như vậy rồi."

Thu Thu ói sữa xong, thoải mái, cười híp mắt.

Thầy Sở đưa tay ôm bé: "Nhóc lôi thôi này, ông nội bế con đi thay quần áo."

Lận Diễm Trần làm chuyện sai lầm, nhanh chóng nói: "Để cho con, để cho con, đều tại con."

Thầy Sở liếc hắn một cái: "Không sao, cậu nhanh đi lau mặt, tóc tai cũng dơ, gội đầu luôn đi."

Lận Diễm Trần đúng là bị sữa thối văng đầy đầu, hắn nhanh chóng đi rửa mặt gội đầu.

Khi đi ra thấy cha vợ đang chăm nom đứa nhỏ, ông cầm truyện tranh thiếu nhi, kể chuyện cho Thu Thu nghe.

Không biết Thu Thu nghe có hiểu hay không, đang rất nghiêm túc xem tranh ảnh đẹp đẽ.

Lận Diễm Trần ngượng ngùng, hắn ngồi xuống ghế sô pha, ủ rũ vừa thành khẩn vừa áy náy nói: "Là con không đúng, con hại Thu Thu ói sữa."

Hắn còn nhanh chóng làm hỏng chuyện như thế.

Thầy Sở thấy hắn thật lòng xin lỗi, thành kiến cũng không còn sâu nữa, trái lại còn an ủi hắn: "Không sao, thời điểm tôi mới vừa làm cha tay chân cũng luống cuống, từ từ học là được rồi."

Lận Diễm Trần nói: "Tuần sau con còn có thể tới sao?"

Thầy Sở nói: "Dĩ nhiên có thể... Cậu chạy tới chạy lui như vậy cũng rất mệt a, nhưng Thu Thu còn nhỏ, lại đang sinh bệnh, Sở Tấn không thể mang theo nó lên máy bay đến B thành tìm cậu được."

Lận Diễm Trần nói: "Con định đến Y thành công tác, con đã mua xong nhà."

Thầy Sở hỏi: "Có phòng cho tôi và mẹ Sở Tấn không?"

Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, nói: "Có, có." Hắn mua nhà ở lớn như vậy, sắp xếp một căn phòng tất nhiên là được.

Thầy Sở nở nụ cười: "Có tôi cũng sẽ không ở, thời điểm đó các người mang theo Thu Thu là tốt rồi. Lúc tôi còn trẻ cũng không thích ở cùng một chỗ với trưởng bối. Các người có cuộc sống của mình, chúng tôi cũng có cuộc sống của chúng tôi."

Lận Diễm Trần chần chừ hỏi: "Con còn tưởng rằng hai người muốn ở cùng Thu Thu."

Thầy Sở cười mắng: "Nghĩ hay như các người, không ra một xu tiền lại muốn chúng tôi trông con miễn phí, tôi còn phải cho tiền mua sữa bột mua tả. Tôi thích Thu Thu, nhưng tôi không muốn cuộc sống của mình hoàn toàn vây quanh đứa nhỏ, tôi cũng có hứng thú ham muốn của mình a, trước tiên tôi sống cuộc sống của mình, có rảnh rỗi lại đi thăm Thu Thu bảo bối."

Lận Diễm Trần hiếm khi được trò chuyện ôn hòa nhã nhặn với cha vợ như vậy, hắn cảm thấy tính tình thầy Sở rất giống Sở Tấn, lúc vừa nói chuyện sẽ cảm thấy người này miệng lưỡi bén nhọn, nhưng nói chuyện nhiều vài câu, chẳng qua là một người mềm lòng.

Thu Thu chơi một lát nhẹ nhàng ho khan vài tiếng,

Thầy Sở nói: "Phải xông khí dung cho Thu Thu, đến giúp đỡ một tay."

Lận Diễm Trần ôm đứa nhỏ, để Thu Thu ngồi ở trên đùi của mình, thầy Sở lấy dụng cụ xông khí và thuốc đến, trước tiên dùng khăn lau mặt cho Thu Thu, mới bom thuốc vào dụng cụ xông khí.

Nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé bị khẩu trang che lại, Thu Thu có lẽ có chút khó chịu, phờ phạc, yên lặng, không có giãy dụa làm ầm ĩ.

Lận Diễm Trần nhớ tới dáng vẻ mẹ nằm ở trên giường bệnh lúc trước, đau lòng nói: "A Tấn nói tim Thu Thu còn có khiếm khuyết, đến lúc nào mới có thể làm phẫu thuật. Làm sao lại đẻ non?"

Nói đến chuyện này, thầy Sở lập tức tức giận: "Đều do cái tên Quý Thiên Trạch kia!"

Lận Diễm Trần: "Quý Thiên Trạch?"

Thầy Sở nói ra sự thật: "Vốn thân thể Sở Tấn đã được đều dưỡng tốt lên, không thể nào đẻ non, ngày đó Quý Thiên Trạch bỗng nhiên tìm tới nhà, lôi kéo xô đẩy, Sở Tấn té lộn nhào một cái, Thu Thu mới sớm đến thế giới này."

Thầy Sở rất đau lòng: "Thu Thu mới vừa sinh ra đã được đưa vào phòng cấp cứu, một thân bệnh tật, mấy đầu móng tay còn chưa có mọc ra, mới hơn một kí rưỡi, nhỏ xíu như vậy..."

Lận Diễm Trần hỏi: "Quý Thiên Trạch là ai? Gã ở chỗ nào?"

Thầy Sở sửng sốt một chút: "Cậu muốn làm gì?"

Lận Diễm Trần: "Gã bắt nạt vợ con của con, con dĩ nhiên phải đến đòi lại."

Thầy Sở nói: "Tôi đã đánh nó một lần."

Lận Diễm Trần: "Chuyện đó không giống."