Lũ Mùa Xuân

Chương 59




Thầy Sở nhìn chằm chằm người trên hình rất lâu, càng già càng mơ hồ.

Ông cầm báo, đến hỏi bạn già đang bế Thu Thu bú sữa: "Kính lão của tôi để chỗ nào?"

Bạn già nói: "Không phải đặt ở trong tủ đầu giường sao."

Thầy Sở tìm ra kính lão mang lên, còn đặc biệt tìm một chỗ sáng sủa, giơ ra sáng, một lần nữa xem báo, ông nhăn mặt lại: "... Nhìn qua vẫn rất là giống."

Bạn già đi tới: "Cái gì giống?"

Thầy Sở nói: "Bà xem một chút coi, người trong hình này có phải khá giống Lận Diễm Trần không a?"

Thu Thu được bà nội ôm vào trong ngực, bé nhìn thấy trên báo có người, vui sướng, duỗi tay nhỏ ra chỉ chỉ Lận Diễm Trần trên tờ báo, cười: "Ba ba... Ba..."

Thầy Sở: "Thu Thu của chúng ta cũng nói giống."

Bị bạn già liếc mắt nhìn một cái: "Hẳn là không phải đâu, nếu như thật sự lợi hại như vậy, Quân Quân nhà chúng ta tại sao không biết?"

Thầy Sở nghiêm túc đọc chi tiết tin tức, càng hoảng hơn: "Không đúng, trong đây nói người này cũng tên là Lận Diễm Trần, tên gì kỳ cục như thế, không có người thứ hai đâu."

Bạn già nói: "Ngày hôm qua cậu ấy không phải đưa cho ông một tấm danh thiếp sao, ông lấy ra coi đúng không."

Thầy Sở vỗ ót một cái: "Đúng, đúng."

Ông lấy tấm danh thiếp Lận Diễm Trần cho ra, so sánh, tên người cũng giống, tên công ty cũng giống, chức vụ cũng giống.

Ông... Ông cảm thấy tim mình sắp tắc nghẽn.

Thầy Sở ôm ngực nói: "Là một người."

Thầy Sở hỏi: "Cái tên... Cái tên họ Lận kia, dậy chưa?"

Bạn già nói: "Vẫn chưa. Ai, thầy Sở, ông đi làm gì?"

Thầy Sở vô cùng lo lắng: "Tôi lên trên mạng tra thông tin một chút a."

Thầy Sở bình thường cũng không lên mạng, ngoại trừ trước đây còn đi dạy miễn cưỡng sử dụng máy tính để soạn giáo án, cũng sẽ lên website video xem phim truyền hình, vào game online đánh bài và mạt chược, lúc đánh chữ vẫn dùng hai ngón tay chọt chọt.

Ông mở ra công cụ tìm kiếm, bắt đầu nhập: Lận Diễm Trần

Nhấn enter.

Chỉ chốc lát sau, một đống tin tức tương ứng phần phật toàn bộ nhảy ra.

Thầy Sở tỉ mỉ kiểm tra từng cái từng cái một, kinh hồn bạt vía, trong lòng run sợ.

"Thầy Sở, ông tới xem."

Bạn già gọi ông.

Thầy Sở đi qua, đến ban công, bạn già đang chuẩn bị giặt quần áo, bà nói: "Ông xem quần áo Tiểu Lận thay ra cũng giống trong hình y như đúc."

Thầy Sở: "..."

Cái gì gọi là chứng cứ như núi.

Cái này chính là bằng chứng như núi.

Lận Diễm Trần cảm thấy ngủ đủ, hắn đã rất lâu không thể thoải mái ngủ tới thẳng giấc như vậy.

Ban đầu cũng không thể lật mình, cái giường này chật hẹp, lại còn cứng, không giống như giường lúc thường hắn ngủ lắm, sau đó phản ứng lại, đây là nhà Sở Tấn, hắn đang ngủ giường của Sở Tấn.

Lận Diễm Trần có chút không muốn dậy.

Hắn cảm thấy cuộc sống khổ sở của mình cuối cùng cũng coi như qua rồi, giải quyết xong công việc, cha vợ cũng chấp nhận hắn.

A, cơm chiên ăn rất ngon. Hì hì.

Ngày hôm qua Lận Diễm Trần cô độc, chạy tới như điên, không mang bất kỳ đồ dư thừa nào, cũng không có quần áo để thay.

Kích cỡ quần áo của Sở Tấn hắn thực sự chui vào không lọt, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là mặc tạm áo lót của thầy Sở cha vợ hắn.

Thầy Sở thích mặc vải bông, kiểu đường trang Trung Quốc có nút buộc, lỏng lỏng lẻo lẻo, dáng vẻ thư sinh.

Quần áo chững chạc như vậy  khoác lên trên người Lận Diễm Trần phảng phất như bị người bán lừa gạt, nhưng vẫn đẹp trai lai láng, anh tuấn bất phàm.

Lận Diễm Trần rời giường ra ngoài.

Phát hiện ánh mắt cha vợ nhìn mình không quá thân mật, doạ hắn nhảy dựng một cái, suy nghĩ kỹ lại thấy mình quá kỳ cục, lần đầu tiên đến nhà Sở Tấn chỉ lo ngủ say như chết, ngủ thẳng tới buổi trưa: "Xin lỗi, con ngủ quên..."

Đặc biệt là bây giờ Sở Tấn không ở bên người, hắn mất đi chỗ dựa, không chống đỡ được cha vợ, nên làm gì đây?

Thầy Sở trực tiếp mở tờ báo ra trước mặt hắn: "Trên tờ báo này chính là cậu?"

Lận Diễm Trần đi tới xem, khác  hoàn toàn với sự tự tin mạnh mẽ trong hình, thẹn thùng ngại ngùng mà nói: "Là con... Thứ sáu con đi xử lý hạng mục này, vốn là có người khác thay con đi bàn bạc, kết quả anh ta đột nhiên sinh bệnh phải vào bệnh viện, con cũng là một người phụ trách trong đó, lúc đó chỉ có con mới có thể đi. May là vẫn thành công."

Thầy Sở: "..." Trọng điểm của tôi không phải chuyện này.

Bầu không khí không đúng lắm, Lận Diễm Trần lát sau mới phát hiện.

Thầy Sở cảm xúc nghiêm nghị, hỏi: "Sở Tấn biết rồi?"

Lận Diễm Trần: "... Biết a."

Thầy Sở: "Tôi vừa lên mạng tra. Nó không nói với chúng tôi cậu có tiền đến mức này, tối hôm qua cậu cũng không có nói."

Lận Diễm Trần: "Con cũng không có cố che giấu, con cho rằng chuyện đó không quan trọng."

Thầy Sở: "Cậu cảm thấy thế nào mới quan trọng?"

Lận Diễm Trần: "Con cùng Sở Tấn yêu nhau em ấy yêu con, con cũng yêu em ấy."

Thầy Sở cười nhạo một tiếng: "Thực sự là người trẻ tuổi."

Lận Diễm Trần vô cùng sốt sắng, phảng phất như chờ đợi án tử hình, còn biết rõ thẩm phán có thành kiến với mình.

Bên kia Thu Thu đang ngồi ở trên cái nôi trong phòng khách chơi, bé cầm lấy lan can, vểnh cái mông chơi, tò mò nhìn thầy Sở và Lận Diễm Trần đối chất: "Y y..."

Thầy Sở thận trọng nói: "Lận tiên sinh, nhà cậu thực sự quá có tiền. Tôi phải suy nghĩ lại một lần nữa, tòa miếu nhỏ như nhà tôi, sợ là không tiếp nổi đại phật như cậu, sẽ bị đè vỡ. Sở Tấn còn trẻ, không hiểu lợi hại trong đó."

Ông biết thằng con trai này của mình, ngoài mặt có vẻ lạnh lùng, thậy ra là một người rất dễ dàng bị tình cảm chi phối, luôn xử trí theo cảm tính.

Nếu như Lận Diễm Trần là một phú nhị đại bình thường cũng thôi, hơi hơi có tiền hơn so với nhà bọn họ cũng có thể chấp nhận, dù sao người hai nhà  thương lượng việc kết hôn cũng không thể mang điều kiện của hai bên lên so sánh hơn thua, để tranh bên cao bên thấp. Dù không thành, còn có thể dọn nhà bà ngoại Sở Tấn ra cáo mượn oai hùm một chút.

Nhưng Lận gia và nhà bọn họ, không phải là cao với thấp, mà là trời với đất.

Theo lí đời này bọn họ cũng không thể có liên quan gì tới Lận gia.

Trong lòng Lận Diễm Trần rất phiền muộn: "Chú không thể bởi vì con có tiền liền kỳ thị con."

Thầy Sở sửa chữa: "Nhà cậu vậy không phải là "Có tiền", mà là "Rất rất có tiền"."

Lận Diễm Trần: "..."

Thầy Sở nói: "Quần áo của cậu tôi đưa cho tiệm giặt quần áo rồi, tôi không dám giặt bừa, buổi chiều sẽ cầm về, cậu thay rồi đi đi. Hiện tại... Ăn cơm trước đi. Nhà tôi chỉ có cơm canh đạm bạc."

Lận Diễm Trần bó tay toàn tập, nhà hắn có tiền hắn có thể làm sao? Cũng không thể đi làm cho phá sản.

Hai người không nói gì.

Thầy Sở lơ đãng liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, bỗng nhiên cả người chấn động, vẻ mặt kinh hỉ: "Ai!"

Làm Lận Diễm Trần ở cạnh sợ hết hồn, làm sao vậy?

Thầy Sở nhảy dựng lên, cơ hồ chạy tới: "Tiểu bảo bối của ông."

Lận Diễm Trần quay đầu lại, nhìn thấy Thu Thu đỡ giường trẻ con đứng lên, có hơi đứng không vững, còn cười khanh khách, không bao lâu, lại đặt mông ngồi trở lại.

Thầy Sở rất vui sướng: "Thu Thu biết tự đứng rồi a! Giỏi quá a!"

Thu Thu ngẩng đầu, lộ ra cái răng nhỏ như hạt gạo, vỗ vỗ tay nhỏ.

Lận Diễm Trần có loại cảm giác kỳ dị, đột nhiên xuất hiện một đứa con trai lớn như vậy, bây giờ mới gặp mặt lần thứ hai, thật ra đến nay hắn vẫn không có cảm giác chân thật.

Hắn biết mình là ba ba Thu Thu, Thu Thu là con của hắn, nhưng giữa cha con bọn họ đã bỏ qua nhiều thứ lắm.

Muốn đến gần lại không dám tới gần.

Thu Thu nhìn hắn, bò đến đối diện hắn, lại cầm lấy lan can thử đứng lên, một đôi mắt to sáng lấp lánh, như là tràn ngập mong đợi, nói lung tung: "Pà pà pà pà..."

Tay chân Lận Diễm Trần có chút  luống cuống, Sở Tấn không ở đây, hắn nên làm sao? Bảo bảo muốn ôm một cái sao? Cần phải ôm ôm sao?

Hắn nghĩ, đang chuẩn bị đi tới ôm đứa nhỏ, Thu Thu đã được ông nội bé ôm.

Bà nội Thu Thu cũng quay về rồi, mang quần áo Lận Diễm Trần từ cửa hàng giặt ủi về.

Thầy Sở bắt chuyện với hắn: "Lận tiên sinh, tới dùng cơm đi."

Lận Diễm Trần chảy nước mắt trong lòng, đau khổ nghĩ: Đây là bữa cơm cuối cùng sao...