Lũ Mùa Xuân

Chương 48




Đối với Sở Tấn mà nói, trở lại với công việc, xem như đã chính thức trở về cuộc sống hiện thực.

Không thể tùy hứng nữa.

Lúc trước anh coi mình sắp chết rồi, mới giải phóng bản thân, oán trời oán đất, tình huống bây giờ đã thay đổi, cuộc sống tương lai của anh còn dài, còn phải nuôi nấng đứa nhỏ, phụng dưỡng cha mẹ, sao có thể trắng trợn không kiêng dè như trước.

Đây là cuộc sống.

Anh cảm thấy chính mình hình như vừa khôi phục từ trong hoảng sợ, nhưng cũng có thay đổi.

"Chết" đi một hồi, Sở Tấn cảm thấy, có những thời điểm không muốn nhẫn thì đừng nên nhẫn, mỗi người chỉ sống một đời ngắn ngủi mấy chục năm, xác thật là xuất phát từ trái tim, cũng không phải mọi chuyện đều không hề lo lắng.

Thời điểm trong bụng anh mang đứa nhỏ quá cực khổ, phải dưỡng thai, sau đó sinh đứa nhỏ ra, bảo bảo sinh bệnh, nuôi đến bảy, tám tháng mới miễn cưỡng coi như không còn vấn đề, anh rảnh rỗi còn có thể đi làm... Thật ra bây giờ cũng có rảnh để tìm Lận Diễm Trần.

Nhưng không có phương thức liên lạc, chỉ có thể tự mình đi tìm, bảo bảo mảnh mai như vậy, không thể mang theo, vậy anh cũng chỉ có thể đi một mình.

Sở Tấn lăn qua lộn lại đắn đo rất lâu chuyện này, phương pháp duy nhất chính là bay đến Anh quốc, tìm đến cái trang viên kia, trên đường đi ra sân bay rất lâu, mất hơn một giờ, trí nhớ của anh cũng không siêu việt đến mức hoàn toàn nhớ rõ, cho dù đi, tìm tới trang viên cũng phải tốn không ít công sức.

Nhưng mà, thật sự cứ bỏ qua như thế sao?

Anh cảm thấy Tiểu Lận yêu anh, có lẽ cũng sẽ yêu đứa nhỏ của bọn họ, nhưng còn ba ba Tiểu Lận thì sao?

Hào môn đa số đều không dễ vào? Có phải sẽ khiến Lận Diễm Trần tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn?

Không phải tình cờ mà nhiều người từ hôn vì cho rằng dòng dõi hoặc địa vị người kia thấp kém.

Lẽ nào anh phải ôm con tới cửa tìm ba ba, xin người cho mình một danh phận?

Chỉ là suy nghĩ thôi, Sở Tấn đã lập tức cảm thấy mình muốn nổi da gà... Quá khổ lụy vì tình rồi.

Anh không còn là người sắp chết, bây giờ anh có rất nhiều nỗi lo về sau, lần này thật sự có thể không để ý hết thảy mà đi mạo hiểm sao? Anh phải đi thăm dò lòng người sao?

Một người ba ba khác của Thu Thu chính là Lận Diễm Trần, không quản sau khi Tiểu Lận biết đến có tiếp nhận hay không, nhưng anh phải làm sao để Tiểu Lận biết được bọn họ đã cùng nhau sinh ra bảo bảo...

Nhưng bây giờ thực sự không phải thời cơ thích hợp, Sở Tấn không thể mặt dày như vậy, mặc dù muốn đi tìm Tiểu Lận, anh cũng không muốn dùng thân phận lang thang thất nghiệp, ít nhất phải có công việc, hơn nữa công việc còn phải làm cho thật tốt, bằng không là chuyện gì xảy ra? Tới cửa cầu bao dưỡng? Dựa vào Lận Diễm Trần để ăn cơm sao?

Sở Tấn cảm thấy, mình đã nghèo như vậy rồi, chút lòng tự trọng ấy dù sao cũng phải để cho anh giữ lại.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Hơn nữa, nói thật, chỉ là có một công việc nghe cũng không hay lắm, không thể giống như trước đây còn làm phó tổng, ít nhất còn làm được quản lý cấp cao? Còn bây giờ chỉ làm một thư ký nhỏ, anh vẫn không có mặt mũi nào đi gặp Lận Diễm Trần.

Vì thế, Sở Tấn gom lấy chút sức lực, cố làm việc cho giỏi.

Tuy rằng bởi vì con trai nên không có cách nào đi sớm về trễ, anh chỉ có thể mang công việc về nhà, vừa xem đứa nhỏ, vừa ở nhà tăng ca. 

Lúc mới bắt đầu Sở Tấn cũng ngại nói, còn bị sư phụ giữ lại ở công ty, mỗi ngày tăng ca đến chín giờ mười giờ mới có thể trở về nhà, công ty mới vốn còn bận rộn, thật ra cuộc sống hàng ngày trước đây của anh đều như vậy, nhưng cứ thế nhịn nửa tháng, Sở Tấn nhịn không nổi nữa, anh thực sự rất nhớ bảo bảo. 

Sở Tấn không thể làm gì khác hơn hỏi sư phụ một cách uyển chuyển: "Những thứ này tôi có thể mang về nhà làm không?" 

Lưu tổng liếc mắt là đã nhìn ra tình huống: "Làm sao? Trong nhà có người đang chờ cậu? Rất muốn về nhà." 

Sở Tấn suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Tôi... Tôi đã lên chức ba ba." 

Lưu tổng nghĩ quá lắm có lẽ là anh nói chuyện yêu đương thôi, nghe thấy Sở Tấn lên chức ba ba, còn giật nảy cả mình: "Cậu làm ba ba rồi? Cậu kết hôn khi nào? Làm sao tôi không biết? Cậu không nói với tôi? Còn coi tôi là sư phụ sao? Hơi quá đáng rồi đó. Khó trách tôi thấy cậu cả ngày đều muốn bay về nhà, trước đây sẽ không như vậy. Chẳng qua có đứa nhỏ cũng không có gì, vợ cậu đâu? Để cho cô ấy chăm sóc đứa nhỏ a. Cô ấy không thông cảm cậu, thúc giục cậu mang việc về nhà chăm con sao?" 

Sở Tấn bị hỏi cảm thấy thật ngượng ngùng: "Năm trước tôi từ chức đã xảy ra rất nhiều chuyện... Tôi không có vợ, nhưng lại có con. Bé con bây giờ đã bảy tháng, bởi vì đẻ non, thân thể không tốt lắm, tôi luôn lo lắng cho nó." 

Lưu tổng càng giật mình, không kết hôn lại có con? Chuyện gì xảy ra? Không có vợ? Ông hiểu Sở Tấn không phải loại người không có trách nhiệm a. Ông hỏi: "Là chuẩn bị sau này mới làm lễ cưới bù lại?" 

Sở Tấn thực sự không mặt mũi nói đứa nhỏ là do mình sinh, mịt mờ nói: "Bé con không có mẹ... Tôi tự mình chăm sóc bé, còn có cha mẹ tôi cũng giúp tôi trông một chút." 

Sở Tấn không muốn nói, Lưu tổng không có tiếp tục ép hỏi, nói đến mức độ này, ông không thể không có tình người, vì vậy nói: "Cũng được, nhưng công việc trong phận sự cậu phải hoàn thành cho tốt a." 

Sở Tấn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Sư phụ ngài cứ yên tâm." 

Thật ra thì trở về nhà cũng vùi đầu vào bàn, nhưng lúc Sở Tấn mệt mỏi có thể đi xem Thu Thu bảo bối nhỏ, Thu Thu hoặc là đang ngủ, hoặc là cười với anh một cái, anh ngay lập tức cảm thấy khắp toàn thân tràn ngập năng lượng. 

Thu Thu còn đặc biệt thích nghe truyện cổ tích, Sở Tấn không biết bé có nghe hiểu hay không. 

Thầy Sở trước kia làm nghề giáo, bây giờ thì chịu trách nhiệm chăm một bảo bảo nhỏ, ông mua rất nhiều sách nhi đồng, mỗi ngày ôm cháu nội ngoan, kể chuyện xưa, bé vừa nghe truyện cổ tích sẽ lập tức trở nên đặc biệt ngoan. Sở Tấn cảm thấy bé là thích người khác ở cùng bé, nói chuyện với bé. 

Gần đây thời tiết dần dần trở nên lạnh. 

Tin tức thông báo mọi người nên chú ý giữ ấm, Sở Tấn ở công ty bị lây bệnh cảm mạo, ngược lại anh cũng không quá để ý, tùy tiện uống ít thuốc. Nhưng sợ lây cho Thu Thu, anh cũng không dám ôm ôm hôn hôn bảo bảo nhỏ của anh nữa. 

Thời điểm sáng sớm ra cửa, Sở Tấn mang khẩu trang liếc mắt nhìn Thu Thu, Thu Thu ôm chân chơi đùa, nhìn thấy ba ba, thì nhếch miệng cười. 

Sở Tấn cũng cười rộ lên: "Ba ba đi làm nha." 

Thu Thu: "Y y." 

Bé xoa bóp tay nhỏ, rất giống đang nói "Tạm biệt ba ba". 

Sở Tấn mang bệnh đi làm, ở công ty bận rộn sứt đầu mẻ trán, đang bận, bỗng nhiên nhận được điện thoại của cha mẹ: "Thu Thu sáng sớm hôm nay vẫn luôn ho khan, còn sốt, chúng ta bây giờ đưa nó đi bệnh viện, con rảnh rỗi thì nhanh chóng xin nghỉ tới đây." 

Sở Tấn lúc đó sợ đến lạnh cả người, lòng như lửa đốt, anh cố nén kích động muốn chạy như bay vào bệnh viện, bình tĩnh nhanh chóng xử lý công việc, bàn giao cho người khác, lúc nghỉ trưa vội vã chạy tới bệnh viện. 

Bác sĩ nói bé bị viêm phổi.