Lũ Mùa Xuân

Chương 69




Trong một đêm.

Nhân khí của Sở Tấn với đồng nghiệp nữ trong công ty tăng vọt, fan Triển Hồng Vũ quá nhiều, mặc dù không phải muốn mượn ánh sáng nhìn mỹ nam.

Nhân viên phòng kế hoạch càng không cần nói, dồn dập vui lòng phục tùng.

Công việc của Triển Hồng Vũ bận rộn, lịch trình gấp gáp, người đại diện trước tiên bàn chi tiết công việc với anh, sau đó thứ sáu cậu tranh thủ nửa ngày đến Y thành.

Sở Tấn: "A, cậu tự mình đến đây bàn hợp đồng a? Tôi còn tưởng rằng cậu bận rộn như vậy, tới ngày quay mới rảnh rỗi."

Triển Hồng Vũ: "Không bận đến mức độ đó, chút thời gian vẫn phải có."

Toàn bộ nhân viên nữ phòng kế hoạch đều thất thủ, nghe nói Triển Hồng Vũ sắp đến, bọn họ thay đổi đủ trò lấy lòng Sở Tấn, hi vọng thời điểm đó anh có thể dẫn theo mình.

Cuối cùng Sở Tấn dẫn theo người làm việc khá nghiêm túc, một người nữ, một người nam, đều là nhân viên mới, không có nhiều kinh nghiệm lắm, anh nhìn thấy hai người tuổi trẻ ấy, lại nghĩ đến mình năm đó, không nhịn được kéo một tay, bọn họ có thể đi được bước nào, phải xem tạo hóa của bọn họ.

Trước đây anh dạy người cũng không chỉ có Đoạn Hiểu Trân, nhưng có tiền đồ lại biết tri ân báo đáp cũng chỉ có Hiểu Trân.

Thứ sáu, Triển Hồng Vũ đúng hẹn tới.

Cậu ăn mặc khá là khiêm tốn, không khoa trương, không mang kính mát to, che lại đầu, mặc một thân quần áo thể thao nhàn nhã, cầm theo một chiếc mắt kính gọng đen, vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là thu liễm khí tràng, khiêm tốn nghiêm túc. Mới nhìn tựa hồ không có gì lạ, nhưng chỉ là cậu cùng người bình thường đứng chung một chỗ, đã có thể nhận ra không giống nhau, đẹp đẽ không giống như cùng một loại người. Minh tinh không hổ là minh tinh.

Cậu nhận công việc này ngược lại không phải vì kiếm tiền, mục đích chủ yếu chính là muốn biết nhiều về Sở Tấn hơn, tuy rằng công việc và cuộc sống khác nhau, nhưng ít nhiều cũng có thể thể hiện nhân phẩm một người.

Dĩ nhiên cậu vẫn có điều tra chút ít về sản phẩm của công ty Sở Tấn, nếu như thực sự có vấn đề, cậu cũng sẽ không làm tiếp.

Một buổi trưa, cuối cùng cũng bàn xong hợp đồng.

Vì chúc mừng hợp tác vui vẻ, Sở Tấn đi đầu, mời Triển Hồng Vũ cùng người đại diện của cậu và trợ lý đi ăn cơm.

Sở Tấn có lúc cũng kỳ quái với văn hóa tiệc tùng của công ty, tại sao phải ăn cơm, ứng phó tiệc tùng các thứ, nếu không phải anh chú trọng bảo dưỡng, đã sớm thành một ông chú phát tướng.

Triển Hồng Vũ lặng lẽ quan sát những chi tiết nhỏ.

Sở Tấn ở trên bàn rượu sẽ chắn rượu cho cấp dưới nữ, cấp dưới nam của anh cũng không biết uống rượu, vì thế anh phải uống giúp, tự rót cho mình một bụng rượu.

Trên đường ra ngoài đi toilet, dì lao công bị té ngã, Sở Tấn đi ngang qua nhìn thấy còn đặc biệt dìu bà lên.

Đều nói sau khi đàn ông uống say mới có thể lộ ra nguyên hình, Sở Tấn sau khi uống rượu cũng không có thất thố, trong miệng một câu thô tục đều không có, chỉ là đầu đã hơi choáng váng.

Triển Hồng Vũ hỏi anh: "Anh và Lận Diễm Trần... Cuối cùng tại sao biết nhau?"

Sở Tấn ngất ngây: "Tôi, tôi cho cậu ấy ba mươi vạn."

Triển Hồng Vũ: "?"

Sở Tấn ợ rượu, duỗi ra hai ngón tay, quơ quơ: "Ba, ba mươi vạn, để cho cậu ấy theo tôi một tháng."

Triển Hồng Vũ: "???"

Cậu không hiểu được, tiếp tục hỏi: "Cái gì gọi là theo anh một tháng?"

Sở Tấn cười cười, gục xuống bàn, say ngất.

Triển Hồng Vũ: "..."

Tiệc rượu tan.

Sở Tấn nằm sấp xuống bàn, ngủ say, phải có người đưa anh về nhà.

Triển Hồng Vũ hỏi hai người cấp dưới của anh, bọn họ rất hoảng hốt: "Chúng tôi không biết quản lý Sở ở đâu..."

Triển Hồng Vũ đánh thức Sở Tấn: "Nhà anh ở chỗ nào? Anh như vậy không có cách nào tự mình lái xe về nhà được, chúng tôi đưa anh trở về thôi?"

Sở Tấn vẫn say, nhưng giống như đã có chút ý thức, anh nói: "Các người là khách, làm sao, làm sao để cậu đưa được? Tôi tìm người tới đón về nhà."

Sở Tấn say đến mơ hồ, ngay cả màn hình điện thoại di động cũng không thấy rõ, dụi dụi con mắt, bấm một dãy số: "Cha, con uống say, cha tới nhà hàng XX đón con..."

Nói xong lập tức ngã đầu.

Triển Hồng Vũ nhìn thấy hai người thanh niên tay chân luống cuống, thở dài ở đáy lòng, nhắc nhở họ: "Chờ có người tới đón anh ấy xong, các người hãy đi, chú ý an toàn một chút. Tôi về khách sạn trước."

Chờ sau khi Triển Hồng Vũ rời đi.

Bọn họ nhỏ giọng thảo luận:

"Triển Hồng Vũ thật là thân thiết, không có làm cao một chút nào."

"Quản lý Sở quen biết anh ấy sao?"

"Hình như cũng không quá thân..."

Không đợi quá lâu, một chiếc Porsche dừng ở ven đường.

Bọn họ nhàm chán, còn nói:

"Hiện tại người có tiền thật nhiều..."

"Lái xe chính là một soái ca a, vừa nhìn đã biết là phú nhị đại."

"Lần trước tôi nghe người ta nói câu này, hiện tại những năm gần đây người có loại xe này, hoặc là vừa sinh ra là có được, hoặc là cả đời đều không có."

"Ha ha ha ha."

Hai người đùa giỡn giải buồn, dần dần cảm thấy không đúng lắm, soái ca xuống từ chiếc xe sang kia giống như đang đi đến chỗ bọn họ.

"Không thể nào? Hắn cách xa chúng ta như vậy cũng nghe được câu chuyện?"

"Chúng ta cũng không phải đang nói xấu hắn a, không đến nỗi nào chứ..."

Lận Diễm Trần đi tới trước mặt bọn họ: "Tôi tới đón Sở Tấn."

Người đang đỡ Sở Tấn thân thể không khỏi chấn động: "A? A... Ngài tới đón quản lý Sở? Nhưng anh ấy không phải gọi điện thoại cho cha mình sao? Xem anh... Không giống cha anh ấy lắm."

Lận Diễm Trần nở nụ cười: "Sở Tấn ấn nhầm số, tôi xác thật không phải cha em ấy, tôi là bạn trai em ấy. Không tin cô gọi anh ấy tỉnh, rồi hỏi một chút."

Sở Tấn lại bị lay tỉnh, nhìn thấy Lận Diễm Trần, nghi hoặc: "Sao cậu lại tới đây? Tôi đang nằm mơ sao?"

Lận Diễm Trần nói: "Tôi mới vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của em, bảo tôi tới đón em."

Sở Tấn gãi đầu một cái: "Không phải tôi gọi điện thoại cho cha tôi tới đón sao?"

Lận Diễm Trần: "Em nhìn lại xem em gọi cho người nào?"

Sở Tấn móc điện thoại di động ra xem: "Ôi, gọi nhầm rồi."

Lận Diễm Trần nhận lấy anh từ trong tay người khác, nửa ôm nửa dìu: "Cũng không sai, tôi đưa em về nhà."

Ngày hôm nay Sở Tấn cực kỳ ngoan ngoãn, đi cùng hắn.

Chờ bọn họ đi xa, hai người trẻ tuổi mới giống như vừa tình giấc chiêm bao, hưng phấn nói:

"Đờ mờ! Quản lý Sở thật sự có bạn trai a! Rất đẹp trai a!!!"

"Lớn lên đẹp thì thôi, còn giống như rất có tiền... Ông trời ơi quá không công bằng rồi!

Lận Diễm Trần lúc bắt đầu ngược lại rất chính nhân quân tử. Nhưng Sở Tấn lên xe, ghét bỏ nóng, cởi ca-ra-vat ra, áo sơ mi cũng mở ra vài nút, lộ ra xương quai xanh, trở mình, lẩm bẩm nói mớ.

Lận Diễm Trần không nhịn được ý nghĩ muốn nhìn vào trong cổ áo anh, nuốt một ngụm nước bọt.

Sức chống chọi của hắn đối với sự mê hoặc của sắc đẹp càng ngày càng mỏng, như bị ma quỷ ám hỏi: "A Tấn, em có cảm giác một thân mùi rượu thế này, trở lại gặp Thu Thu không tốt đâu?"

Sở Tấn nửa mê nửa tỉnh: "Hả?... Ừm... Đúng nha..."

Lận Diễm Trần nói tiếp: "Hoặc là đến nhà tôi ngủ đi? Tôi vừa mua phòng mới, đi ngủ một chút xem giường thoải mái không... Sau này em và Thu Thu đều phải dời vào. Em nói có phải rất có lý hay không?"

Khi Sở Tấn say rượu đặc biệt dễ lừa gạt: "Có lý..."

Lận Diễm Trần đã mua xong nhà ở Y thành, cũng không thể mỗi lần đều ở khách sạn được? Hiện tại hắn chỉ chờ điều nhiệm công tác chính thức.

Lận Diễm Trần nửa ôm Sở Tấn, cuối cùng đã tới nhà, đặt người lên giường, hôn một cái lên gò má của anh: "A Tấn, chúng ta cởi quần áo ngủ thôi..."